Thực tế, tôi cũng gọi anh ấy là anh Tiền trong cuộc sống của tôi.
Anh Tiền, hôm nay không muốn nấu cơm, thỉnh cầu anh tan làm tìm gì đó về cho em ăn.
Anh Tiền, trước hết anh đừng ngồi xuống, đưa cho em chai Coca kia~
Anh Tiền, hôm nay em không muốn đi làm~
Anh Tiền, anh phải đưa em đi ra ngoài chơi~ Hay những cuộc trò chuyện như vậy.
Nói thêm chút, tôi sẽ gọi như vậy, cũng có nhiều lý do khác.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc đó vừa mới yêu nhau, tôi chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn đi học, vóc dáng cũng rất thấp. Sau đó anh Tiền cũng có công việc hai ba năm, có kinh nghiệm xã hội nhất định, dáng người so với tôi cũng hơn ba mươi cm. Mặc dù chúng tôi bằng tuổi nhau, anh ấy hơn tôi vài tháng tuổi. Nhưng đi chung với nhau, giống như anh trai lớn dắt em gái nhỏ vậy, kết hợp lại rất khó coi.
Nhớ mang máng, lúc đó anh em của anh ấy còn nói anh ấy giống như đang buôn bán trẻ con.
Trọng điểm là, tên anh Tiền cũng hơi lừa đảo, ba từ, đọc liên tiếp thì nghe rất êm tai, nhưng hai từ cuối cùng tách ra riêng biệt, thì rất cắn miệng, làm thế nào cũng không thể đọc lưu loát được. Vì vậy, ngay từ đầu, tôi đều gọi cả họ tên của anh ấy. Dần dần, thì gọi biệt danh của anh ấy giống bà nội anh.
Đối với việc này anh Tiền vô cùng bất mãn, yêu cầu tôi gọi anh ấy bằng cái tên khác, còn muốn phải thân mật mà không mất vẻ cao thượng. Thế là tôi nghĩ nửa ngày, quyết định gọi anh ấy là, được rồi gọi là Tiền tiên sinh thật giòn. Hơn nữa khi đó thịnh hành cuốn tiểu thuyết đô thị, tôi quên nó tên là gì, nhưng nam chính bên trong gọi nữ chính là x tiểu thư, cũng cảm giác rất dịu dàng ngọt ngào. Cho nên tôi cũng suy nghĩ cẩn thận chút, muốn anh Tiền cũng gọi tôi như vậy. Dù sao Tiền tiên sinh với X tiểu thư nghe cũng rất hợp, đặc biệt có cảm giác trời sinh một đôi.
Nhưng mà không nghĩ tới, biệt danh mà anh Tiền đặt cho tôi, lại tên là bé Lùn.
Về sau, tiến hóa thành nhỏ chân ngắn, sau đó lại thành tiểu mập mạp, tiểu béo, vợ lùn, vợ béo… vân vân mây mây.
Đột nhiên cảm thấy sống không còn gì lưu luyến_(:зゝ∠)_