Hiện tại, anh đang nói chuyện với nhân viên nhà hàng Đông Du "Cảm phiền anh giúp tôi liên lạc với An lão đại. Tôi có chuyện rất gấp."
"Thực xin lỗi, hiện tại ông chủ tôi không tiếp bất cứ ai. Mời anh về cho. Chỗ chúng tôi đều đang làm ăn."
Đây là lần thứ năm anh bị đuổi về. Chết tiệt! Dương Cảnh Kiệt tức giận đấm mạnh vào tường, ngay lúc cấp bách này, hắn lại chết ở đâu rồi???
.....
Đêm đến trong nhà giam rất lạnh lẽo và âm u, Diệp Dao không thể chợp mắt, dù cô rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc mình bị giam lỏng thì trong lòng không yên. Hơn nữa, cô còn bị cấm gặp mặt các đồng đội...
*cạch...
Cửa giam đột nhiên mở ra, hai người cảnh sát bước vào, lôi cô đứng dậy "Đi!"
Diệp Dao nhíu mày "Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
Một người cảnh sát lấy khăn bịt miệng Diệp Dao lại khiến cô không thể nói thêm bất cứ lời nào. Diệp Dao không thể chống cự, cứ như thế bị lôi lên chiếc xe tù giữa đêm khuya. Chiếc xe dần rời khỏi sở cảnh sát. Diệp Dao được tháo khăn che miệng, cô cất tiếng "Các người muốn làm gì? Định đưa tôi đi đâu?"
Kẻ ngồi bên phải nói "Rồi cô sẽ biết."
"Là ai sai các người làm vậy? Có phải là sở trưởng không?"
"Hừ, việc đó cô không cần biết."
Diệp Dao mím môi, không lẽ sở trưởng là nội gián, nhưng tại sao lại phải bắt cô để làm gì. Là chọn kẻ chết thế hay còn mục đích khác. Không được, cô không thể ngồi im chịu chết, nhưng làm cách nào để thoát thân. Kẻ kia đột nhiên cất tiếng "Cô đừng mong mà trốn thoát được, không ai có thể cứu nổi cô đâu."
Diệp Dao ngạc nhiên, hắn làm sao biết được cô đang nghĩ gì?
"Đường còn rất dài, cô nên tận hưởng giây phút còn ngồi đây đi." Dứt lời, một kẻ đi lên phía trước ngồi, cô và hai tên còn lại yên vị trong khoang xe. Thật không ngờ, mọi chuyện lại ra nông nổi này. Số mạng Diệp Dao cô thật xui xẻo.
*Rầm - Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động mạnh, thân xe bị chấn động khiến Diệp Dao ngã xuống sàn, đầu óc quay cuồng.
"Có chuyện gì vậy?" Một tên hét lên, bọn chúng cầm súng chạy ra ngoài. Diệp Dao nhân cơ hội đó mà chạy đi. Nhưng không ngờ, chân vừa chạm đất, chiếc xe tải liền nổ tung, mảnh xe đập mạnh vào lưng cô khiến Diệp Dao hộc máu tươi.
"Khốn khiếp!" Diệp Dao đau đớn gắng gượng đứng dậy. Hai bên bắt đầu nả súng, một tên tiến đến kéo Diệp Dao đứng dậy. Cô nhíu mày chống cự, tuy hai tay đang bị còng nhưng vẫn có thể dùng chân đá văng đối thủ.
Kẻ bị đánh nghiến răng tức giận "Con khốn" Dùng súng bắn về phía cô. Diệp Dao nhanh chóng né sang một bên.
*đoàng...
Một viên đạn xuyên qua chân phải Diệp Dao, khiến cô khụy xuống, tên đồng bọn phía sau nhân cơ hội mà bắn lén. Diệp Dao đau đớn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Kẻ kia chĩa súng vào đầu cô, cười khẩy "Diệp Dao, có trách, thì hãy trách cô là người của An Thực. Nhưng cô cũng đừng lo, rồi hắn cũng sẽ xuống dưới gặp cô sớm thôi."
Diệp Dao thở dốc, nghe tiếng lên đạn, bình tĩnh lại, dùng sức nhanh chóng gạc cây súng ra, chân còn lại một cước nhắm ngay điểm yếu trên đầu, đá thật mạnh. Sau đó bỏ chạy, tên còn lại lập tức đuổi theo.
Bây giờ đã là nửa đêm, trên đường không một bóng người, cô không biết phải cầu cứu ai, chỉ có thể chạy theo quán tính, lúc tên kia sắp đuổi kịp thì dùng hết sức chống cự rồi chạy trốn, nấp sau con hẻm hoang vu, máu từ chân cứ liên tục chảy, chẳng khác nào để lại dấu vết. Diệp Dao vẫn chưa tháo được còng tay, lúc nãy, do đánh nhau nên bị cọ xát, cổ tay vì thế bị trầy xước vài đường. Diệp Dao thở hồng hộc, xé mảnh áo, buộc chặt vết thương ngăn không cho máu chảy thêm. Rồi quan sát hai bên thật kỹ mới tiếp tục chạy.
Cô nên đi đâu đây, không thể trở về nhà, càng không thể cầu cứu cảnh sát. Bởi vì hiện tại, cô là kẻ cấu kết với tội phạm. Còn nếu cứ lang thang trên đường, tên đó sẽ bắt được. Hiện tại, chỉ có một nơi, một người có thể bảo vệ cô, chính là An Thực... Nhưng từ đây đến biệt thự "Nguyệt" rất xa. Tuy chưa ra khỏi trung tâm Thượng Hải quá xa, nhưng để đến đó cũng không phải chuyện nhỏ.
Diệp Dao loạng choạng bước, mồ hôi nhễ nhại, đau chết mất. Không biết đã đi bao lâu mới có thể nhìn thấy dãy rừng trúc cao lớn rậm rạp trong đêm đen. Hai mắt Diệp Dao mờ dần, nhưng cô phải cắn răng để thật tỉnh táo. Cô sắp đến được Nguyệt, chỉ cần len qua khu rừng trúc này,... Cuối cùng, cơ thể Diệp Dao ngã phịch xuống đất bất tỉnh, trong tâm không ngừng gọi tên An Thực...
__________
Trời gần sáng, An Thực đột nhiên bật tỉnh, tim đập mạnh, trong tâm dâng lên một cảm giác bất an, không biết vì sao. Hình như, hắn vừa mơ thấy Diệp Dao bị thương, bị người ta truy bắt... An Thực xoa xoa mi tâm, rời khỏi giường, vết thương ở vai cùng dần khỏi nên hắn sẽ đi gặp Diệp Dao, phải tận mắt thấy cô bình an mới yên tâm...
__________
"Cái gì, là ai đã đưa Tiểu Dao đi?" Dương Cảnh Kiệt hét lên, không thể tin những gì Lão Từ nói. Sáng sớm đội trưởng đã gọi cả đội tập trung gấp, vừa đến thì nhận được tin Diệp Dao đã biến mất khỏi trại giam, nghe cảnh sát canh gác nói có hai cảnh sát đến đưa cô đi theo lệnh của sở trưởng.
Lão Từ nhíu mày trầm tư "Chuyện này không thể bỏ qua được..."
"Chú Từ, chú Từ, xảy ra chuyện lớn rồi." Du Phong từ ngoài cửa, hấp tấp chạy vào "Chiếc xe ngày hôm qua đưa chị Diệp đi đã bị nổ, cách trung tâm Thượng Hải một khoảng, hai cảnh sát hôm qua là Ôn Triết Thừa và Trịnh Tư Nghiệt đã chết, chị Diệp mất tích rồi."
Dương Cảnh Kiệt chết sững, vội chạy đến hiện trường, cầu xin ông trời đừng để cô xảy ra chuyện gì. Không được, tuyệt đối không được.
Hiện trường là nơi vắng vẻ, hai bên đường thưa thớt nhà, hai cảnh sát và hai tài xế được xác định là bị bắn chết, xe tải và một xe con bị nổ. Dương Cảnh Kiệt quan sát thật kỹ, phát hiện dưới đất là đồng hồ của Diệp Dao, đã bị dính một phần máu... Tim anh đập thình thịch, đây, chắc không phải máu của Diệp Dao... "Tâm Liên, đem về xác định mẫu máu."
"Vâng." Tâm Liên đeo bao tay cao su vào cầm lấy đồng hồ rồi đặt vào túi chứa vật chứng, cất cẩn thận.
Du Phong bước đến "Không thấy chị Diệp đâu cả. Không lẽ, chị ấy đã bị bắt? Nhưng là ai?"
Dương Cảnh Kiệt im lặng, là ai đã dở trò? Không lẽ sở trưởng? Nếu nói đến nội gián thì tại sao ông phải lén lút đưa cô đi trong đêm khuya.Không lẽ...
--- -------
Sáng sớm, Tố Nghi cùng Phong Duật Nam và Lăng Nghị đến biệt thự "Nguyệt" để xem sức khỏe của An thực. Mặc dù đang bị thương nhưng thời hạn quyết đấu của An Thực và Đoàn Khiệm Luân chỉ còn một ngày. A Đông đột nhiên phát hiện phía trước đường vào có một bóng người nằm dưới đất. Cậu thắng xe lại, nhíu mày nhìn rõ.
Lăng Nghị thấy xe dừng lại, thắc mắc hỏi "Sao vậy?"
"Hình như phía trước có người."
"Sao? Cậu ra xem xem."
"Vâng."
A Đông bước xuống xe, cẩn thận đến gần người kia, dáng người là phụ nữ, hơn nữa, chân phải bị trúng đạn, tuy đã dùng vải chặn miệng vết thương, nhưng máu vẫn ra rất nhiều, áo quần bị rách vài chỗ. A Đông nâng người kia dậy, vô cùng ngạc nhiên. "Phong ca, Lăng ca, là cảnh sát Diệp."
Cả ba người đều giật mình bước xuống, Tố Nghi nhìn bộ dạng của Diệp Dao khiến cô không khỏi hốt hoảng, rốt cuộc Diệp Dao đã xảy ra chuyện gì? "Mau, đưa cô ấy về biệt thự."
A Đông bế Diệp Dao đặt vào xe để cô nằm trên chân Tố Nghi, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt cô, trắng bệch như không còn một giọt máu, không lẽ cô đã ngất ở đây cả đêm?
An Thực vừa chuẩn bị xong xuôi, định ra ngoài thì Phong Duật Nam, Lăng Nghị, Tố Nghi cùng A Đông gấp gáp chạy vào, trên tay A Đông còn bế một người phụ nữ nhìn rất thảm hại. Lăng Nghị cất tiếng "An Thực, là Diệp Dao, cô ấy bị thương khá nặng, tôi đã gọi bác sĩ Hà rồi."
"Sao?" An Thực nhíu mày, nhìn cô người đầy thương tích trong lòng không khỏi lo lắng, không lẽ giấc mơ hôm qua đã thành sự thật?
Bác sĩ Hà cùng y tá ở trong phòng khá lâu, An Thực cùng mọi người chờ bên ngoài rất nóng ruột, giọng nói lạnh lẽo vang lên "Đã có chuyện gì?"
Phong Duật Nam cất tiếng "Khi phát hiện, chỉ thấy cô ấy nằm ngất ngoài rừng trúc."
Đúng lúc Trác Sâm xuất hiện, cung kính cúi chào rồi nói "An ca, Dương Cảnh Kiệt có chuyện muốn gặp anh." Khi nãy, cậu đang phân phó công việc ở hộp đêm thì Dương Cảnh Kiệt xông vào, đòi phải gặp được An Thực, nói có chuyện liên quan đến Diệp Dao cần hắn giúp đỡ. "Vì anh ta nói cảnh sát Diệp xảy ra chuyện, nên em đã đưa anh ta đến đây, hiện đang chờ ở gian phòng*. Xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến của anh."
*Gian phòng: Đây là nơi dùng để tiếp đãi khách hoặc dùng để ba người Lăng Nghị, An Thực, Phong Duật Nam bàn chuyện ở bên bang Nguyệt.
An Thực gật đầu "Được rồi, không sao." Quay lưng đi sang bên gian phòng. Biệt thự Nguyệt và nơi hoạt động của bang Nguyệt nằm cạnh nhau, nhưng ở giữa có một bức tường cao ngăn lại, giống như là rào cản, khi chưa được phép hoặc không cần thiết, người của Nguyệt không được phép tự tiện sang biệt thự. Ngay bức tường có một cánh cửa lớn để lưu thông giữa hai bên, luôn luôn có người canh gác.
Dương Cảnh Kiệt lòng như lửa đốt ngồi chờ trong gian phòng, cuối cùng cũng thấy An Thực xuất hiện, anh vội hỏi "Tiểu Dao có ở chỗ anh không?"
An Thực nhíu mày, trầm tĩnh hỏi "Có chuyện gì sao?"
Mặc dù chuyện của cảnh sát là tuyệt mật, nhưng người có thể cứu Diệp Dao chỉ có An Thực, anh cần phải hợp tác với hắn "Tiểu Dao bị sở trưởng nghi ngờ là gián điệp sau khi lằn lặn trở về, ông ta đã bắt giam cô ấy, trong đêm khuya lén đưa cô ấy đi, giữa đường gặp nạn. Chiếc xe tù bị nổ, bốn người chết. Còn Tiểu Dao thì mất tích, chúng tôi đã xét nghiệm mẫu máu trên chiếc đồng hồ tại hiện trường là của cô ấy. Người lúc này có thể cứu Tiểu Dao chỉ có anh, nên tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."
Khuôn mặt An Thực không chút biểu cảm cũng không biến sắc khi nghe tin Diệp Dao gặp nạn, hắn lạnh lùng cất tiếng "Đây là điều cậu muốn nói sao?"
"Ý anh là gì?"
"Chẳng phải, trước đây tôi từng nói: Ở ngoài này, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ Dao nhi, nhưng còn trong sở cảnh sát, chỉ có cậu mới bảo vệ được cô ấy. Lúc đó, cậu trả lời rất chắc chắn, vậy còn bây giờ thì sao?" Dương Cảnh Kiệt trước đây luôn bám theo Diệp Dao, đi theo và bảo vệ cô, đối diện với An Thực luôn đề phòng và có thành kiến với hắn. Còn chắc chắn sẽ bảo vệ được Diệp Dao, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều để cô bị thương tổn.
Dương Cảnh Kiệt im lặng, là lỗi do anh.. "Tôi biết tôi sai, nhưng bây giờ điều quan trọng là phải tìm Tiểu Dao. Tôi..."
"Nếu tìm được cô ấy, tôi sẽ đưa về Nguyệt. Cậu cũng đừng mong gặp lại." An Thực cắt ngang lời Dương Cảnh Kiệt.
"Anh! Loại người như anh..." Thật sự đã bức anh đến phát điên.
"Loại người như tôi thì sao? Thà ngay từ đầu nhận mình là kẻ xấu còn hơn những kẻ ngoài mặt tốt lành, bên trong thì thâm hiểm." Dứt lời, An Thực liền rời đi, hắn không cần phải nói cho Dương Cảnh Kiệt biết, hiện tại cô đang ở biệt thự. Hắn hiểu rõ tình cảm của Dương Cảnh Kiệt đối với cô, trong lòng tất nhiên không vui. Để cho hắn tự dằn vặt bản thân mình vì không thể bảo vệ Diệp Dao cũng rất đáng.
Dương Cảnh Kiệt siết chặt hai tay thành quyền, dù anh tin An Thực có khả năng sẽ tìm được Diệp Dao, nhưng anh không thể để cô mãi ở bên cạnh hắn. Bọn họ là xã hội đen, còn cô là cảnh sát, nếu cứ tiếp tục như vậy, mối nghi ngờ về cô càng lớn....
Về phía sở trưởng, Dương Cảnh Kiệt cũng có chút nghi ngờ. Nhưng không ai ngốc nghếch tới nỗi, giấu đầu lòi đuôi như vậy. Ngang nhiên đưa người đi, chẳng phải sẽ bị lộ. Việc này, anh càng phải điều tra.
....
An Thực trở về biệt thự, nhanh chóng vào phòng, nhìn thấy bác sĩ cùng Tố Nghi ngồi bên cạnh giường, hắn bước lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt Diệp Dao. Tố Nghi mỉm cười "Em đã thay bộ đồ mới giúp Tiểu Dao rồi."
An Thực gật đầu "Cảm ơn em. Cô ấy thế nào?"
Bác sĩ Hà cúi chào, đưa tờ giấy trên tay cho anh, cất tiếng "Phần lưng bị vật cứng đập mạnh, một vài phần da bị trầy xước do mảnh kính xe tải, chăm chỉ bôi thuốc là ổn. Còn chân phải, cũng may, viên đạn chưa ghim sâu vào thịt, đã lấy được mảnh đạn ra rồi. Cô bé này đúng là phước lớn mạng lớn, mất máu nhiều như vậy mà không nguy hiểm đến tính mạng, thay vào đó sẽ hôn mê sâu hoặc có khi sẽ bị sốt. Phần đầu cũng chỉ chấn thương nhẹ, cổ tay do chống cự mạnh mà bị trầy xước. Còn nữa, có vẻ như cô ấy đã bị mất sức, suy nhược cơ thể do mất ngủ. Nghỉ ngơi, điều dưỡng tốt là được."
An Thực lắng nghe thật kỹ rồi gật đầu "Được rồi, cảm ơn chú."
"Là trách nhiệm của tôi. Chào cậu." Bác sĩ Hà mỉm cười, cúi chào lui xuống.
Tố Nghi cũng rời đi "Anh ở lại với Tiểu Dao, em xuống dưới với hai anh ấy."
"Ừ."
An Thực ngồi bên mép giường, nhìn Diệp Dao say ngủ, khuôn mặt lại không chút sắc khí, chỉ mới không gặp một ngày, cô đã yếu ớt như vậy, chắc chắn đã bị ngược đãi. Diệp Dao cố gắng để chạy đến "Nguyệt" cầu cứu hắn, ắt hẳn cô đã không còn hận hắn nữa, thay vào đó là tin tưởng tuyệt đối...
Âm thanh trầm thấp khẽ vang "Dao nhi, em đau lắm phải không? Em đừng lo, tôi sẽ đòi lại công bằng cho em. Nếu em đã chạy đến đây tìm tôi, thì tôi nhất định sẽ không để em rời đi thêm lần nữa."