Hắn thâm trầm cười nói: “Đương nhiên là gọi nó đến làm chứng, chẳng qua không phải làm chứng vì nàng mà thôi.” Hắn đưa một ánh mắt cho Khổng Phong, “Có một số việc vẫn là ngươi nói trước tốt hơn, miễn cho nàng lại cho rằng ta đang lừa gạt.”
“Chuyện này kỳ thực rất dễ nói rõ ràng. Người cha đã chết của nha đầu kia, vốn là thủ hạ của ta.”
“Cái gì?” Giang Hạ Ly ngây người.
Ôn Đình Dận nói chen vào, “Không phải nàng đã sớm nhìn ra người đó vốn là ngư dân sao? Ta cũng từng nói qua với nàng, xuất thân của Khổng Phong chính là một ngư dân.”
Khổng Phong nói tiếp: “Người đã chết kia gọi là Mã Trường Lai, là một huynh đệ lặn xuống nước giỏi nhất, đại khái hơn một tháng trước, lần đầu ta phái người đi dò xét vị trí chiếc thuyền cổ kia, chính là gọi hắn đi, sau khi người này trở về mang theo mấy đồng tiền cho ta xem, ta sai người đưa cho Ôn thiếu gia, chứng thực chiếc thuyền này có đúng như lời đồn đãi, là thương thuyền đi ra từ Đông Dã hai trăm năm trước, hàng hóa trên thuyền vô số, giá trị khẳng định vượt quá hai mươi vạn lượng.”
“Nhưng vớt con thuyền này có độ khó rất lớn, hơn nữa chỉ riêng chi phí bỏ vào, ít nhất cũng phải bảy tám vạn lượng.” Ôn Đình Dận lại nói chen vào một câu.
Giang Hạ Ly đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào hắn, “Ý của ngươi là, Mã Trường Lai chết ở trước cửa của ta này, vốn là làm việc cho ngươi? Hắn mang theo một đồng tiền tới tìm ta bán chuyện xưa, từng nói qua chuyện xưa này có liên quan với sơn trang Hãn Hải các ngươi, sau đó hắn không hiểu ra sao bị người độc chết ở trước cửa tiệm của ta, hung thủ phía sau màn… có phải ngươi hay không?!”
Ôn Đình Dận còn không kịp trả lời, Khổng Phong đã ngạc nhiên nói to lên trước, “Ôi trời! Ngươi nữ nhân này còn thật sự sẽ nghĩ như thế a! Ôn Đình Dận là ai chứ, có cần phải gây khó dễ cho một ngư dân nhỏ không?”
“Là chính lòng tham của Mã Trường Lai kia, phía dưới làm việc cho ta, lại lén nhận việc riêng cho người khác, muốn đem bí mật vớt thuyền đắm tiết lộ ra ngoài, đối phương không đáp ứng giá cả hắn nói, hắn không còn mặt mũi trở lại trên đảo, liền muốn đem chuyện này coi là chuyện xưa muốn bán cho ngươi, cố tình chủ nhân vốn định ra tiền không muốn đắc tội Ôn gia, sợ hắn để lộ tin tức, liền phái người giết hắn diệt khẩu, mới có vụ án mạng kia.”
Nàng cảm thấy câu chuyện này quá mức huyền diệu, quả thực đáng giá viết ra bán lấy tiền, nhưng về phần độ chân thật của nó…
“Đây dù sao cũng là ngôn luận của một nhà các ngươi, có điều…” Nàng bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một việc, có chút phẫn nộ hỏi, “Các ngươi đã sớm biết rõ nguyên do trong đó, Lưu Thanh Thụ muốn bắt ta đi Hình bộ thẩm tra, vì sao ngươi không thay ta chứng minh ta là người vô tội?”
Ôn Đình Dận trầm mặc phút chốc, bỗng nhiên nói với Khổng Phong, “Ngươi mang nha đầu này đi xuống lầu trước đi.”
Khổng Phong thức thời lôi kéo Hạnh Nhi, còn không quên quay đầu trêu ghẹo nói: “Hai người các ngươi càng lúc càng giống vợ chồng son, lúc nào thì cho ta uống rượu mừng của các ngươi đây?”
“Đương nhiên không thiếu được ngươi.” Ôn Đình Dận cười rồi đuổi Khổng Phong đi.
Giang Hạ Ly vẫn trừng hắn như cũ, “Những người nhàn rỗi đều đã rời khỏi, Ôn thiếu gia dự định ứng phó ta thế nào đây?”
“Không phải là ứng phó, mà là cho nàng một công đạo.” Hắn biết hiện giờ nàng rất tức giận, do dự một chút, vẫn nói ra chân tướng sự tình—
“Bắt nàng đến phủ nha Bành Thành, chụp cho nàng tội danh nghi phạm giết người, đều là chủ ý của ta.”
Nàng thoáng chốc tức giận công tâm, thân hình hơi lảo đảo, giơ tay ý bảo hắn ngậm miệng, “Đợi một chút, để ta nghĩ đã, chuyện này nghe thật sự buồn cười! Đường đường Tri phủ đại nhân, tự ý bắt dân nữ, chụp lên tội danh có lẽ có, thế nhưng chỉ là bày mưu đặt kế của thương nhân? Ôn thiếu gia, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào? Tin ngươi hay là không tin ngươi? Tin lời của ngươi, ta không biết mình còn có thể đứng ở chỗ này nghe ngươi nói hết hay không; không tin lời của ngươi… lại nên làm cái gì bây giờ?”
“Ta biết nàng rất tức giận, nhưng mọi sự đều có nguyên nhân. Nàng từng nói qua, đêm trước khi Mã Trường Lai qua đời, có người mưu đồ lẻn vào phòng của nàng, rồi sau đó ở trên đường của Bành Thành, nàng lại thiếu chút bị gậy nện trúng, lúc ấy ta từng hỏi nàng, có phải thật sự cho rằng đó là trùng hợp hay không, hay là có người muốn giết nàng, bây giờ ta có thể nói rõ ràng cho nàng biết, là có người muốn giết nàng, mà người muốn giết nàng đó, chính là người đã sát hại Mã Trường Lai.”
“Ngày đó khi Mã Trường Lai mang theo đồng tiền kia đi đến tửu phường của nàng bán chuyện xưa, đã bị người theo dõi rồi, người nửa đêm mưu đồ lẻn vào phòng của nàng, kỳ thực đúng là Mã Trường Lai, hắn dự cảm không ổn, lại không dám đi tìm quan phủ, liền muốn đem chân tướng sự tình nói cho nàng biết, đáng tiếc nàng lại hô lên, người làm của nàng cũng chạy đến, dọa hắn chạy mất.”
“Ngày thứ hai hắn lại đi tìm nàng, trên đường bị người hạ độc, đi đến cửa tiệm nàng thì đúng lúc độc phát tác bỏ mình, nhưng nàng bởi vậy cũng thành mục tiêu hạ thủ của đối phương, nếu nàng không đang trong hiểm cảnh, ta lại nhất định phải mau chóng trở về kinh thành, thì ta sẽ không ra hạ sách này, lấy danh quan phủ, mạnh mẽ cưỡng chế nàng rời đi.”
Giang Hạ Ly cắn răng, cười lạnh một tiếng, “Câu chuyện này của ngươi càng biên càng giống thật, ta trong chốc lát cũng không tìm thấy lỗ hổng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, những chi tiết này ngươi làm sao mà biết được?”
“Khổng Phong đã sớm phát hiện Mã Trường Lai có vấn đề, phái huynh đệ theo dõi hắn, kinh hách đến hắn, cho nên hắn vẫn luôn tránh né đuổi bắt của hai bên nhân mã, lúc hắn trèo tường lẻn vào hậu viện của nàng thì đúng lúc bị người của Khổng Phong nhìn thấy, vừa biết những chuyện này, ta lập tức đưa thư đến Bành Thành, để Lưu Thanh Thụ truy bắt hung thủ.”
“Nói nửa ngày, kẻ chủ mưu phía sau màn này là ai, ngươi thật sự nói ra một cái tên.”
“Liễu Thư Đồng.” Hắn không chút do dự nói ra cái tên này.
Giang Hạ Ly hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, trong lòng hung hăng chấn động, bật thốt lên nói: “Không có khả năng!”
“Không có khả năng?!” Ôn Đình Dận cười lạnh, “Nàng cho rằng Liễu gia là người làm ăn bình thường sao? Năm đó Liễu gia là dựa vào buôn bán hàng da, lâm sản lập nghiệp, cũng có cấu kết với sơn tặc, về sau dời nhà đến kinh thành, đem của cải trước kia tẩy trắng, mọi người đều cho rằng bọn họ là gia thế trong sạch, nhưng bọn họ vẫn không an phận như trước.”
“Lần này đám hỏi giữa Liễu Thư Đồng và Triệu gia, chuyện muốn làm đầu tiên của hai nhà, chính là cướp con thuyền kia trước khi ta vớt được, hao tổn tâm cơ mua chuộc Mã Trường Lai, lại bởi vì không thỏa thuận được giá cả mà giết người diệt khẩu, hiện giờ con thuyền kia ta đã không muốn vớt nữa, để cho bọn họ làm, xem bọn họ có bổn sự này hay không!”
Nàng giật mình hiểu rõ, “Cho nên hôm nay Liễu Thư Đồng tới tìm ta, nói ngươi làm khó dễ Liễu gia… không phải vì ta, mà là bởi vì Liễu Thư Đồng cũng muốn vớt thuyền đắm, cho nên kết oán với ngươi?”
Ôn Đình Dận liếc nàng cười, “Dám ở địa bàn của ta cướp thức ăn, ta bội phục dũng khí của hắn, nếu có bổn sự, sinh ý mọi người làm, nhưng ta thống hận nhất là âm mưu quỷ kế ở sau lưng, đương nhiên sẽ không để cho hắn được đẹp mặt, có điều nếu nàng nói có phải là bởi vì nàng hay không… cũng có ý trút giận cho nàng. Hạ Ly, chuyện hắn và nàng từ hôn, hoàn toàn không có thương tổn đến nàng ư? Nàng ở Bành Thành một lần chính là hai năm, chỉ là bởi vì đấu khí với người nhà thôi ư? Trước kia ta cũng từng hỏi nàng, nàng dùng tên thật viết văn, chẳng lẽ hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn hắn mau chóng tỉnh ngộ?”
Giang Hạ Ly rũ mí mắt xuống, cắn cánh môi: “Ôn Đình Dận… ngươi thật sự là một người làm ăn, mọi chuyện ngươi đều tính toán chu đáo, ta tự thấy không bằng, nhưng mà ngươi làm nhiều như vậy, bất kể là trút giận thay ta cũng được, hay là vì cứu ta cũng thế… dù sao vẫn có một nguyên nhân…”
Nàng nói đến một nửa, chỉ cảm thấy trên đầu có bóng đen che xuống, ngẩng đầu lên thì đối diện là đôi con ngươi sâu xa làm cho nàng như nhìn thấy biển khơi.
“Nguyên nhân này còn chưa đủ sao…”
Hắn lại nắm cằm nàng, nhiệt độ mềm mại chụp lên cánh môi của nàng, khiến nàng khiếp sợ đến mức thậm chí quên cả nhắm lại hai mắt.
“Thật sự là một nha đầu ngốc… xem ra Liễu Thư Đồng còn có một ưu điểm đáng khen, chính là ở trước mặt nàng, hắn được tính là quân tử.”
Phản ứng ngây ngô của nàng chọc cho Ôn Đình Dận khẽ cười giễu, tiếp theo đó là nụ hôn cuồng nhiệt trời đất quay cuồng như gió bão ở trên biển, cắn nuốt lý trí còn sót lại của nàng, khiến hai đầu gối nàng mềm nhũn, liền té xỉu ở trong lòng hắn.
Giang Hạ Ly cảm thấy cuộc đời mỗi người nhiều ít cũng sẽ phát sinh một số chuyện xấu mặt, nàng cũng không ngoại lệ, tỷ như khi còn bé không che đậy miệng, thường nói những ngôn từ trẻ con làm trò cười cho người lớn; hoặc là đi ở trên đường, bởi vì váy mới quá dài mà bị trượt chân ngã, lại vừa khéo bị các tỷ muội cùng cha khác nương chứng kiến; hơn nữa… chính là lang quân như ý vốn sắp tới tay, lại bị người đoạt đi, khiến mình trở thành trò cười…
Thế nhưng toàn bộ chuyện xấu mặt có cộng lại với nhau, cũng thua chuyện xấu mặt này—tại sao nàng lại vì một nụ hôn của Ôn Đình Dận, liền ngất đi, hơn nữa còn ngất đến lúc bóng đêm phủ kín.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy gió đêm mát lạnh bốn phía, nàng nâng thân dậy, nhìn thấy Ôn Đình Dận đang một mình dựa vào song cửa sổ xuất thần, chỉ là nhìn như vậy, không khỏi cũng nhìn đến ngây người.
Dung mạo của Ôn Đình Dận vô cùng tuấn nhã, lại thêm khí tức thanh hoa trời sinh, xuyên qua ánh trăng nhìn đến, đuôi mày đáy mắt của hắn, ôn nhu đến mức tựa hồ có thể lay động đáy lòng của người ta.
Nàng nhìn hắn thật lâu, mãi cho đến khi nàng vô ý thức thở dài một hơi, Ôn Đình Dận nghe thấy tiếng động, nghiêng mặt qua, ngắm nhìn nàng, hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, nàng mới xấu hổ ngượng ngùng ho một tiếng, cố gắng sắp xếp ra một câu, “Đã khuya rồi… ta, ta nên trở về nghỉ ngơi.”
“Lại muốn chạy?” Ôn Đình Dận ngồi vào bên giường nhìn nàng, “Chuyện nàng muốn biết, ta còn chưa nói toàn bộ cho nàng biết, sao nàng cam lòng đi đây?”
Hắn đột nhiên dựa vào nàng gần như vậy, nàng lại choáng váng một trận, đôi môi dường như còn có thể cảm giác được độ ấm của hắn, trên mặt từng đợt nóng lên, chỉ có thể cúi thấp đầu nói: “Chàng người này… lời nói giống như là chuyện xưa được thêu dệt ra, ai dám tin chứ?”
Ôn Đình Dận cười nắm cằm của nàng, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng cũng không phải nhút nhát rụt rè như vậy a.”
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi, “Lần đầu chàng nhìn thấy ta… rốt cuộc là ở nơi nào?”
Hắn khoan thai cười một tiếng, “Nàng còn nhớ rõ ba năm trước, ở trên bờ Đông Hải gặp được một đại tẩu bán cá không?”
Nghe hắn nói như thế, suy nghĩ của Giang Hạ Ly chợt trở về ba năm trước—năm ấy ở bờ biển Đông Hải, nàng rốt cuộc đã làm gì…