Chương 17
Tôi nằm ở phòng đặc biệt tổng cộng ba ngày mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Phát súng kia bắn vào bụng tôi, ngay giữa ruột. Tuy không bắn vào phổi hay tim – những bộ phận trí mạng nhưng bởi vì khoảng cách trúng đạn quá gần nên miệng vết thương rất lớn và chảy máu nghiêm trọng. Sau khi cứu trở về thì vết thương bị nhiễm trùng, có thể nói là thập tử nhất sinh. Nếu không nhờ Lục Hổ mang tôi đến bệnh viện kịp lúc, có lẽ giữa đường tôi đã chết do mất máu quá nhiều.
Tôi nhớ rõ Lục Hổ cũng bị đạn bắn ở cẳng chân, càng không biết y làm cách nào để đưa tôi về bệnh viện. Khương Tự bảo rằng Lục Hổ bị bắn trúng xương, có nguy cơ để lại di chứng, điều này khiến tôi bức rức vô cùng. Tôi cảm thấy hối hận khi đã hành động quá lỗ mãng.
Bấy giờ ngẫm lại, hóa ra Lục Hổ đã sớm phát hiện Trịnh Đạt. Y bình tĩnh gọi điện tri thông những người khác, nhưng lại bị một kẻ nông nổi như tôi phá hư kế hoạch của y…
Có thể nói tôi đã hại Lục Hổ, mà y cứu tôi không chỉ một lần.
Điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là dưới tình huống kia, Trịnh Đạt vẫn còn sống. Không những sống mà nó còn chạy.
Lục Hổ nói tình hình quá nguy cấp, y sợ người cứu viện đến trễ nên vội vàng xốc tôi đi, cũng không kiểm tra Trịnh Đạt thế nào. Thẳng đến khi đưa tôi vào phòng phẫu thuật y mới hay tin – hiện trường đã được dọn sạch sẽ, ngay cả một vết máu cũng không còn, Trịnh Đạt cũng biến mất tăm.
Khi Lục Hổ kể lại mọi thứ thì Khương Tự đang ngồi bên cạnh tôi, hắn nghiêm túc lột cam, cẩn thận bóc sạch lớp vỏ ngoài rồi đưa cho tôi. Quả cam tròn tròn, một chút thịt cũng không rách. Tôi cầm lấy nhưng chẳng ăn, chỉ nhìn quả cam đến ngẩn người.
Trước đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ – mình sẽ chết, và chẳng bị ai truy cứu tội trạng giết người. Tôi không muốn buông tha Trịnh Đạt, dù có chết cũng phải kéo nó theo. Nào ngờ tôi chưa chết và nó cũng thoát chết.
Nghĩ đến viễn cảnh loại người đê tiện như Trịnh Đạt vẫn nhởn nhơ sống một ngày, tôi càng ghê tởm thêm một ngày.
“Có người giật dây nó đằng sau.” Khương Tự điềm nhiên bảo. “Nhưng chẳng sao hết, anh đã điều tra không ít tin tức rồi, bao gồm nguyên do mười mấy năm nó trốn ở đây. Thiếu Đông, em đừng lo. Anh nhất định sẽ tự tay bắt nó, để nó trải nghiệm cảm giác… sống không bằng chết.”
Nét mặt Khương Tự quá mức đáng sợ khiến tôi không dám nói lời nào, Lục Hổ cũng đẩy xe lăn rời đi. Gian phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến tôi không chịu được, chỉ đành tìm cớ hỏi han.
“Tiểu Mai và thím em sao rồi?”
Khương Tự nắm lấy tay tôi. “Anh bảo họ rằng em có chuyện nên về trường trước.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra… Tuy rằng sau đó sẽ bị mắng thê thảm nhưng so với việc để bọn họ biết tôi suýt chết thì vẫn tốt hơn. Một lúc sau, tôi vẫn cảm thấy gian phòng quá mức tĩnh lặng. Tôi nhìn về phía hắn, quả nhiên hắn đang chằm chặp nhìn tôi, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng lướt qua ngón tay gầy.
Ba ngày qua… Từ khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện hắn có thói quen ấy. Đôi khi hắn sẽ sờ tôi cả ngày, sờ đến mức tôi thấy tay phải của mình sắp tróc da. Tôi biết hắn đang bất ổn, nhưng cũng không thể cự tuyệt hắn. Tôi cho rằng mình đã biết nguyên do: Có lẽ Khương Tự bị dọa chết khiếp nên luôn muốn chạm vào tôi như vậy, tựa như hội chứng thèm khát tiếp xúc thịt da nào đó – và hắn chỉ có thể an tâm khi tiếp xúc với tôi.
Đêm qua tôi choàng tỉnh giấc, vừa quay đầu đã thấy hắn mở to mắt nhìn mình. Thật lòng tôi rất hoảng, còn định đánh thức hắn ngay. Nhưng tôi nhận ra hắn không hề ngủ, hoặc nói đúng hơn là không dám ngủ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi mấy hôm đã khiến Khương Tự hao gầy, thoạt trông còn tiều tụy hơn tôi. Tinh thần hắn cũng thật sa sút, thỉnh thoảng tôi cảm thấy hắn là người này, hắn là người kia.
Tôi hoảng hốt nhận ra, một Khương Tự vẫn luôn sướt mướt yếu mềm kể từ lúc tôi tỉnh lại, tôi chưa từng nhìn thấy hắn khóc. Biểu hiện bình tĩnh của hắn nằm ngoài dự kiến của tôi, nhưng chính vì thế tôi mới thấy bất thường; ấy vậy cũng chẳng biết làm sao. Chỉ có lúc lặng yên nắm đôi bàn tay kia thì cảm giác áy náy trong tôi giảm bớt.
Nhưng rất khó để ngăn sự bức bối của mình.
“Khương Tự…” Tôi cầm tay hắn, kéo lại đây.
Hắn ngoan ngoãn làm theo ý tôi, khẽ khàng gối đầu lên vai tôi như vậy. Lòng tôi chợt nghĩ, sao anh lại nhẹ thế này…
“Em xin lỗi vì khiến anh lo lắng.” Đây là lần đầu tiên kể từ ngày tỉnh táo nhất, tôi nói lời xin lỗi với bạn trai. “Em xin lỗi, tha thứ cho em đi.”
Tôi tình nguyện để hắn đánh tôi, mắng tôi, thậm chí khóc lớn một hồi vẫn tốt hơn việc hắn làm thinh và dáng vẻ trầm mặc ít lời, nó khiến tôi vô cùng khó chịu.
Khương Tự vẫn không buồn ừ hử.
Tôi đưa tay vuốt tóc hắn, sờ lưng hắn, nhưng bị hắn bắt lấy tay.
Tôi muốn kéo mặt hắn để hôn lên, hắn cũng né tránh.
Tôi nhìn hắn đầy gượng gạo. Cảm giác đau lòng ập tới, mà vết thương trên bụng càng thêm đau. Tôi cắn răng, run rẩy gọi. “Vợ à…”
“Anh sẽ giết nó.”
Khương Tự đưa tay sờ đầu tôi, chợt hắn thong dong vuốt ve từng làn tóc ngắn.
“Không bao giờ xảy ra chuyện này nữa, Đông Đông.” Hắn nói. “Anh không bao giờ để em rời khỏi anh.”
Hắn dời tay xuống lưng tôi, dần dần vuốt ve chậm rãi. Tôi vô cùng kinh ngạc khi biết hắn đang lặp lại những hành động tôi thường an ủi hắn trước kia, không sai tẹo nào.
“Ba ngày.” Khương Tự bảo, “Đông Đông, cho anh ba ngày thôi.”
Tôi hiểu ý hắn là gì. Thẳng đến ba ngày sau vào một chiều tối, có một người đàn ông được cấp dưới của Lục Hổ khiêng vào phòng bệnh.
Tôi trợn mắt, thằng khốn này, không phải là Trịnh Đạt thì là ai! Quả nhiên nó còn chưa chết!
Trịnh Đạt bị ném trên sàn nhà lạnh lẽo, tình trạng của nó so với tôi cũng chẳng khá khẩm là bao, thậm chí còn chết dở. Băng vải ở ngực đã nhuốm màu đỏ tươi, nó há mồm thở dốc, phát ra những âm thanh vô nghĩa. Nó hoảng sợ đảo mắt nhìn quanh, lúc trông thấy tôi và Khương Tự nó càng run rẩy hơn lúc đầu. Đó là tâm trạng sợ hãi cùng cực, cả người thoạt trông vô cùng gớm ghiếc.
Khương Tự cầm súng trong tay, hắn tới gần Trịnh Đạt, họng súng đặt ngay đầu nó, bâng quơ hỏi: “Mày sợ chết không?”
Tôi thấy gân xanh nổi trên trán thằng già. Nó run như cầy sấy nhưng không thể động đậy, tựa như bị người ta điểm huyệt.
Khương Tự kéo chốt an toàn, nhẹ nhàng bóp cò.
Trịnh Đạt trợn to đôi mắt đầy tơ máu, sau đó dưới thân chảy ra một vũng nước màu vàng.
Tôi ngừng thở, một tiếng lách cách vang lên, không có cảnh tượng óc văng đầy sàn như tôi tưởng tượng —- cũng không có viên đạn nào bay tới.
“Ồ, quên lắp đạn rồi.” Khương Tự cố ý nói thật chậm rãi, tựa như đang hưởng thụ cảm giác sợ hãi tràn lan của kẻ khác. Hắn gỡ bỏ băng đạn, lấy viên đạn trong túi áo ra, hắn chơi trò lắp từng viên trước mặt tôi và gã khốn.
Trịnh Đạt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tôi há mồm thở dốc, im ru. Chỗ này người không có tư cách nói chuyện nhất chính là mình, đây là hận thù giữa Khương Tự và Trịnh Đạt, không tới phiên tôi quản. Huống chi tên cặn bã này còn suýt chút hại chết tôi!
Khương Tự nã một phát ngay chân thằng khọm, nó rên lên một tiếng, đau đến run cả người. Nhưng vì nguyên nhân nào đó nó vẫn không thể cử động.
Khương Tự liên tục bắn ba phát, đạn xoáy vào chân, đùi và bụng. Máu tươi chảy đầy đất mà Trịnh Đạt vẫn nằm yên.
“Vô dụng quá.” Khương Tự nhác lười thu khẩu súng, mở cửa gọi người khiêng Trịnh Đạt đi. “Đừng cho nó chết, bằng cách gì cũng được. Mang nó đến gặp ông nội tôi.”
Sau đó hắn bế tôi lên.
“Phòng này bẩn rồi, chúng ta sang phòng khác.”
Dấu chân đẫm máu in hẳn một đường dài, nhưng nét mặt Khương Tự vẫn điềm nhiên như cũ.
Chương 18
Dường như tôi bị tức ngực, dù kiểu gì cũng không thể dằn xuống. Nét mặt Khương Tự vô cảm khi hắn giết người thật đáng sợ, hình ảnh đó vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi ép bản thân không nhớ tới một màn đẫm máu vừa rồi, gượng gạo nói: “Anh còn bế được cả em.”
Khương Tự bình thản ‘ừ’ một tiếng, hắn ôm tôi đến phòng bên cạnh. Tôi thấy hành lang dài hun hút không một bóng người, chỉ có những gã đàn ông với thân hình cường tráng – tựa như thủ vệ. Mỗi người bọn họ đứng cách nhau vài mét, tôi bất giác nghĩ rằng: Bệnh viện này chỉ có chúng tôi và họ thôi sao?
Càng nghĩ càng thấy đúng là chuyện thật. Khương Tự vốn không mang theo súng, vài tiếng súng kia cũng đủ khiến bệnh viện nháo nhào, nhưng từ đầu đến cuối bệnh viện yên ắng đến mức kỳ lạ. Dù ra hay vào thì cũng thế thôi.
Tôi và hắn, quả nhiên trái ngược…
Khương Tự đặt tôi nằm trên giường, tuy rằng động tác đã hết sức nhẹ nhàng nhưng sức khỏe hắn quá kém, ôm tôi lâu như thế đã là cực hạn. Hắn lảo đảo, hơi thở cũng dồn dập, miệng vết thương của tôi bị nảy xốc lần nữa, lại đau. Tôi cố nén đau và tỏ ra bình thường.
“Đông Đông…” Hắn thở dài một tiếng, nửa ôm tôi, nửa tựa vào tôi.
“Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông……”
“Em đây.” Tôi đáp.
Hắn không ngừng gọi tên tôi, dường như muốn xác nhận điều gì đó.
Tôi bất đắc dĩ sờ tóc hắn, hóa ra một thời gian không cắt, tóc đã rất dài.
“Vợ, để em cắt tóc cho anh.”
Khương Tự sửng sốt, hắn trầm ngâm một hồi mới bảo: “Ừ, vậy anh đi tắm trước.”
Khương Tự vào gian phòng nhỏ bên cạnh tắm rửa, sau đó tôi thấy một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào lau sạch sẽ những vết máu trên sàn nhà và rời đi không tiếng động. Tôi cúi đầu nhìn ngón tay, ngẩn ngơ.
Đó là vợ tôi, Khương Tự.
Hắn… Suýt chút giết người. Tôi cũng thế.
Phải đón nhận kết cục thê thảm nhất và suýt chút bị giết hai lần, đó là quả báo của Trịnh Đạt. Nhưng sau này tôi không thể trơ mắt nhìn Khương Tự phạm tội trước mặt tôi, hắn là người tốt, không nên bị vùi lấp trong hận thù. Lòng hận thù sẽ hủy hoại hắn. Mà người đủ khả năng thay đổi hắn, chỉ có tôi.
Tôi chưa từng khẳng định điều này, nhưng nếu Khương Tự sẽ vì một người mà thay đổi thì người nọ chắc chắn là tôi. Bởi vì hắn yêu tôi cũng như tôi yêu hắn.
Khương Tự đi đến trước mặt tôi sau khi tắm rửa. Hắn tiện đường đưa tôi chiếc kéo và ngồi lên ghế đẩu. Lưng hắn xoay về phía tôi, cần cổ trắng ngần lộ ra thật đẹp.
Tôi mỉm cười kéo hắn xoay lại, tỉ mỉ cắt tóc cho. Khương Tự cứ nhìn tôi suốt cả ngày, hắn nhìn không chớp mắt. Hắn ngoan ngoãn nhìn tôi, nhìn đến tim tôi tan chảy. Sau khi cắt tóc xong tôi phủi bỏ tóc thừa, chợt cảm thấy vợ tôi kiểu gì cũng đẹp. Tôi không kìm được mà đưa tay nâng mặt hắn, hôn lên.
“Vợ, về sau mình đừng nghịch súng nữa, anh nhé?”
Khương Tự mơ màng trả lời, tôi nghe không rõ.
“Anh xem, lần này Trịnh Đạt bị anh đánh thảm như vậy, sau này tàn phế chắc rồi. Anh muốn trả thù nó ra sao em cũng không ý kiến, nhưng em không muốn tay anh dính máu của kẻ đê tiện kia.” Tôi nắm tay bạn trai, khẽ vuốt ve ngón tay hắn. “Anh tốt đẹp như vậy, em không muốn anh sống trong khổ đau. Em mong anh vui vẻ mỗi ngày, chỉ đi theo em và đừng lo nghĩ nữa. Anh không cần làm gì hết, em sẽ chăm sóc anh. Vì anh vui em cũng vui mà… Anh hiểu chứ?”
“Đông Đông, em biết đấy.” Hắn mở miệng, “Những kẻ làm em bị thương anh sẽ không bỏ sót đứa nào.”
Tôi nhìn Khương Tự, thầm thở dài. Xem ra muốn thuyết phục hắn buông bỏ thù hận cũng là một việc khó khăn. Nhưng chẳng sao hết. Năm dài tháng rộng, cứ từ từ.
***
Nằm viện ngót nghét hơn một tháng, vết thương cũng dần khỏi hẳn. Nhưng bởi vì vết thương kéo da non khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Tôi thèm gãi. Có lần không cẩn thận gãi tróc vảy chảy máu, lúc Khương Tự kiểm tra tình trạng hồi phục thì nét mặt hắn vô cùng khó coi. Lòng tôi run bần bật, càng không dám ngẩng lên mình vợ mình.
Hắn tự tay thay thuốc cho tôi xong, chợt hỏi. “Em muốn anh còng tay em lên đầu giường?”
Tôi ngượng ngịu cười, chột dạ nắm tay hắn, tỏ ra vô tội: “Em ngứa…”
Hắn im lặng hồi lâu bỗng chậm rãi đến gần tôi. Tay phải ôm lấy eo tôi, tay trái mơn trớn mặt tôi, môi lưỡi cùng dây dưa, quấn quýt. Hắn khiến tôi dâng trào, tôi cũng không nhớ lần trước làm những chuyện thân mật này là bao lâu. Nửa tháng nay tôi thanh tâm quả dục, Khương Tự sợ vết thương chảy máu nên vẫn không chạm vào tôi, quá đáng hơn tôi muốn tự quay tay hắn cũng không đồng ý. Nhìn thằng vợ cả ngày lượn lờ trước mặt nhưng không xơ múi được gì, tôi khốn đốn vô cùng tận, cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than. Thật vất vả mới có ngày hôm nay, tôi nghĩ mình nên nắm chắc cơ hội này.
Chúng tôi âu yếm nhau, Khương Tự hôn từ môi đến rốn, sau đó thô bạo lột bỏ quần tôi. Kéo quần lót xuống, thằng em tôi cũng ngẩng dậy chào cờ. Giây tiếp theo, Khương Tự vùi đầu mút lấy khiến tôi ngửa cổ rên lên. Tay tôi ấn đầu hắn, bất giác thẳng lưng hơn một chút. Kích thích bất ngờ như vậy tôi không chịu nổi, suýt chút bắn rồi.
“Anh… Chậm lại…” Tôi thở hổn hển nói không thành câu, trong đầu chỉ có một chữ: Sướng!
Đây không phải lần đầu tiên Khương Tự dùng miệng làm cho, nhưng lại là lần khiến tôi sung sướng nhất. Khoảnh khắc đó tôi như bay lên trời, mất một lúc sau mới tỉnh táo lại. Khương Tự xoa đầu tôi, ghé miệng muốn hôn, tôi ghét bỏ quay đi chỗ khác. “Anh súc miệng ngay…” Tôi thực sự không muốn tận hưởng mùi vị con cháu của mình, mẹ nó khẩu vị nặng!
Nếu là ngày xưa, Khương Tự không nói hai lời đã đè tôi ra và hôn ngấu nghiến, hơi đâu nghe tôi phản kháng. Nhưng lần này hắn vâng lời đi súc miệng, lúc trở ra chỉ lặng thinh dựa vào người tôi, thoạt trông ngoan ngoãn cực kỳ.
“Em muốn mút cho anh.” Tôi cười gian trêu Khương Tự, tay thò xuống dưới sờ đũng quần hắn, cứng rồi.
Khương Tự nín thở, cầm lấy bàn tay hư hỏng của tôi để sang một bên đầy cam chịu: “Chờ em khỏe tính sau.”
“Em khỏe rồi mà…”
Đã đến nước này nhưng Khương Tự kiên trì ngoài dự đoán. Nếu không phải mỗi ngày hắn một tấc cũng không rời tôi, tôi thật sự nghi ngờ hắn ngoại tình rồi… Cũng không phải Liễu Hạ Huệ chuyển thế! Tính nết của hắn tôi rõ mười mươi, nhưng một Khương Tự khác lạ thế này khiến tôi nghĩ đến nguyên do duy nhất: Hắn sợ hãi.
Có lẽ trong lòng hắn, tôi là một kẻ không chịu nổi đớn đau. Cho nên hắn phải kìm nén mình, cam tâm nhẫn nhịn. Hắn không muốn tôi bị thương dù chỉ là một chút.
Trước kia ở bên nhau tôi đã cảm thấy bất thường, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là biểu hiện của sự bất an, sự độc chiếm mãnh liệt và lòng ghen tuông. Nhưng bây giờ, hắn vẫn lo được lo mất, tinh thần luôn trong trạng thái sợ hãi, thận trọng. Ngoại trừ vấn đề về thân thể, những chuyện còn lại hắn đều chiều tôi. Liệu có một ngày tôi bị hắn chiều hư, biến thành kẻ chỉ quen được người ta hầu hạ?
Cảm giác ngọt ngào pha lẫn xót xa…
Sau khi nhập viện, Khương Tự xin tạm thôi học cho tôi, vì thế cả ngày tôi chỉ ăn không ngồi rồi, việc còn làm duy nhất là vẽ tranh. Mỗi ngày tôi đều dành 3, 4 giờ để vẽ; có đôi khi vẽ hoa, vẽ cỏ, vẽ nhà, nhiều nhất vẫn là vẽ Khương Tự.
Khương Tự đọc sách, Khương Tự gọi điện thoại, Khương Tự mỉm cười nhìn tôi, Khương Tự tức giận vì vết thương nứt toác… Tôi vẽ cả ngày, lúc nhàm chán thì lấy hình hắn ra xem, cứ thế một buổi chiều trôi qua như vậy.
Vết thương chuyển biến tốt hơn đã mang đến cho tôi một tin tốt. Chiều nay chúng tôi rời khỏi bệnh viện, cả hai chuyển đến sống ở một tòa nhà được thiết kế theo kiến trúc phương Tây. Nghe nói nhà này do cha hắn để lại, nhưng điều làm tôi vui vẻ nhất là việc Khương Tự đã đồng ý cho người khác đến thăm tôi.
Lý Minh và đàn chị cùng đến, nó đưa tôi một phong bao đỏ, vừa mở ra đã thấy 300 đồng.
“Đây là gì?” Tôi hỏi nó.
“Phí làm mai.”
“Tao đệch.” Tôi lấy tiền xong ném trả bao về. “Mày quá con mẹ nó keo kiệt, ngày xưa Khương Tự mời một bữa ăn trị giá bốn số, giờ mày cho được 300?”
“Tao đâu phải đại gia mà mày chê 300 ít. Học cách thỏa mãn với thứ mình có đi.” Lý Minh vừa đành hanh vừa liếc vào nhà bếp. “Tao nói mày đó, mày làm đếch gì để nó nấu ăn cho mày vậy? Trước kia chẳng phải mày nấu cho nó sao?”
Tôi cũng ngoảnh đầu, chỉ thấy Khương Tự mang tạp dề đứng thái rau trong nhà bếp, nét mặt chuyên chú nấu ăn của vợ tôi trông vô cùng quyến rũ. Ngẫm lại Khương Tự ngày xưa mười đầu ngón tay không dính nước, nay có thể lo chuyện bếp núc thật khiến tôi ấm lòng. Tôi quay lại khoe khoang với Lý Minh. “Chuyện này dễ ợt. Mày cứ hứa với đàn chị dù thế nào cũng lên núi đao, xuống biển lửa là xong.”
Lý Minh hèn mọn dính lấy đàn chị, bày tỏ rằng: “Người yêu ơi, em nguyện vì chị lên núi đao, xuống biển lửa.”
Đàn chị tát một cái vào mặt Lý Minh, tôi vỗ tay hân hoan khi thấy người gặp nạn. Thấy đàn chị lạnh lùng nhìn mình, tôi bèn vờ vịt xem TV. Đàn chị đuổi Lý Minh đi chỗ khác, sau đó ngồi xuống khẽ hỏi: “Nghe phụ đạo viên nói em tạm nghỉ học sao? Em gặp vấn đề gì thế?”
Tôi liếc mắt vào nhà bếp, thì thào: “Không sao, chỉ là sức khỏe không tốt lắm. Lần trước đi khám tổng quát ra cục bướu lành. Em đi phẫu thuật, giờ chỉ cần nghỉ dưỡng thôi.”
Lý Minh nhíu mày hỏi: “Bướu gì? Mày chắc là mày ổn không? Đừng hù tụi tao.”
Tôi gãi mũi: “Có cần tao đưa giấy xét nghiệm cho mày không, nói không sao thì không sao mà, học kỳ sau tao đi học tiếp.”
Hai người nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tự mang đồ ăn ra, hắn liếc nhìn tôi một cái. Tôi tự giác xê dịch chỗ ngồi, Lý Minh thấy thế chửi thề một câu – ‘vợ mày quản nghiêm vãi.’
Vợ tao quản nghiêm tao vui, mày không được quản mày tức hay gì?
Sau đó tôi lặng im nhìn đàn chị. Rõ là chị ấy cũng nể tình, hỏi thẳng Lý Minh: “Hình như chị chưa được ăn cơm do chú nấu?”
Lý Minh thiếu chút quỳ xuống tuân mệnh, nó chạy một mạch vào nhà bếp, ba giây sau xụ mặt trở ra. Lý Minh nói bằng giọng đầy bất mãn: “Lương Thiếu Đông, vợ mày khi dễ tao không cho làm.”
Tôi bật cười: “Đó là do vợ tao nghiêm khắc.”
Sau đó, bốn người hòa thuận ăn bốn món một canh. Cơm nước xong xuôi Lý Minh cùng đàn chị ra về. Trước khi đi nó còn không quên ném bao lì xì lên bàn và nhanh chóng bốc hơi trước vẻ mặt đen thui của Khương Tự. Tôi nín thinh cầm lấy bao lì xì, bỗng phát hiện bên trong có một mảnh giấy.
Trên giấy đề bốn chữ to: Sớm sinh quý tử.