Hứa Ngụy Phàm biết được, lại tìm cách rủ cô ra ngoài ăn tối cùng hắn.
Lần nào đi với cái tên này, Linh An cũng ăn đến no căng cả bụng.
Hai người ăn xong còn đi xem phim, đến tận chín giờ tối mới về.
Chiếc Audi màu trắng đậu trước cổng Diệp gia, Linh An vẫn ngồi yên trên xe chưa định xuống.
“Sao em không vào nhà?” Hứa Ngụy Phàm hỏi.
Cô lưỡng lự một lúc, mắt hơi nheo lại dò xét tâm trạng của hắn.
Linh An đang định xin hắn số điện thoại của Sở Đoàn, không biết người đàn ông này sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
“Chú… chú gửi số điện thoại của thư ký Sở sang cho em đi.”
Quả nhiên Linh An vừa dứt lời, gương mặt Hứa Ngụy Phàm liền đổi sắc.
Hắn nhướng cao mày, hỏi:
“Để làm gì?”
Giọng hắn không mấy vui vẻ, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Linh An mới gặp Sở Đoàn một lần, không thân không thiết, tự nhiên xin số cậu ta làm gì?
Linh An ngập ngừng nhìn ra ngoài cửa kính, như né tránh câu hỏi kia càng làm Hứa Ngụy Phàm thêm phần khó chịu.
Chẳng lẽ cái tên thư kí của hắn có điểm nào thu hút được cô sao?
“Hử?” Hắn nắm lấy vai Linh An, lay nhẹ.
Hắn gấp gáp, phun ra đúng một chữ.
Cô ngồi dịch lại gần, vịn hờ vào cánh tay của người đàn ông kia.
Khuôn mặt thanh tú ngước lên nhìn đôi mắt nghiêm nghị, điềm tĩnh nói:
“Để tiện liên lạc! Sau này không gọi được cho chú, em sẽ tìm Sở Đoàn để hỏi.”
Lý do này nghe qua có vẻ thuyết phục, nhưng là đối với người khác thôi.
Còn với Hứa Ngụy Phàm, làm gì có chuyện hắn để lỡ cuộc gọi từ Linh An?
“Không đâu, tôi sẽ luôn nghe điện thoại của em.”
“Sao chú chắc được chứ? Nhỡ đâu em gọi lúc chú họp, hay đang có việc gấp.
Hoặc cũng có thể điện thoại chú hết pin thì sao? Những lúc như vậy, em sẽ lo lắng lắm đó.” Linh An cố tình chêm câu cuối, để hắn dễ mềm lòng.
Nhưng mà Hứa Ngụy Phàm lại cảm thấy Linh An đang rất sốt ruột, nhanh nhanh muốn có được số của Sở Đoàn.
Cô thừa biết hắn thích cô, vậy mà ở trước mặt hắn còn dám xin số điện thoại của người đàn ông khác, có phải là muốn trêu ngươi hắn không?
“Lo lắng sao? Lo lắng cho tôi mà đi xin số điện thoại của người đàn ông khác?”
Linh An nhìn chằm chằm Hứa Ngụy Phàm, chân mày nhăn nhíu lại với nhau.
Hắn tưởng cô xin số điện thoại của thư ký Sở để cưa cẩm anh ta chắc? Không cho thì thôi, tự nhiên nói chuyện khó nghe như vậy.
“Không cần nữa đâu.
Bai chú.”
Cô đẩy mạnh cửa, toan chui ra liền bị Hứa Ngụy Phàm kéo lại.
Hắn ngơ ngác, không hiểu vì sao Linh An giận.
Hay là hắn thật sự đã nghĩ sâu xa quá?
Hứa Ngụy Phàm gõ cốc vào đầu mình, lắc đầu sầu não.
Cứ hễ là việc liên quan đến Linh An, hắn đều trở nên nông cạn như vậy.
Có lẽ hắn đã quá nặng lời rồi.
Cô tất nhiên không thể có tình ý gì với thư ký Sở, chỉ tại Hứa Ngụy Phàm thương cô, nên mới thấy ghen với những người đàn ông khác.
“Xin lỗi, là tôi quá lời… em đừng có giận! Bây giờ tôi lập tức gửi cho em ngay.”
Từ đầu ngoan ngoãn như vậy phải tốt không? Linh An phụng phịu, giả vờ miễn cường gật đầu chấp nhận.
Thật ra cô đang vui lắm, xin xong số điện thoại của Sở Đoàn thì xuống xe.
Lúc đi vào trong nhà liền nở một nụ cười tinh quái.
Linh An tốn công xin số thư ký của hắn, đều có mục đích cả.
Lên phòng tắm rửa thơm tho xong, cô đọc sách một lúc rồi trèo lên chiếc giường ấm áp quen thuộc.
Linh An bắt đầu kế hoạch tinh nghịch mà mình nghĩ ra ngày hôm qua, lúc ở cửa hàng bán đồ ngủ.
Mà bước đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Hứa Ngụy Phàm.
Hắn đang ngồi giải quyết công việc, liền nhận được cuộc gọi video từ Linh An.
Bỏ cả đống tài liệu ở trên bàn, Hứa Ngụy Phàm nhanh chóng nghe điện thoại.
“Chú đang làm gì đó? Sắp ngủ chưa?”
“Ừ, cũng sắp rồi.
Sao em còn chưa ngủ, trễ rồi kìa.”
Linh An đang mặc bộ đồ ngủ Pikachu, còn hắn vẫn mặc bộ pijama màu đen thường ngày.
Dù cho Hứa Ngụy Phàm đã quay điện thoại sát mặt, nhưng sao tránh được con mắt tinh tường của cô chứ?
Chỉ phần cổ áo nhỏ xíu ló lên, Linh An đã nhận ra ngay.
“Chú dám chê bộ đồ ngủ em tặng.
Hứ, em dỗi chú đây.”
Hôm qua vừa mua về, Hứa Ngụy Phàm lấy cớ phải giặt nên chưa mặc.
Tối nay, Linh An phải xem người đàn ông kia viện lí do gì nữa đây?
Cô kéo gối ôm che lấy mặt, phụng phịu vờ như giận dỗi.
Hứa Ngụy Phàm luống cuống dỗ dành, bảo cô sẽ lập tức đi mặc.
“Tôi tắt máy nhé? Thay đồ xong sẽ gọi lại cho em.”
“Sao phải tắt máy chứ? Chú định trốn có phải không?” Linh An nghĩ hắn đang tìm cách để trốn mình.
Hứa Ngụy Phàm nhìn Linh An qua màn hình điện thoại, đột nhiên cười lên gian xảo.
Hắn hắng giọng, mập mờ nói:
“Hửm? Em muốn xem cảnh tôi thay đồ có phải không?”
Hứa Ngụy Phàm vừa nói xong, cuộc gọi ngay lập tức bị ngắt kết nối.
“Da mặt em đúng là mỏng mà.” Hắn tự nói, tự cười.
Hứa Ngụy Phàm mặc bộ đồ ngủ lên người, nhìn vào gương không dám tin người kia là mình.
Cái phong cách trẻ vị thành niên này, hắn không nghĩ có ngày mình sẽ thử.
“Haizz, chỉ mặc một lần, chỉ mặc một lần thôi…” Hắn niệm chú, tự trấn an mình.
Thay xong đồ hắn liền gọi cho Linh An.
Lần này cô rất hài lòng, còn kêu hắn đứng xa màn hình điện thoại, xoay vài vòng.
Hứa Ngụy Phàm khổ tâm không nói nên lời.
Cô gái này thật biết cách hành hạ hắn!
“Được chưa? Em vui rồi thì mau đi ngủ đi.
Trễ lắm rồi!”
“Chú đuổi em đó à?”
“Không không, tôi đâu có đuổi.”
Hứa Ngụy Phàm còn mong hai người nói chuyện thêm lâu lâu, để hắn ngắm cô cho đã.
Nhưng mà Linh An cứ bắt hắn xoay vòng vòng, hắn cảm thấy hơi mệt.
“Chú, chú đứng lên nhảy theo em đi.”
“Hả?”
Nói rồi Linh An để điện thoại ra đằng xa, thông qua màn hình nhảy điệu con ếch xanh cho Hứa Ngụy Phàm xem.
Hắn toát mồ hôi hột, chẳng lẽ ba mươi tư tuổi rồi hắn còn phải làm trò con bò này sao?
“Ấu trĩ! Tôi không làm đâu.” Lần này hắn dứt khoát từ chối.
“Ừ, thế em đi ngủ đây.”
“Khoan khoan, tôi nhảy…”
Hắn bất lực nhìn khuôn mặt háo hức của cô gái nhỏ.
Hắn chậc lưỡi mặc kệ hình tượng, chỉ cần cô thấy vui là đủ.
Lắc cái mông, ưỡn ngực, đá đá hai cái chân… Hứa Ngụy Phàm vừa nhảy vừa khóc ròng trong lòng.
Linh An ban đầu còn cười khúc khích, sau đó cười ngả nghiêng, đau cả bụng.
Tiếng nhạc xập xình dần tắt, Hứa Ngụy Phàm cuối cùng cũng được tha.
Linh An nhìn lên đồng hồ đã mười một giờ hơn, bèn bảo hắn mau đi ngủ.
“Không được làm việc khuya quá! Chú đi ngủ liền cho em.”
Bất quá không nói lại cô gái nhỏ, Hứa Ngụy Phàm đành nghe theo.
Trước khi tắt điện thoại còn không quên hôn gió chào tạm biệt.
Linh An ngồi trên giường, xem lại đoạn video vừa mới quay, cười đến sặc.
Cô nhanh chóng tìm số điện thoại của Sở Đoàn, gửi sang cho anh.
“Xem như tạ lỗi với anh chuyện hôm trước nhé!” Cô nhắn..