Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy ca ca mà mình yêu kính cùng người thiếu niên mình yêu dấu nhất đời đang trần truồng ôm nhau trên giường...
Cho dù hắn có đơn thuần như thế nào, cho dù hắn có cổ hủ ra sao, hắn cũng thừa biết những chuyện gì đang diễn ra trước mắt...
Hắn kinh ngạc nhìn trân trân Lam Dược, mà Lam Dược cũng kinh ngạc nhìn ngược lại hắn, cả hai người tựa như hóa thạch không hề nhúc nhích, hoàn toàn mất đi những tri giác sơ đẳng thường ngày.
Ngay trong bầu không khí lặng thinh đến ngạt thở, chỉ có Âu Dương Phi thần thái tự nhiên, hắn một tay ôm lấy Lam Dược kéo vào lòng xem như vô cùng thân thiết, hướng đệ đệ khẽ cười, lên tiếng: “Tiểu Minh, ta biết ngươi nhất định rất giật mình, ngươi có thể còn không chấp nhận được những chuyện đồng tính luyến ái... Nhưng ta với Lam Dược thật lòng yêu nhau, chúng ta muốn ở bên cạnh nhau trọn đời trọn kiếp....”
Cái gì! Lam Dược vô cùng khiếp sợ trừng mắt nhìn Âu Dương Phi, nó không thể tin được thiên hạ cư nhiên lại có hạng người vô liêm sỉ như vậy!
Rõ ràng đối với mình thì tìm mọi cách chà đạp ngoan độc, mà giờ đây còn mặt dày nói lời lừa gạt người khác rằng: nó cùng hắn thật tâm yêu nhau, rõ là trơ trẽn, hết sức trơ trẽn!
Nhưng nó càng quan tâm hơn phản ứng của Âu Dương Minh. Khẽ quay đầu lại, nó nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Âu Dương Minh không ngừng co giật, tựa hồ như muốn nói điều gì đó lại không biết làm sao để mở miệng, cuối cùng chau mày bất lực, rất nhanh chạy vụt ra ngoài.
Lam Dược trong lòng giật mình, mãnh liệt giãy thoát khỏi người Âu Dương Phi, vớ lấy mớ quần áo nằm vương vãi lung tung, lao nhanh ra ngoài vội vàng đuổi theo tình yêu của cả đời nó.
Lúc này, trong lòng nó chỉ có một ý niệm duy nhất, nó phải giữ chặt lấy Âu Dương Minh, nó sẽ giải thích rõ ràng hết thảy với hắn, nó không thể để cho người nó yêu nhất cứ hiểu lầm như vậy, mà rời khỏi nó!
Đẩy cổng lớn ra, chạy vội đến hành lang, Lam Dược nhìn thấy Âu Dương Minh thất hồn lạc phách chuẩn bị đi vào thang máy của cao ốc, nó vội vàng chạy tới, ôm đồm giữ chặt lấy tay Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh ngạc nhiên quay đầu lại, một đôi mắt trong suốt sáng ngời mở to thất thần nhìn nó, thống khổ nói: “Lam Dược, ta chưa bao từng nghĩ tới ngươi lại đi yêu anh trai của ta...”
Vừa nghe dứt lời này, Lam Dược như bị sét đánh chết trân, cả người đông cứng. Âu Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng rời khỏi tay nó, ảm đạm bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy lập tức khép lại, vô tình ngăn cách hai con người giữa hai dòng đời.
Nhìn cánh cửa thang máy đóng sập vào nhau, Lam Dược bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, vội vàng theo thang bộ lao đi băng băng xuống lầu.
Chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe của cao ốc, Lam Dược liếc mắt nhìn thấy Âu Dương Minh đang khom người đi vào một chiếc taxi.
Nó vội vàng lao tới, xe taxi cũng đã bắt đầu lăng bánh, giống như tiễn rời cung tên lao thẳng về phía trước. Nó càng gia tăng thêm tốc độ, cố sức đuổi theo.
Nhưng sức người làm sao so được với lực xe, chiếc taxi càng lúc càng nhanh, Lam Dược tuy rằng ra sức đuổi theo, nhưng khoảng cách chênh nhau càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chiếc xe dần dần biến mất nơi cuối đường.
Thần trí rã rời tinh lực cạn kiệt, Lam Dược quỳ phịch xuống ngay giữa lộ, lúc bấy giờ nó thừa biết, nếu lần này không đuổi theo kịp Âu Dương Minh, về sau có lẽ vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể đuổi kịp.
Đúng lúc này, có một chiếc đen bóng sang trọng xuất hiện, thân xe chậm rãi dừng lại bên người nó.
Vừa thấy hình dáng quen thuộc của chiếc xe lộng lẫy đó, Lam Dược lập tức đình chỉ hô hấp.
Cửa xe vừa mở ra, đã có hai gã hộ vệ mình vận đồng phục tối màu lưu loát nhảy phắt ra ngoài, Ngay sau đó một dáng người cao to, tuổi độ xuân thì, tao nhã tiêu sái đi ra, điềm nhiên bước đến đứng trước mặt nó.
“Lam Dược, đã lâu không gặp......”
Lam Trạch! Lam Dược kinh hãi tột cùng, mở to hai mắt nhìn hắn, trong phút chốc, nó chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị người khác tước đoạt mang đi. Thậm chí ngay cả quỳ cũng quỳ không xong.
Tiếng nói âm trầm này, khuôn mặt lãnh khốc này, dù có hóa thành tro, cả đời nó cũng không bao giờ có thể quên được!
Lam Trạch cứ thế lạnh lùng nhìn nó, Lam Dược đã hoàn toàn mất đi tất cả tri giác, nó không thể kêu la cũng không thể động đậy, thậm chí ngay cả tư tưởng chạy trốn cũng tuyệt không có nổi.
Hai gã hộ vệ sải bước tiến đến gần nó, giống như quơ tay bắt một con gà con bị quáng trong đêm tối, dễ dàng lôi đứng dậy nhét vào bên trong phòng xe.
Chiếc xe màu đen lại bắt đầu cấp tốc lao đi. Bên trong thùng xe xa hoa rộng lớn, Lam Dược nhỏ gầy bị kẹp giữa hai gã hộ vệ to cao lực lưỡng, bất lực run rẩy.
Trước mặt người ca ca ác ma đó, nó ngoại trừ run rẩy cũng chỉ có run rẩy, có cố nặn cũng không ra nổi được phản ứng nào khác.
Chiếc xe chở nó hung hăng lao như vũ bão, thoáng chốc đã vượt lên trên chiếc xe của Âu Dương Minh. Tựa như dự tính từ trước, tài xế bỗng nhiên thả chậm tốc độ, cuối cùng chạy song hành hai chiếc xe trên một giao lộ.
Xuyên thấu qua lớp thủy tinh sẫm màu tối đen, Lam Dược thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt tịch mịch của người nó yêu tha thiết.
Nhưng ngay giữa lúc này, một gã hộ vệ nhẹ nhàng cửa đẩy chốt, hạ kính xe xuống tạo thành một khe hở nho nhỏ, sau đó từ trong ngực rút ra một cây súng lục, khẩu súng vươn ra ngoài theo khe hở kia, ngắm trộm chuẩn xác ngay Âu Dương Minh đang ngồi trong taxi.
Trong đầu Lam Dược “Oanh” một tiếng nổ tung thật lớn. Nó đương nhiên hiểu được gã hộ vệ đó đang định làm cái gì, thế nên nó gom hết tất cả khí lực nó có liều mạng vùng dậy, nó không thể để chuyện kinh khủng đó biến thành sự thật được, nó muốn ngăn cản hết thảy, muốn cứu lấy tình yêu của nó!
Nhưng một tên hộ vệ khác đã chồm lên đè chặt nó lại, và trên thực tế nó không thể nào nhúc nhích loạn động nữa.
“Pằng” tiếng súng vang ra, Lam Dược gào lên tuyệt vọng.
Song, khi khói thuốc súng qua đi, nó cũng không hề thấy cảnh tượng thảm thiết đáng sợ nào xảy ra cả.
Xe taxi bỗng chốc kinh hoảng, vội thắng phanh ngừng lại. Nguyên lai gã hộ vệ kia cũng chỉ bắn một phát súng vào ngay một bên bánh xe của chiếc taxi đó mà thôi.
Mục đích dùng súng của tên hộ vệ đã được hoàn thành, xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra thu hồi súng lục về nguyên vị trí, chậm rãi đẩy cửa kính lên.
Mã lực của chiếc xe tăng tốc vọt lên, vượt qua hẳn chiếc taxi vừa dừng bên vệ đường, thoáng chốc chiếc xe đó đã bị bỏ lại đằng sau một khoảng rất xa.
Lam Dược nức nở một tiếng, mềm nhũn ngã xuống trong lòng gã hộ vệ bên cạnh, nó đã hoàn toàn bị dọa đến mức linh hồn lìa xác như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Lam Trạch không khỏi đắc ý cười lạnh, chậm rãi nói: “Lam Dược, chuyện vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, nếu muốn Âu Dương Minh bình an vô sự, về sau ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo hết thảy những gì ta nói! Biết không!?”
Lam Dược mặt xám như tro tàn lặng lẽ gật đầu, màn nguy hiểm vừa rồi đã lấy đi tất cả mọi dũng khí cuối cùng còn sót lại trong nó.
“Ngươi quả là rất biết thức thời!” Lam Trạch cười đến khoái trá, sau lại tiếp tục cất giọng nói thêm: “Còn một điều nữa, chính là ngay cả tự sát ngươi cũng không được cho phép!”
Ngay cả chết cũng không được cho phép ư? Tâm như nước lạnh, mọi thứ đều vùi sâu trong tuyệt vọng. Nhưng nó vẫn như cũ lặng lẽ gật đầu, vì an nguy của Âu Dương Minh, nó bết kể mọi thứ, không muốn quan tâm thêm bất cứ thứ gì nữa!
“Cởi quần áo ra!” Nhìn thấy Lam Dược ngoan ngoãn phục tùng, Lam Trạch lạnh lùng hạ xuống mệnh lệnh đầu tiên.
Lam Dược không dám chần chờ, máy móc bắt đầu cỡi bỏ quần áo, thoáng chốc đã cỡi hết ra ngoài.
Nhìn vào thân thể trắng nõn của Lam Dược càng ngày càng mê người, Lam Trạch cảm thấy dục vọng mãnh liệt trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch nổi dậy.
“Mang xiềng xích vào cho tên đê tiện này!” Hắn khàn giọng hướng hai gã hộ vệ ra lệnh. Chỉ có tra tấn lăng nhục khối thân thể này, hắn mới có thể khắc chế được sự kích thích đáng sợ kia thôi!
Rất nhanh, trên tay, trên chân Lam Dược, đã bị mang vào xiềng xích tinh xảo bằng sắt nối kèm theo một đoạn xích không dài nghiêm ngặt hạn chế sự tự do trong từng hành động của nó. Cuối cùng, bọn hộ vệ lại đeo vào cổ nó một cái vòng bằng sắt có dây nối dùng để dắt đi như những con chó thông thường khác.
“Ha ha ha! Lam Dược, bộ dáng hiện tại của ngươi vửa nhìn qua đã thấy đủ chuẩn của một tính nô!” Lam Trạch đắc ý cười lớn cuồng tiếu, “Là một loại trang sức rất cân xứng với thân hình xinh đẹp của ngươi, từ giờ ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi đâu, yên tâm đi!”
Ngồi nửa quỳ bên chân Lam Trạch, Lam Dược yên lặng chịu đựng ca ca sỉ nhục và châm chọc. Nó -lúc này đã không còn hy vọng gì nữa, và đến khi chiếc xe chậm rãi tiến vào khuôn viên của Yến Nam trang, cảnh vật quen thuộc xung quanh giống như để nói cho nó biết địa ngục trùng lắp đang dang rộng cánh tay ôm nó vào lòng.
Từ nay về sau, không còn quang minh nữa… không còn hy vọng nữa… những thứ còn lại trong cuộc đời của nó chỉ có thể là trong bóng đêm vô tận dày vò, kéo dài hơi tàn, thẳng đến ngày nó lìa đời đó mới có thể đến được bên bờ giải thoát.