• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cắt đứt liên lạc, Trúc Tuế đem sự tình nói với Tống Chân.
Tống Chân: "Sao có thể như vậy? Sau ba tháng là thời kỳ an toàn.

Tại sao cô ấy lại có dấu hiệu hỗn loạn pheromene?"
Mắt Trúc Tuế nhìn thẳng, đem tốc độ nâng lên mức hạn cao nhất, "Chị họ của em đã sinh non hơn hai lần, nếu chị ấy tự mình nói......"
Tống Chân sáng tỏ.
Hỗn loạn pherome là một loại cảm giác rất thống khổ, thai phụ sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu......
Nếu nói lần đầu mang thai, thai phụ không rõ được cảm nhận của bản thân, thì còn có thể tạm bỏ qua.
Nhưng bởi vậy đã từng bị sinh non một lần, Tống Chân dám chắc là không thể sai.
Lại phát hiện có điểm không đúng, Tống Chân: "Nhưng nếu có hai lần đều bởi vì tin tức tố mà vẫn sinh non, theo lý......"
Dựa trên lý thuyết, một khi bình phục, sẽ phát sinh hỗn loạn pheromone theo quán tính.
"Vậy chị họ của cô làm thế nào vượt qua được ba tháng đó?" Tống Chân khó hiểu.
Trúc Tuế chỉ nói duy nhất một câu, "Cụ thể ra sao thì em cũng không rõ lắm, nhưng trong nhà nói chị ấy đến quân khu ba của nhà họ Đồng để điều trị trị liệu một đợt"
Điều trị trị liệu một đợt?
Tống Chân chưa từng nghe qua chuyện như vậy.
Nghĩ đến cái gì, tâm tình Tống Chân thẳng tắp đi xuống: "Vậy chị họ của cô có phải hay không đã ký tên vào hiệp nghị tương quan?"
Trúc Tuế có biết một ít về việc này, "Đúng vậy.

Hình như có ký.

Làm sao vậy ạ?"
Tống Chân dùng tay chụp mặt, tự nhiên minh bạch.
"Cô không phải nhân viên nghiên cứu, không hiểu.....Dùng cách nói của người khác thì, trị liệu theo đợt gì đó chỉ là lời hoa mỹ.

Chắc hẳn, chị cô là đi làm người thử nghiệm thuốc ở quân khu ba, là tình nguyện làm......"
Chính là nhằm vào kết quả của việc điều chế thuốc khắc phục tình trạng hỗn loạn pheromone......!Google ngay trang ( T гЦмtгuуeЛ.

V n )
"Quân khu ba làm nghiên cứu về tình trạng hỗn loạn tin tức tố mười mấy năm, quả thực rất có năng lực.

Tôi đã xem qua bản hiệp nghị yêu cầu ký tên." Dừng một chút, Tống Chân bổ sung, "Có lẽ giống nhau đều sẽ có khả năng xảy ra phản ứng."
"Vâng."
......
Đã thống nhất sẽ đưa Trúc Nghi tới khoa Tuyến tố, vì chuyện của thai phụ, Tống Chân gọi điện thoại cho Tả Điềm, bảo cô ấy đến khoa Tuyến tố chờ, nói không chừng có thể giúp đỡ.
Vinh Mạc xong việc sẽ trực tiếp đến khoa Tuyến Tố.

Trúc Tuế nghĩ, cần gọi điện thoại cho hai bác nhà bên đó......
Lúc sau cô gọi cho phó viện trưởng Vinh, nói qua về tình huống, bảo phó viện trưởng Vinh đến khoa Tuyến tố, thông báo cho Trình Lang để các cô ấy chuẩn bị.
Sốt ruột và bồn chồn, tâm Trúc Tuế vẫn còn ổn, đâu vào đấy báo cho từng người, đem mọi chuyện sắp xếp thật tốt.
Xuống xe, toàn bộ quãng đường hai người là dùng sức để chạy tới phòng ngủ của Trúc Nghi.
Cửa vừa hé mở, Tống Chân trước tiên bưng kín miệng và mũi, trong không khí mùi pheromone tỏa ra quá nặng.
Trúc Tuế chú ý đến nó, xoay người lại, lặng im.

Tống Chân khẽ đẩy cô ấy, "Không có việc gì.

Trước đi xem tình hình của chị cô.

Tôi đi lấy khẩu trang."
Chờ từ chỗ bảo mẫu lấy được khẩu trang quay về, đi vào phòng ngủ, cô thấy một người phụ nữ đang ôm Trúc Tuế khóc.

Không cần nói, khẳng định đây chính là Trúc Nghi.
"Tại sao lại như vậy......"
"Chị vẫn luôn rất cẩn thận.

Chị vẫn luôn nghe theo lời dặn của bác sĩ......"
"Vì cái gì lần này vẫn......!Không phải đã qua ba tháng rồi sao......!hức......"
"Chị, chị bình tĩnh một chút.

Để em đưa chị đến khoa Tuyến Tố kiểm tra." Trúc Tuế trấn an nói.
Mà rõ ràng mọi người đều biết, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Trúc Nghi đã khóc đến không thể tự đứng vững.

Một tay nắm chặt lấy quần áo của Trúc Tuế, một tay khác đặt ở trên bụng của chính mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm rồi lắc đầu......
Nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, Trúc Tuế thấy Tống Chân đi vào, treo lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Làm bác sĩ đã quá quen thuộc với những chuyện như vậy.

Tống Chân bước lên trước, thành thạo đem miếng dán dán lên tuyến thể của Trúc Nghi.

Sau khi quan sát, xác định có dấu hiệu hỗn loạn, biểu cảm của cô lập tức thay đổi thành nghiêm trọng.
"Trong người cô ấy khó chịu, không có sức để đi.

Cô trực tiếp ôm cô ấy đi ra xe đi." Tống Chân lại nhìn về phía bảo mẫu, "Lấy hai bộ quần áo, lấy thêm áo khoác......"
Lời này vừa nói ra, liền chạm đến đến một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Trúc Nghi tái mét, "Không không, không cần lấy quần áo.

Không cần lấy quần áo cho tôi.

Tôi......"
Hai lần trước đều giống như thế này, Trúc Nghi nhớ rất rõ.

Đau là cảm giác đầu tiên, sau đó lấy quần áo đi bệnh viện......
Lúc sau bị xuất huyết......!xử lý......!Lại thay quần áo sạch sẽ......
Trúc Nghi vẫn nhớ thời điểm lần thứ hai ấy, huyết từ giữa hai chân chảy ra......!Hai tháng, đã thành chút hình dạng......Đến khoảng thời gian đó của thai kỳ, Beta đều sẽ bị động thai......
"Không cần.

Không......!Tôi...!Tôi sẽ không......!Tôi......" Đôi tay nắm chặt, dùng sức quá mức khiến các khớp tay đều trắng bệch.

Trúc Nghi khóc không thành tiếng, muốn nói nhất định sẽ không xảy ra việc gì.

Nhưng nói vậy, đến bản thân cô cũng không thể tin...
Một khi pheromone có dấu hiệu hỗn loạn, rất khó áp chế được, cấp bậc của cô ấy còn cao như vậy......
Duỗi tay che mặt lại, Trúc Nghi mất khống chế, khóc không đến còn hình tượng.

Bả vai thon gầy chấn động, khiến Trúc Tuế nhất thời không biết nên nói gì.
Tống Chân có thể lý giải, lại càng sốt ruột, "Trúc tiểu thư, cô bình tĩnh một chút......"
"Trúc tiểu thư......"
"Cô ấy như vậy thì không được tốt lắm.


Cảm xúc dao động quá lớn, sẽ ra nhanh tốc độ hỗn loạn......" An ủi Trúc Nghi không được.

Tống Chân lo lắng ngẩng đầu nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế trầm mặc một lát mới quyết định cần làm gì.

Gương mặt của cô tràn đầy kiên định, kéo nhẹ tay Trúc Nghi, "Chị, chị đừng khóc.

Chị không thể khóc......"
Cảm xúc của Trúc Nghi đã bị mất khống chế.

Trúc Tuế thử lại hai lần, Trúc Nghi vẫn kháng cự mà lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
"Chị à!" Trúc Tuế giữ bả vai Trúc Nghi, dứt khoát nói một tiếng, dùng mười phần khí lực.
Trúc Nghi mà sửng sốt, mấy người trong phòng đều ngẩn ra.
Trúc Tuế gắt gao nhìn chằm chằm Trúc Nghi, gằn từng chữ, "Chị không thể cứ khóc mãi.

Chị còn cứ như vậy, thì chưa kịp tới được khoa Tuyến Tố, càng hỗn loạn pheromone hơn.

Chị muốn bị mất đi đứa nhỏ này sao?"
Đầu vai Trúc Nghi rụt lại, "Không.

Chị......"
"Vậy chị đừng khóc.

Vì đứa bé kiên cường một chút." Trúc Tuế quả quyết nói, "Em mang chị đi khoa Tuyến Tố, thuốc thử Z cũng có rất nhiều thành phần, nghiên cứu của quân khu một không thể kém hơn so với quân khu ba......"
Giọng của Trúc Tuế dịu dàng trở lại, "Chị, chị tin em.

Chúng ta đi thử một lần nữa, được không?"
Trúc Nghi nhìn Trúc Tuế, hoảng loạn trong giây lát, cuối cùng gật đầu, giọng run run, nói "Được.

Chị, chị nghe theo em......"
Trúc Tuế hướng ánh mắt sang chỗ Tống Chân, đưa tay bế Trúc Nghi lên, chỉ nói, "Em ôm chị ấy lên xe trước."
Tống Chân hiểu ý.

Trúc Tuế ôm người vừa đi, Tống Chân tức thì phân phó bảo mẫu, nói, "Mau lấy hai bộ quần áo, lấy thêm áo khoác.

Đúng rồi, lấy cả bản thoả thuận mà cô ấy đã ký tên ở quân khu ba, cầm theo đi......"
*
Bảo mẫu với Trúc Nghi ngồi ở ghế sau, Trúc Tuế lái xe, Tống Chân ngồi ghế phó lái phân tích bản thoả thuận.
Thuốc kê đơn không được tiết lộ.

Lật xem hai lần, rốt cuộc Tống Chân cũng tìm được một loạt nhắc nhở về phản ứng, nhìn đến dòng chữ "Làm quá trình hỗn loạn pheromone tái phát chậm lại" haiz, cô khẽ thở dài.
Nói cách khác, Trúc Nghi vẫn thường xảy ra hỗn loạn.

Quân khu ba cũng không phải dùng thuốc để điều trị, mà là dùng phương pháp áp chế, ý đồ này là đang cố tình kéo dài......!Đương nhiên, nếu có thể để đến sáu bảy tháng sau, có việc gì cũng còn có thể có biện pháp khác.

Đây lại là bốn tháng đã tái phát, liền rất muốn mạng......
Tống Chân rũ mắt, nhấp môi.

Tới gần viện nghiên cứu khoa học, gọi điện thoại cho Tả Điềm, để cô ấy an bài, bố trí cơ sở, lấy thêm thuốc dự phòng.
Đoàn người tới khoa Tuyến tố, phó viện trưởng Vinh đã chờ sẵn bên trong.

Trình Lang cũng như đội ngũ đều đã chuẩn bị tốt.
Trúc Tuế đem Trúc Nghi đặt lên giường bệnh.

Trình Lang liền bắt đầu làm kiểm tra cho cô ấy.

Việc này cũng cần một khoảng thời gian.

Mọi người không ai bảo ai, ăn ý đi ra ngoài đợi, chừa lại không gian cho thai phụ......
Ra ngoài, Vinh Mạc và bố mẹ của Trúc Nghi cũng vừa tới.
Tống Chân tự giác đứng lại với Tả Điềm.

Dư quang trông được Vinh Mạc với bố mẹ Trúc Nghi khẩn trương lôi kéo Trúc Tuế hỏi cái gì.

Cô ấy từ tốn trả lời từng câu một.

Trong lời nói đều tận lực động viên mọi người.
Bởi Tả Điềm là bị gọi qua gấp, cô ấy cũng chưa nắm bắt được hết.

Tống Chân thừa dịp lúc này, kể chi tiết sự việc cho cô ấy.
Tả Điềm không phải cái gì cũng không hiểu.

Nghe đến thuốc của quân khu ba, cộng thêm một hàng ghi chú kia, tức khắc hít sâu một hơi.
Thoáng chốc, Tả Điềm dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói, "Nếu là dùng phương pháp kéo dài áp chế, kia không phải......"
Tống Chân gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, nếu lựa chọn áp chế thì một khi hỗn loạn bùng nổ, sẽ càng trở nên nghiêm trọng."
Tả Điềm căm giận, "Loại thuốc này mà cũng dám dùng.

Bọn họ làm bậy quá đà rồi đó!"
Tống Chân ngược lại, vẫn còn tự chủ, "Không biết thuốc cụ thể.

Khó nói có phải hay không làm xằng bậy.

Hơn nữa, bản thoả thuận là Trúc Nghi tự nguyện ký tên......"
Có thể ký cái này, thuyết minh đương sự đã không có cách nào khác, liều mạng đánh cược tất cả, được ăn cả ngã về không.
Tả Điềm bất chợt yên lặng, chớp mắt một cái, giậm chân thật mạnh.
Bên này, hai người nói chuyện với nhau vừa xong, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, mọi người đều vây lại......
"Tiến sĩ Trình, sao rồi?"
"Có thể sử dụng thuốc không?"
Mỗi người một câu, mồm năm miệng mười, Trình Lang không biết trả lời trước ai.
Tống Chân nhạy bén phát hiện, trên trán Trình Lang chảy ra một tầng mồ hôi lạnh!
Bất giác suy nghĩ được cái gì, trong đầu Tống Chân nảy lên một ý tưởng.
Trúc Tuế giơ tay lên để giữ trật tự, "Mọi người yên lặng một chút để nghe tiến sĩ Trình nói......"
Trúc Tuế: "Tiến sĩ Trình, hiện tại chị của tôi thế nào?"
Trình Lang chớp mắt, đầu óc đình trệ, đưa mắt nhìn một loạt nhân viên quân chức thực quyền vây quanh cô ta, cổ họng hoạt động, căng thẳng, nói ba chữ, "Thật xin lỗi......"
Vinh Mạc nghe qua ba chữ này quá nhiều lần, phản xạ tự nhiên liền đỏ mắt, "Cái gì mà phải xin lỗi.

Tiến sỹ Trình, cô nói cho rõ!"
Mồ hôi Trình Lang tuôn như mưa, cầm chặt báo cáo trong tay, lắp bắp, "Tôi......"
Nói còn chưa dứt lời, Tống Chân đã tiến lên rút lấy báo cáo, liếc mắt một cái xem qua, Tống Chân nói hộ cô ta: "Quá trình hỗn loạn đã xảy ra.

Thêm nữa, đã đang tiến đến giai đoạn thứ hai......"
Một chốc tĩnh lặng, Tống Chân: "Nói cách khác, hỗn loạn pheromone đang ở giai đoạn báo động.

Rà quyết qua biểu đồ tuyến thể của Trúc Nghi là màu đỏ.

Pheromone của bạn lữ ở bên trong tuyến thể, cũng bắt đầu xảy ra va chạm với tin tức tố của cô ấy."

Vinh Mạc không tưởng tượng nổi, "Nhưng mấy tháng qua tôi cũng chưa......"
Tống Chân: "Tôi hiểu ý của anh.

Nhưng đánh dấu một khi hình thành, để tuyến thể hoàn toàn thay thế bằng tin tức tố của bạn lữ, ít nhất phải một năm trở lên.

Trong tuyến thể của cô ấy có pheromone của anh, tùy rằng chỉ là một lượng, nhưng vào thời điểm này cũng......"
Cũng là trí mạng.
Vinh Mạc lảo đảo lui một bước.
Trình Lang rũ mắt: "Thật xin lỗi.

Hỗn loạn đã tiến vào thời kỳ báo động.

Vì phòng ngừa cách dùng thuốc sai dẫn tới trường hợp phá hư tuyến thể.

Thực tế, không thể tiến hành can thiệp, chỉ có thể chờ bản thân tự bình phục......"
"Còn đứa bé thì sao?"
"Không thể dùng thuốc thì thai nhi sẽ như thế nào......"
Nếu không thể dùng thuốc, tùy ý sự hỗn loạn phát sinh, để bình phục tự nhiên.

Theo cách nói khác......!Khẳng định sẽ sinh non.
Trình Lang cúi đầu, "......!Xin nén bi thương."
Hành lang tích tắc lâm vào trầm tĩnh.
Tống Chân không dám nghĩ, lại ngẩng đầu, "Tuy rằng không được, nhưng tình huống này của cô ấy, cô ít nhất cũng nên thử một lần......"
Đối với người nhà của Trúc Nghi là thái độ áy náy.

Trái lại, đối với Tống Chân, Trình Lang liền trở mặt, dùng lời lẽ chính đáng "Như thế nào thí......"
"Phương pháp an toàn vẫn có......"
"Tình trạng báo động xảy đến trong lúc tuyến thể mẫn cảm cực độ.

Nếu phá hủy tuyến thể, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây!"
Giọng của Trình Lang cao vút, cứ như đang rống lên với Tống Chân.
Tống Chân nghe rõ hai chữ cuối, không dám tin, nhìn Trình Lang, "Chúng ta tốt nghiệp chính là ở đại học quân y!"
Khẩu hiệu của trường đại học quân y, tuyệt không bỏ rơi người bệnh!
"Chúng ta đều biết, hiện tại, dưới tình huống không rõ được thuốc cô ấy đã dùng, tùy tiện xử lý, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm!!" Trình Lang một mực không chịu nhún nhường.
Tống Chân bình thản nhìn Trình Lang, đem cái trán đầy mồ hôi lạnh lẫn cả biểu cảm khẩn trương của Trình Lang, đều bị cô thu hết vào đáy mắt......!Cảm xúc khó nén trong lòng, tràn đầy thất vọng, cô thở hắt ra......
Tiếp theo, Tống Chân quay đầu đi, thẳng thắn nói với phó viện trưởng Vinh, "Phó viện trưởng Vinh, cháu xin phép đi xem Trúc tiểu thư!"
"Tôi, Tống Chân, thực nghiệm viên cao cấp, từng là nhân viên phòng thí nghiệm phụ của khoa Tuyến tố.

Hai năm làm người chăm sóc, giúp qua không dưới hai mươi thai phụ trải qua thời kỳ hỗn loạn và hoảng loạn.

Tính đến bây giờ thôi, cũng chưa từng xảy ra một trường hợp sinh non nào cả....."
Tạm ngưng, Tống Chân thẳng lưng, "Hiện tại còn chưa tới giai đoạn ba, chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, tôi cũng muốn thử sức xem."
Trình Lang mở mắt trừng trừng, từ cửa kính tiến vào trong.

Tống Chân nghiêm túc nói: "Xin hãy phê chuẩn!":,,.
- --
Dạo này đêm ngủ muộn, sáng dậy sớm, ngồi máy tính nhiều nên mắt mỏi, người mỏi.

Bảo edit nhanh mà mỗi lần nhìn thấy gần 3000 chữ lại lười.

(Tại t cũng bị bệnh lười sẵn rồi nữa).

Thành ra hơi chậm trễ với mọi người.
Và...
Merry Christmas! Giáng sinh an lành!
Cũng chúc mừng thêm một năm ế, không có ny của bản thân nữa!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK