Báo chí mấy ngày qua cũng đưa tin Sơ Ảnh nhập viện nhưng rất nhanh đã bị Cố Diễn Trạch thu dọn.
“đã khỏe hơn chưa?”. Tô Thiên Linh hỏi.
“Sao cậu tới đây?”. Sơ Ảnh vui vẻ nói, nụ cười yếu ớt vẫn không hề giảm đi sự quyến rũ.
Tô Thiên Linh trầm mặc nhìn cổ tay trái của cô: “Sao phải làm thế? Nếu thật sự anh ta làm chuyện gì, cậu cứ đến tìm anh ta, cho anh ta vài nhát dao là xong”.
Sơ Ảnh cười: “Kéo rèm cửa sổ ra hộ tớ với. Lâu lắm rồi không được nhìn ánh mặt trời”.
Tô Thiên Linh đứng dậy ra kéo rèm cửa, nắng mùa xuân ấm áp ùa vào căn phòng.
“Dù thế nào cũng không nên làm chuyện dại dột như thế”.
Sơ Ảnh cúi đầu: “Thực ra tớ không nghĩ nhiều lắm, chỉ cầm con dao nhỏ, cứa vào mạch máu. Có lẽ như thế mọi thứ sẽ kết thúc”.
“Cậu làm thế là ích kỉ. Cho dù Cố Diễn Trạch làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu cũng không được như thế. Cậu nghĩ chết đơn giản như vậy sao? Cậu chết rồi thì tất cả sẽ chấm dứt được chắc? nói cho cậu biết, Tưởng Phương Vũ nhất định sẽ hận cậu”. Đây là lần đầu tiên Tô Thiên Linh nhắc tới người con trai ấy kể từ sau vụ tai nạn.
Sơ Ảnh nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Ừ, lúc đó nghĩ thế. Giờ thì tớ hối hận rồi. Cậu xem, tớ vẫn sợ chết lắm”.
“Đáng đời! Đau cũng chịu rồi, giờ còn hối hận!”.
Nhìn Tô Thiên Linh lúc này, Sơ Ảnh lại có cảm giác quen thuộc như hồi học cấp hai, khi mà giữa hai người không có Tưởng Phương Vũ, không có tình yêu, chỉ có tình bạn chân thành. Cảm giác này khiến cõi lòng cô trở nên ấm áp.
“Tớ biết sai rồi!”.
Tô Thiên Linh thở dài: “Đáng lẽ, hai người sẽ không đi đến nông nỗi như ngày hôm nay”.
“Sao?”.
“Vì sao không chịu nói rõ ràng rồi để anh ta quyết định? Hoặc là cậu tự phán quyết anh ta là được?”.
“Cậu biết hai người họ thân thiết đến mức nào không? Như một cặp anh em song sinh…”.
“Chúng ta thì sao? Chẳng phải chúng ta cũng từng rất thân ư? Kết quả thì sao?”. Tô Thiên Linh khuyên cô: “Lúc có thể nắm giữ hạnh phúc thì phải nhanh tay nắm lấy, không được phép trừng mắt nhìn nó bỏ đi”.
“Nhưng… nếu anh ấy biết…”. Sơ Ảnh cắn môi.
“thì cứ để anh ta lựa chọn!”.
Sơ Ảnh không nói gì nữa. cô sợ Cố Diễn Trạch biết sự thật, đồng thời cũng sợ phải đối mặt với anh. Những tâm tư thuở thiếu nữ đã được cô giấu kín dưới đáy lòng, hiện giờ chúng nảy mầm, sinh trưởng, còn cô đã không biết tự hài lòng nữa rồi.
Hàng Vĩnh Tịch đến, gật đầu chào Tô Thiên Linh, sau đó nhìn Bùi Sơ Ảnh: “Hôm nay khá hơn không?”.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Em có thể ra viện được chưa?”.
“Còn phải xem xét tình hình của em đã. Anh sang phòng khác kiểm tra đây”.
Sơ Ảnh ủ rũ, cô thật sự không muốn ở lại bệnh viện thêm một ngày nào nữa.
Tô Thiên Linh nhìn theo Hàng Vĩnh Tịch, hỏi Sơ Ảnh: “Anh chàng này rất quan tâm tới cậu nhỉ?”.
“Bạn bè mà”.
“Cậu không nhìn ra thì có”.
Sơ Ảnh thở dài: “thật sự không phải như cậu nghĩ. Tớ biết Hàng Vĩnh Tịch quan tâm tớ, nhưng tớ càng rõ đó không phải yêu”.
Tô Thiên Linh không thèm nói nữa: “Thôi được rồi, tớ về đây. Cậu nghĩ cho cẩn thận xem nên đối phó với ông xã cậu thế nào đi!”.
Sơ Ảnh ngạc nhiên: “Cậu thay đổi cái nhìn với anh ấy rồi à?”.
“Ai bảo! Tớ vẫn không ưa gì anh ta!”.
Cố Diễn Trạch ngồi đối diện với La Vân trong nhà hàng.
“Vợ anh… Chị ấy sao rồi?”. La Vân nắm chặt tay, cố gắng giữ mình bình tĩnh.
“không sao rồi”.
“Hôm đó, em không hề đẩy chị ấy. Anh phải tin em”. La Vân nôn nóng.
Cố Diễn Trạch nhíu mày. Anh căn bản không quan tâm có phải La Vân đẩy Sơ Ảnh hay không, càng không quan tâm nguyên nhân cô ngã xuống là gì, điều duy nhất anh quan tâm chỉ là: Người bị ngã là vợ của anh.
“Sau này, em có dự định gì chưa?”. Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
La Vân ngây người: “Sau này? Chẳng phải chúng ta vẫn như trước đây sao? Thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng đi mua sắm. Em sẽ không làm mất nhiều thời giờ của anh, cũng không làm ảnh hưởng tới vợ anh. Cứ như vậy có được không? Em không oán trách gì cả, em chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh”.
Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Tôi nghĩ, em hiểu lầm rồi. Chưa bao giờ tôi có ý định sẽ đi quá giới hạn với em…”.
“Nhưng anh rất tốt với em, giúp em nộp học phí, giúp anh trai em chữa bệnh…”.
“Tôi chỉ đơn giản muốn giúp em hoàn thành việc học tập mà thôi”.
“Nhưng anh thỉnh thoảng cùng em đi ăn, đưa em đi mua đồ…”.
“Đấy là vì em thường mang canh bồi bổ đến cho tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn”.
Anh không dám nói sự thật, vì sự thật kia quá sức chịu đựng đối với anh. Khi báo chí liên tục đưa tin anh là ngụy quân tử, là kẻ trăng hoa, anh không giải thích bởi vì anh cho rằng không cần thiết. Anh chỉ hy vọng vợ mình có thể nhìn thấy tất cả…
Có lẽ trên đời này không có ai như anh, khao khát được một lần bị vợ mình mắng chửi, cãi vã ầm lên. Nhưng cuối cùng anh chỉ nhận được sự thất vọng, cô không hề có bất cứ ý kiến gì. Vì thế, anh càng thêm phẫn nộ, càng thêm đau khổ.
La Vân vô tội, đúng. Nhưng anh không hề cảm thấy có lỗi với La Vân. Ít nhất anh đã giúp cô lo được học phí và viện phí của anh trai. Về phần tình cảm, anh không có nghĩa vụ phải bù đắp.
La Vân bật khóc: “Vì sao anh làm thế? Vì sao đối tốt với em như thế? Nếu không phải vậy, em sẽ không…”.
Cố Diễn Trạch lạnh lùng nói: “Em biết vì sao tôi lựa chọn em không?”.
…
Sau khi chia tay với La Vân, Cố Diễn Trạch một mình lái xe ra bờ sông. Nước sông cuồn cuộn về phía trước khiến anh đột nhiên cảm thấy bản thân quá đỗi nhỏ bé. Anh nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Tưởng Phương Vũ nói, chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể mở được trái tim Sơ Ảnh. Nhưng hiện tại, nó đã đẩy cô ra xa anh.
Anh đã không dám mạo hiểm nữa rồi.
Anh bỗng nhận ra mình rất ích kỉ, vô cùng ích kỉ. Anh từng cho rằng tình bạn giữa mình và Tưởng Phương Vũ là bất diệt, nhưng anh đã nhầm, chẳng qua đó là vì chưa gặp phải thử thách mà thôi.
Rất nhiều lần anh tự hỏi, nếu năm xưa mình và Tưởng Phương Vũ cùng gặp được Bùi Sơ Ảnh thì sẽ thế nào? Thực lòng, anh không phải Tưởng Phương Vũ, thế nên sẽ không vĩ đại như anh ấy. Nếu thật sự cả hai cùng gặp được Bùi Sơ Ảnh, anh nhất định sẽ nói với Tưởng Phương Vũ: “Chúng ta cạnh tranh công bằng!”.
Anh sẽ không từ bỏ cô, càng không cần tới Tưởng Phương Vũ dùng cách thức này để tác thành.
Nếu phải lựa chọn giữa tình bạn với Tưởng Phương Vũ và tình yêu với Sơ Ảnh, anh sẽ lựa chọn tình yêu.
hiện tại, Tưởng Phương Vũ đã vĩnh viễn rời xa, còn anh và cô vẫn phải tiếp tục sống.
Cố Diễn Trạch ném chiếc chìa khóa kia xuống dòng nước chảy xiết.
Coi như anh chưa từng biết câu chuyện cũ này, chưa từng biết cái bí mật đó.
Tất cả đều chưa từng xảy ra.
Mạc Khả cũng hỏi Cố Diễn Trạch về lí do chọn La Vân. cô tưởng anh sẽ không trả lời vấn đề này, nhưng không ngờ anh lại bình thản nhắc đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy La Vân, cái cách cô ta cúi đầu khó xử khiến anh nhớ đến dáng vẻ Sơ Ảnh năm xưa khi cô luống cuống va phải anh.
Gương mặt hai người không giống nhau, nhưng lúc đó, ánh mắt an tĩnh của La Vân thật sự rất giống cô.
Anh đưa La Vân đi ăn, đi dạo phố, như quãng thời gian anh và Sơ Ảnh còn ở Xuyên Nhiên, chỉ có điều, tình cảm khi xưa anh không thể tìm được từ ai khác.
Nhưng anh thích cảm giác ấy, thích cái cảm giác được nhìn thấy vẻ hài lòng của đối phương.
Cố Diễn Trạch đột nhiên nhớ tới câu hỏi cuối cùng của La Vân: “Chị ấy không dùng nước hoa phải không?”.
Anh gật đầu.
La Vân cười và nói: “Anh thật tàn nhẫn. Anh đóng gói một giấc mộng hoa lệ, rồi dần dần mở nó ra, từng chút một…”.
Kì lạ là, lúc nhìn La Vân rời đi, anh chẳng hề cảm thấy đau lòng.
một chút cũng không.
Hóa ra, trái tim cũng biết lựa chọn.