Hác Cổ Nghị ở trong 1 căn phòng xa lạ tỉnh lại, cúi đầu thấy quần áo trên người thật chỉnh tể. Bất quá, cậu vẫn ko rõ ràng lắm là xiêm y này của ai?
Trí nhớ dần dần trở lại, mới phát hiện ra đây là nhà của Quỳ.
Hoa Quỳ bước vào phòng đứng ở mép giường, cúi đầu hôn trộm lên gương mặt đang còn ngơ ngác của chuột con. Hắn đêm qua quả là phi thường an phận, không có gian chuột con àh nha.
Chuột con ngủ thật say, đến gần trưa hôm sau mới tỉnh lại. Môi lưỡi rời khỏi 2 má phấn nộn của cậu. Hoa Quỳ nói: “Mau xuống giường, ta dắt ngươi đi ăn cơm.” Hắn như hổ rình mồi, thật xúc động, cứ muốn nhào vào người đang ở trên giường.
Hác Cổ Nghị nhìn nhìn 1 chút, ko khỏi ngạc nhiên, sao lại có 1 đôi hài giống y như đôi trước kia vậy ta?
“Còn ngu ngốc cái gì nữa, mau mang hài vào, ta dắt ngươi ra ngoài” Nếu cứ chậm chạp như vậy nữa, thôi thì cả hai cùng ở trong này cho xong.
Quỳ vẫn gọi cậu là ngốc…. . Hác Cổ Nghị bỗng rụt chân về, tự nhiên bài xích, ko muốn mang hài “Quỳ, ta muốn về nhà nấu cơm cho ông nội, còn cho gà lớn gà bé ăn nữa.”
Sau khi chuột con rời khỏi giường, câu đầu tiên nói đã phá tan nát mỹ cảnh hết trơn. Ngũ quan tuấn mỹ trong chớp liền mắt biến sắc. Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào đôi mắt ngập nước kia, nhất thời mềm lòng không phát tác tính tình – Thần sắc hơi ôn nhu lại đôi chút, hắn bắt đầu nói dối: “Ngươi ko cần lo cho gia gia sẽ chết đói nga. Ta đã phái người đến nấu cơm cùng cho gà ăn rồi. Giờ ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm, ân?”(Thê nô mà ^.^)
“Thật hả?” Hác Cổ Nghị vỗ vỗ cái bụng lép kẹp. Cậu thật khó xử ko biết có nên nghe lời hay ko.
Hoa Quỳ ngoài miệng thì cười cười chứ trong lòng đang rủa xả ko tiếc lời “Đương nhiên là thật rồi nha.” Hắn đâu thèm quan tâm xem lão phế vật là chết hay sống. Trên người chuột con hãy còn dấu vết bị đánh kìa. Thật chết tiệt mà!
Bao nhiêu tâm tình của Hoa Quỳ đều dồn hết vào hành động của chuột con. Hắn ko kiên nhẫn nói: “Thực mụ nội nó mà, nhanh lên chút đi. Thức ăn ngụi hết rồi kìa.”
“Ta phải về nhà…” Hác Cổ Nghị quay mặt đi, cậu ghét Quỳ dữ dằn như vậy.
Hoa Quỳ nhăn chặt mày, nghĩ thầm chuột con giận rồi. Thực con bà nó, ko dễ gạt chút nào.
Cắn nhẹ môi, hắn liền cúi người xuống nhanh chóng nhét bàn chân của chuột con vào hài. Thật vừa quá, quả nhiên ko có mua nhầm mà.
“Hừ, ” Hoa Quỳ chịu hết nổi cái cảnh con chuột con kia hễ mở hay kép miệng đều là muốn về nhà. Thật tức chết ông bà ông vãi luôn mà. Hắn liền hạ tối hậu thư.”Nếu ngươi ăn một chút gì thì ta lập tức thả ngươi về nga.”
“Ta phải về nhà… .”
Hác Cổ Nghị cúi đầu, lau lau đi đôi mắt ướt át. Đôi môi như cánh hoa chưa kịp nói gì đã bị Quỳ lôi đi. Cậu ko muốn nghe lời Quỳ nói, ko muốn ở nhà Quỳ. Lần đầu tiên Quỳ khi dễ cậu là ở trong này…..
“Đáng ghét….”
Thanh âm rất nhỏ lọt vào tai, Hoa Quỳ chợt đứng chựng lại, quay đầu ra sau híp mắt, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, cậu ghét Quỳ biến thành quỷ –
“Ta ghét Quỳ.” Cậu giằng mạnh tay lại, hiểu được một sự thật. “Thật ra Quỳ chỉ thích lấy cái thứ kia ra làm loạn thôi. Vậy là khi dễ cùng đùa bỡn ta… ” Cậu thật ngốc mà, đến giờ mới biết Quỳ đã đùa bỡn cậu thật nhiều lần rồi…..
「Rầm!」
Hoa Quỳ đứng hình trong giây lát, cả người ngây ngốc như tượng. Trong đầu cứ quanh quẩn những lời nói của chuột con – Sao lại ko có 1 chút đạo lý nào hết vậy trời……
「Rầm!」
Hoa Quỳ đấm mạnh vào bức tường trước mặt. Đôi mắt sắt bén cứ nhìn trừng trừng, trong nháy mắt sát khí liền bắn ra 4 phía – Hác Cổ Nghị chấn động cả người, dựa sát vào tường. Mặt mũi trắng bệch quay đi, nhưng vẫn ngang bướng mở miệng: “Ta ghét Quì lắm.” Ngữ khí vừa cố chấp vừa kiên định. Sự chán ghét từ sâu trong lòng cứ ko ngừng dâng trào. Ko thể hiểu nỗi tại sao người ta lại có hứng thú đùa bỡn với thằng ngốc như cậu chứ.
Quỳ lộng đau thân thể cậu. Nhưng cậu đâu có làm chuyện xấu, sao Quỳ lại thích khi dễ cậu như thế…..
Lén nhìn trộm Quỳ 1 cái, nghĩ thầm Quỳ làm chuồng gà, mua kẹo, mua thức ăn, còn vui vẻ nắm tay cậu về nhà…..Đối xử với cậu thật tốt là muốn lấy đồ vật khi dễ cậu mà.
「Ngươi là đồ ngu ngốc. Người ta dùng mấy cây kẹo liền gạt được ngươi cởi quần ra ngay, ngươi ngươi ngươi…..muốn ta tức chết mà!」Những lời trách móc đầy đau lòng của gia gia cứ vang vọng trong đầu, càng khiến cậu nhận rõ sự thật. “Đừng giận dữ mà….” Hác Cổ Nghị thì thào tự nói, nghĩ thầm mình quả thật rất ngốc mà, nên mới ko biết mà dễ dàng để cho Quỳ gạt cởi quần ra rồi khi dễ…..
Trong lòng nặng trĩu, ko thể giải thích nỗi. Vì cậu ngốc nên mọi người mới cười nhạo, cũng bởi vì ngốc, nên mới bị Quỳ khi dễ…..
“Tránh ra.”
Thấy đôi lông mi vừa dài vừa cong của cậu đang run rẩy, mắt đẫm nước, như sắp khóc đến nơi…… Giọng Hoa Quỳ liền trầm xuống hỏi: “ Sao ngươi lại sợ và ghét ta như vậy?” Hắn không phủ nhận là trước kia mình có ác tâm muốn đùa bỡn chuột con. Nhưng ngay lúc này, giờ này, khắc này hắn lại vô cùng mong muốn, chuột con nói thích hắn.
“Ngươi vẫn ko biết là ta muốn đối với ngươi tốt sao!” Hắn nhấn mạnh.
“Quỳ xấu lắm” Hác Cổ Nghị vẫn ngoan cố khư khư giữ lấy mấy suy nghĩ trong lòng.
Hoa Quỳ nghiêng mặt để sát vào cậu. Lửa giận trong ngực bắt đầu lan tràn, răng va vào nhau lách cách “Không được ghét ta.” Hắn bá đạo ra lệnh, lòng cứ mong muốn chuột con nghe lời mình.
Môi Hác Cổ Nghị run run, ko hề tin tưởng Quỳ nói: “Ta ghét ngươi.”
Hoa Quỳ lần thứ hai cảm thấy giật mình, chuột con ngu ngốc này thật ko biết gì hết……
“Ngươi… Thật mụ nội nó mà!” Hắn run run nói, trực tiếp ôm lấy thắt lưng, mang con chuột ngốc này đến chỗ bày thức ăn ở lầu hai — “Mau ăn cơm!” Hoa Quỳ ấn cậu ngồi xuống ghế. 1 tay nắm chặt hàm cậu, tay kia gắp miếng thịt nhét vào. Tuy con chuột ngốc này ko biết là hắn tốt như thế nào mà, nhưng hắn lại không có quên bụng chuột con đã đói từ lâu rồi.
「Bốp!」dằn mạnh chén xuống, hắn vừa uy hiếp vừa cảnh cáo “Ko được nói ghét ta nữa. Ta nghe mấy lời đó thật thúi lắm! Nếu ta nghe ngươi nói mấy lời ngu xuẩn đó nữa, nhất định sẽ kéo ngươi vào trong mà thượng liền nga!”
Hừ!
Hắn chống má, ko thèm liếc Chương Đằng và Điền đại lão bản lấy 1 cái. Ánh mắt sắc bén như trói chặt trên người chuột con. Thấy cậu ko dám ăn. Hừ hừ… Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới.
Hác Cổ Nghị nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ đến cảnh Quỳ muốn cởi quần của mình ra cho người khác xem …. Hả! Cậu ko ngừng lắc đầu nói: “Ko được….”
“Vậy nghe lời, ăn cơm đi.” Hoa Quỳ cầm đũa gắp 1 đống đồ ăn cho vào chén cậu. Lần thứ hai cảnh cáo: “Ngươi ko ăn hết thử xem.”
Từng hơi thở lạnh như băng phả vào mặt, Hác Cổ Nghị cầm chén lên, chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn nuốt từng miếng thức ăn. Cậu càng chán ghét Quỳ hơn.
Hoa Quỳ cảm thấy rất hài lòng, môi lướt nhẹ qua chớp mũi của chuột con. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của người khác. Hắn có ý định tuyên bố với mọi người – Chuột con là của hắn. Bất luận cậu có thích hay ko, hắn nhất định độc ác chiếm làm của riêng.
Thoáng chốc, trên mặt cười tươi như hoa nhìn các vị khách nhân. “Muốn bàn với ta chuyện gì?” Vừa mới hùng hùng hổ hổ giờ lại mềm mỏng tươi cười. Thái độ rõ ràng là khác nhau 1 trời một vực, làm cho hai người kia nhất thời ko biết tin ai.
Không khỏi làm người ta khó hiểu, Hoa gia rốt cuộc là có bao nhiêu bộ dáng.
Mày giãn ra, đôi mắt yêu mị hơi cười cười. Hoa Quỳ sớm đoán biết được phản ứng của bà già kia sau khi bị khiêu khích như vậy rồi.
“Sao hả, Chương gia đã bị lệnh đường gây áp lực, muốn hợp tác cùng ông chủ Điền, phá bỏ phường dệt?”
Lúc trước trên khế ước hắn có định trước. Là sản phẩm do phường dệt làm ra phải để cho cửa hiệu Vĩnh Kỳ giao dịch. Ngoài mặt xuyên châm dẫn tuyến (~ làm mối dắt đường)nhưng thực tế là muốn chặt đứt con đường tài lộ của cửa hàng.
“Hoa gia, hôm nay ta tới đây, ko phải là lật lọng.”
“Ah.” Hoa Quỳ trầm tư một lát, hỏi: “Chương gia muốn nói chuyện gì? Nếu là mấy chuyện kiếm ăn lặt vặt, chúng ta có thể từ từ thương thảo ở phường dệt cũng được mà.”
“Không…” Chương Đằng lắc lắc đầu, nói: “Bí mật ở phường dệt đã sớm ko giữ được nữa rồi. Giờ cũng có nhiều người biết, chẳng trách sao truyền đến tai nương của ta. Chỉ sợ lão nhân gia sẽ nhún tay can thiệp.”
「Rầm!」
Hoa Quỳ đập mạnh lên bàn, trở mặt gầm lên: “Chương gia, chúng ta đã giao hẹn rõ ràng rồi mà. Sao lại để nữ nhân bên cạnh dài dòng hạch sách như vậy.”
Chương Đằng nhất thời nghẹn lời, bao nhiêu lo lắng trong lòng cũng đều toát ra ngoài cả. Cảm thấy việc này quá sức phiền hà rồi. “Nương của ta là người nắm quyền trong gia tộc. Mọi chuyện lớn bé sao lại ko thể nghe theo người được.”
“Kia là việc nhà của ngươi.” Hắn không khỏi lắc đầu, “Chậc chậc…” Có thể thấy được bà già kia giận ko phải là nhỏ.
Thu lại vẽ tàn khốc nói, “Ah,” Hoa Quỳ làm ra vẽ ko quan tâm cười lạnh 1 cái. Hai ngón tay khéo nhẹ trên mặt bàn, đầu óc khôn khéo chuyển đổi mục đích.”Ta nghĩ ra 1 cách vẹn toàn đôi bên. Chúng ta sao ko dứt khoát 1 chút. Dù sao thì ngươi cũng có tới 2 cái phường dệt lận mà. Hai người chúng ta mạnh ai nấy làm. Mà ta lại là người ko có lòng tham (Tin được ko ^.^) Ta chỉ muốn có 1 cái phường cũ nát thôi. Như thế ngươi trở về cũng dễ ăn nói mà.” Cũng đừng khi hắn là ngốc tử chớ. Chương Đằng phái người hẹn riêng hắn……Hừ!
Tám phần đều là ý của bà già kia.