• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Bắt cóc cô?


Nghe có người kêu cô, An Sơ Hạ theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, kết quả ở đâu ra một trái bóng rổ trực tiếp đập vô mặt cô.


“Đó không phải là Mạc Hân Vi sao?” Nhìn theo ánh mặt trời thấy Mạc Hân Vi đang đứng giữa một đám người bên dưới bóng râm của cột bóng rổ đắc ý nhìn về phía cô.


“Đây không phải là khi dễ người sao? Thật quá đáng!”


“Đúng vậy! Thật quá đáng!” Cả lớp A đều bênh vực An Sơ Hạ, một số người còn xăn tay áo lên tranh luận.


An Sơ Hạ rũ mi mắt xuống, nghĩ lại cũng là cô sai trước. Không nên kích động, phải bình tĩnh nói chuyện với cô ta, không để cô ta khi dễ Phỉ Lệ Á. Nếu hiện tại tự rước lấy phiền toái sẽ lại làm mọi người phiền toái theo, cô quyết định sau này nếu gặp Mạc Hân Vi phải cố gắng chịu đựng hết sức có thể.


“Mọi người kệ đi. Nếu bây giờ trãnh cãi ầm ĩ với cô ta thì mọi việc càng rắc rối.” Cô ngăn mọi người lại, hướng những bạn học bên kia nói: “Tôi không hy vọng mọi người vì tôi và cô ấy mà trở nên bất hòa a.”


“Thật là, Sơ Hạ, cậu có thể nói những lời này sao?” Một nữ sinh nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: “Mình biết là cậu muốn tốt cho chúng ta, nhưng cậu là một thành viên của lớp này, lớp chúng ta đoàn kết như thế, làm sao có thể nhìn cậu bị người khác khi dễ được?”


“Cám ơn mọi người, nhưng là… thực sự đừng gây chuyện. Chúng ta chịu đựng thì sẽ qua thôi.” Giọng nói cô mang theo chút cầu xin, nữ sinh kia liếc Mạc Hân Vi một cái, giận dỗi không nói gì.


Đột nhiên tiếng còi vang lên, sau đó truyền đến thanh âm thở gấp của thầy thể dục: “Các em đang làm gì ở đây? Muốn chạy thêm vài vòng sao?!”


“Chúng ta tiếp tục chạy đi.” An Sơ Hạ cười cười, kéo mấy nữ sinh kia về hàng. Cả hàng rất nhanh tiếp tục chạy quanh sân thể dục.


“Sơ Hạ, mặt cậu không sao chứ?” Phỉ Lệ Á vừa chạy vừa để ý mặt cô.


“Mặt tớ cũng không phải là đậu hũ a, bị đập một chút thì làm sao có chuyện gì được chứ? Cố lên chạy thôi!” Nụ cười trên mặt cô tươi như hoa, thuần khiết, không mang theo chút tạp chất.


Cô còn tưởng rằng ở Tư Đế Lan, các học sinh đều ích kỷ giống ác ma Hàn Thất Lục, xem ra cô sai rồi.


Ở trường trung học trước kia, vì tính cách của cô, lại học một chút võ, nên cơ bản đều là cô bảo vệ người khác. Hôm nay mọi người làm cho cô có cảm giác được bảo vệ, cô thực sự rất vui.


Nếu trong lòng vui vẻ, vậy vì sao còn muốn bụng dạ hẹp hòi sinh khí cùng những người kia được?


Dưới ánh nắng mặt trời, cả lớp đang chạy giống như mang theo đôi cánh của thiên sứ, rất đẹp.


“Chết tiệt! Con nhỏ kia bị bóng rổ đập như thế nào còn vui vẻ vậy? Cô ta điên rồi đi!” Mạc Hân Vi xiết chặt bình nước trong tay, nhăn mặt, ngay cả khóe mắt cũng biểu hiện cô ta đang tức giận.


Hoàn Tử nhún vai, an ủi Mạc Hân Vi: ” Vậy nên chị đừng so đo với người bị bệnh thần kinh này. Chị nhìn xem chị tức giận thành dạng gì rồi, đừng giận nữa.”


Nghe những lời này, Mạc Hân Vi không những không vui vẻ lên mà ngược lại càng thêm khó chịu.Vươn tay hướng đường parabol của sân vận động ném thật xa, phát ra ra một tiếng vang.


” Chị làm sao có thể không tức giận được?” Cô xoay người nắm chặt hai bả vai của Hoàn Tử, hai mắt như bốc hỏa: “Em biết không? Thất Lục thiếu gia trước giờ chưa từng bảo vệ chị như vậy!”


Hoàn Tử cùng học với Mạc Hân Vi từ nhà trẻ, nên hai người từ nhỏ đến lớn là bạn bè. Nhưng cô thuộc loại tương đối thận trọng, còn Mạc Hân Vi thuộc loại dễ bị kích động.


Cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vậy chị muốn làm sao? Kêu người bắt cóc cô ta?”




Chương 18: Chỉ là một người hầu nhỏ


Mạc Hân Vi cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị: “Bắt cóc cô ta? Em nghĩ rằng chị ngốc a!”


“Trừ cách đó ra, Đại tiểu thư chị còn cách nào không? Muốn ch cô ta biến mất, chỉ có thể bắt cóc a. Nếu chị không đồng ý thì giờ phải làm thế nào?” Hoàn Tử xoay người mặt đầy kiêu ngạo, đi đến bên Mạc Hân Vi: “Bây giờ em sẽ đi điều tra gia cảnh nhà cô ta, nếu gia cảnh không được tốt, vậy bắt cóc…”


“Bắt cái đầu em!” Mạc Hân Vi hung hăng đưa tay đập đầu cô một cái: “Làm việc mà không biết động não! Hiện tại Thất Lục không phải đang che chở cho cô ta sao? Chuyện này cũng không thể chứng minh rằng Thất Lục đối với cô ta có ý khác, chỉ có thể nói anh ấy đang muốn thứ gì đó mới mẻ. Một khi không còn cảm giác mới mẻ với cô ta, vậy cũng sẽ không có quan hệ gì với cô nữa.”


Hoàn Tử giật mình, liên tục gật đầu. Nhưng là nghĩ lại, sự việc lại không giống như vậy.


Cô nhỏ giọng nói: “Hân Vi a, em cắt ngang một chút. Em nghe nói An Sơ Hạ và Thất Lục thiếu gia có thân phận bất đồng mà? Có người đồn là vị hôn thê của Thất Lục thiếu gia, cũng có người đồn là người hầu của Thất Lục thiếu gia. Mặc kệ là loại quan hệ nào, đối với chúng ta đều không có gì hay ho cả!”


Mạc Hân Vi nhất thời sửng sốt, âm trầm hỏi Hoàn Tử: “Vị hôn thê? Em nghe từ đâu tin tức này?!”


“Không không không! Tuyệt đối không phải vị hôn thê! Khụ khụ khụ…” Vừa nghe cô hỏi, một nữ sinh đang cầm quyển sách lập tức cả miệng nước khoáng đều chưa kịp nuốt xuống, nhất thời sốt ruột nhưng không nghĩ là mình bị sặc. Ho khan một trận kịch liệt, cổ họng như bốc hỏa, rất khó chịu.


Hoàn Tử chỉ nữ sinh đó ý bảo tiếp tục nói: “Nhất định là người hầu của Thất Lục thiếu gia.”


Hai tay khoanh trước ngực, Mạc Hân Vi ngẩng cao đầu chờ Hoàn Tử ngừng ho. Trong lòng bắt đầu tính toán, nếu như là vị hôn thê thì đối với cô mà nói tình huống này vô cùng không ổn. Nhưng nếu là người hầu, vậy thì… chẳng phải là có rất nhiều cách để chỉnh cô ta sao? Dù sao cũng chỉ là một người hầu nhỏ thôi.


Không ai sẽ vì một người hầu mà chỉ trích cô đâu?


Nghĩ đến đây Mạc Hân Vi cười tươi rạng rỡ, cô gái kia lúc này mới hết cảm giác khó chịu ở cổ họng. Biểu tình khoa trương nói: “Hoàn Tử tỷ, Hân Vi tỷ, chuyện này không phải là em nói. Là chính Thất Lục thiếu gia nói!”


Cô cong khóe miệng lên, khóe mắt mang theo ý cười: “Em nói cụ thể đi.”


Nữ sinh gật đầu tiếp tục nói: “Là như vậy… Sáng nay, trên xe Thất Lục thiếu gia có một cô gái, lúc ấy tụi em còn cảm thấy rất kỳ quái. Thất Lục thiếu gia đã nói, đây là người hầu của anh ấy. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi những người khác, lúc ấy trong trường có rất nhiều người nghe được!”


“Nói như vậy… quả thật chỉ là một người hầu nhỏ.” Cô suy nghĩ trong đầu: “Thất Lục đã nói vậy? không phải là vị hôn thê?”


Nữ sinh đó mở trừng hai mắt, ánh mắt hướng xa xa nhìn lại, dường như đang nhớ lại chuyện buổi sáng. Đột nhiên cô vỗ đầu nói: “Nghĩ tới! Thất Lục thiếu gia còn nói, mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ cũng có thể tìm cô ta!”


Mạc Hân Vi đẩy nữ sinh đó qua một bên: “Con mẹ nói, cái trọng yếu đến bây giờ em mới nói!”


Cô nói vậy, Hoàn Tử cũng hiểu được ý cô. Nói cách khác, cô muốn làm cho An Sơ Hạ tự mình rời khỏi Thất Lục thiếu gia.


Nghĩ đến đây, Hoàn Tử đưa ngón tay tán dương nói: “Em đồng ý với ý của chị. Đại tiểu thư không hổ danh là Đại tiểu thư a…ý kiến hay! Đúng là ý kiến hay!”


“Hay cái đầu em! Chị còn vui hơn em!”


Đảo mắt nhìn thấy, lớp An Sơ Hạ chạy rất nhanh, vòng thứ hai đã đến gần bọn cô bên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK