• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Xấu hổ
Ăn bánh bao xong, tôi đứng dậy thu dọn tàn cuộc, “Tôi đi rửa chén đây!”
Lục Tuyển Chi cũng từ sofa đứng lên, “Tôi giúp cô.”
Tôi định nói là có ba cái chén ba cái dĩa thôi, loáng cái là tôi rửa xong ngay, không cần anh phải đại giá quang lâm, nhưng liếc mắt nhìn khăn tắm lỏng lẻo của anh như sắp rớt xuống, tôi dứt khoát đồng ý. Không chừng anh vô nhà bếp đi qua đi lại vài bước, cái khăn tắm đó tự nhiên lại rơi xuống đất… Dù sao hôm trước anh đã nhìn thấy cả người trần như nhộng của tôi, tôi nhìn lại anh cũng là lẽ đương nhiên, hơn nữa anh còn chê ngực tôi nhỏ, nói nửa trên của tôi chẳng khác gì so với đàn ông, tôi có thể tận dụng cơ hội này chê “em trai” của anh so với phụ nữ cũng chẳng khác gì!
Sánh vai cùng đi vào nhà bếp, tôi hăng hái nhìn ngắm phía dưới của anh, nhưng mà ngắm nãy giờ cũng không hề xảy ra “tình huống ngoài ý muốn” mà tôi hằng mong chờ, tôi chán nản buồn rầu lại thêm bực bội, thật không biết cái khăn tắm đó quấn thế nào mà nãy giờ chẳng chịu rớt xuống, bực cả mình!
Trong nhà bếp, Lục Tuyển Chi nhìn vẻ mặt “rầu rĩ đến khó hiểu” của tôi, anh nhướng mày hỏi, “Mặt cô bị sao thế hả?”
Tôi không nói lời nào, chỉ là không cam lòng nhìn chằm chằm thân dưới của anh.
Anh tỏ ra hứng thú, hỏi tôi tiếp, “Tôi thấy cô từ nãy giờ cứ nhìn khăn tắm của tôi mãi, có phải rất muốn xem thứ nằm dưới khăn tắm không hả?”
Bị anh đoán ra suy nghĩ, tôi hơi xấu hổ, giả lơ như không có việc gì, “Ha ha, làm gì có chuyện đó, anh đừng suy nghĩ lung tung như thế!”
Anh cứ như đi guốc trong bụng tôi, “Đừng giả bộ nữa, thật ra tôi cũng phóng khoáng lắm, chỉ cần cô hứa với tôi một điều kiện, đừng nói là nhìn, cho dù chụp ảnh lưu niệm cũng được nữa.”
Tôi nhìn mặt anh rất nghiêm túc không phải đang nói giỡn, cả người tôi lập tức phấn khích tột độ, lòng hồ hởi vô cùng, nhưng bỗng nhiên nhớ đến kinh nghiệm lúc trước từng lĩnh giáo qua, tôi liền kiềm chế bản thân xém tí đã gật đầu đồng ý, vì để ngăn ngừa việc bị gạt lần nữa, tôi cẩn thận xác nhận lại, “Anh thực sự chỉ quấn có cái khăn tắm, bên trong đều không mặc gì hết hả?”
Anh gật đầu, “Dĩ nhiên.”
Máu trong người tôi sục sôi, nhưng dù là thế vẫn phải thận trọng trước con hồ ly đã thành tinh này, tôi cảnh giác hỏi lại, “Anh nói ra điều kiện trước đi, để tôi coi có nên đồng ý hay không!”
Anh cười rất dịu dàng, “Thật ra cũng không cần căng thẳng như thế đâu, chỉ là gần đây tôi cảm thấy áp lực công việc rất lớn, định rủ cô ra ngoài giải sầu thư giãn với tôi một tí thôi mà.”
Tôi hỏi tiếp, “Làm sao để thư giãn?”
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Thì đi xem phim này nọ.”
Xem phim tuyệt đối không thành vấn đề ! Tôi phấn khích lấy điện thoại từ trong túi quần ra cầm sẵn để chờ chụp ảnh “mát mẻ”, lại sợ anh thay đổi ý kiến, tôi vội nói, “Được rồi, quyết định vậy nha!”
Lục Tuyển Chi không nói gì chỉ gật đầu, miệng nở nụ cười đầy quyến rũ, đôi mắt đen huyền ẩn hiện ý cười làm say lòng người, tôi thình lình sợ run cả người.
——- cắt ! 1 con hươu, 2 con hươn, N con hươu háoooo sắcccc ——-
Năm phút sau, tôi cầm điện thoại thầm rơi lệ đầy mặt…
Vừa rồi Lục Tuyển Chi hỏi tôi muốn nhìn thứ ở dưới khăn tắm không, còn bảo tôi hứa với anh một điều kiện, còn kêu đừng nói là nhìn, cho chụp ảnh lưu niệm còn được.
Đúng là tôi đã chụp được vài tấm, chỉ có điều, trên màn hình lại là một đôi chân thon dài, cơ bắp rắn chắc…
Thì ra “thứ” mà anh nói ở dưới khăn tắm chẳng qua là hai cái chân mà thôi, đúng là tên khốn khoái mấy trò chơi chữ tàm xàm này, đồ khốn, đồ khốn, đúng là đồ khốn !
Đã cẩn thận từng li từng tí thế mà vẫn bị chơi xỏ…
Mợ !
Ôm lòng bị tổn thương nghiêm trọng, tôi rửa xong chén dĩa từ trong nhà bếp đi ra cũng không chào tạm biệt mà định về nhà ngay, thế mà Lục Tuyển Chi lại chẳng chịu buông tha tiếp tục theo phá tôi, ra vẻ trí thức lịch sự ảo, “Cũng trễ rồi, một mình cô về không an toàn đâu, tôi đưa cô về.”
Xác suất tôi một mình về nhà xảy ra chuyện thì rất nhỏ, nhưng để Lục hồ ly đưa tôi về thì cơ hội bị tổn thương lại rất lớn!
Tôi sợ hãi lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, anh đi ra ngoài thì cần phải thay quần áo nữa, mắc công lắm!”
Anh hoàn toàn làm lơ lời từ chối của tôi, “Cô chờ một chút, tôi thay đồ nhanh lắm!”
Nói xong anh lập tức đi về phòng ngủ, tôi thầm nghĩ con đường phía trước không đi được thì tôi đi con đường khác, vì thế tôi lặng lẽ không một tiếng động đi đến cửa, một chân đặt ra phía trước, chờ anh vào phòng thay đồ tôi cũng sẽ phi thân đi ngay!
Bỗng nhiên, Lục Tuyển Chi dừng bước xoay người lại, nhưng mà không phải nhìn tôi, mà là nhìn cái người đang ngồi xem phim hoạt hình trên ghế sofa, anh căn dặn, “Tiểu Khiêm, ra giữ cửa.”
Nói xong anh mới đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại thay quần áo.
Lục Khiêm hung dữ trừng mắt liếc tôi, sau đó nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy, yên lặng đi ra cửa lớn đứng đó y như con chó giữ nhà.
Tôi tức điên lên, có vậy mà cũng cắt đứt đường lui của tôi!
Lục Tuyển Chi quả nhiên thay đồ rất nhanh, chiếc áo sơ mi thẳng tắp tôn lên nước da hồng hào rắn rỏi của anh, quần tây ủi ly phẳng phiêu bao bọc lấy đôi chân thon dài, mái tóc đen để xoã tự nhiên, nụ cười nhẹ nhàng hào hoa phong nhã càng làm gương mặt anh sáng láng như ngọc, dáng người cao dong dõng toát ra khí chất tinh anh.
Anh nhìn gương mặt chán nản bị nhốt ở trong phòng khách của tôi, hài lòng gật đầu nói, “Đi thôi.”
Tôi lại lần nữa ngồi vào ghế phụ trong chiếc xe hơi phong cách, Lục Tuyển Chi lái xe rất thuần thục, tiếng nhạc trữ tình trong xe văng vẳng bên tai nghe rất du dương.
Hễ mỗi lần ngồi trên chiếc ghế thoải mái này, tôi lại nhớ đến vô số lần mình đến nhà anh, càng nghĩ càng thấy kì dị, nhìn đâu cũng không thấy đây là quan hệ bình thường giữa nhân viên và ông chủ, nhớ đến lời cảnh báo của l vị giám đốc lúc tôi mới vào công ty, tôi hơi lo lắng, vì thế liền lựa lời giải bày, “Tổng giám đốc, tôi chỉ là một nhân viên bình thường làm việc dưới cấp anh, thật ra anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy đâu, cố tình đưa tôi về nhà mắc công lắm, hơn nữa bị đồng nghiệp nhìn thấy cũng không tốt lắm!”
Tay anh đang lái xe bỗng chậm lại, lập tức nhíu mày vẻ không vui hỏi tôi, “Ai nói tôi cố tình đưa cô về nhà?”
Tôi ngờ vực hỏi lại, “Chứ không phải hả?”
Anh dừng một chút rồi ôn tồn nói, “Gần chỗ cô ở mới mở một tiệm ăn nhanh, nghe nói bánh pizza ở đó cũng không tệ lắm, tối nay tôi vẫn chưa ăn gì cho nên định đi mua một phần, sẵn tiện đưa cô về nhà thôi.”
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ “À” một tiếng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, hồi tối anh không có ăn gì, ra ngoài mua đồ ăn là chuyện đương nhiên, chỉ tại tôi suy nghĩ nhiều mà thôi!
Lục Tuyển Chi nhìn vẻ mặt tôi thở phào nhẹ nhõm như bản thân may mắn lắm, sắc mặt anh lập tức chùn xuống.
Tôi nhìn khuôn mặt bí xị của anh mà chẳng dám bắt chuyện, vì vậy ngồi tựa đầu vào chiếc ghế ưa thích này, nhắm mắt nghe nhạc dưỡng thần.
Một lát sau, chuông điện thoại của tôi bỗng nhiên vang lên, là Ngải Lị gọi.
“Ngải Lị, tìm tao có chuyện gì thế?” Tôi vừa bấm nghe là lập tức hỏi ngay.
“Tiểu Diệp, tao nói dối với mẹ là tối nay qua chỗ mày ngủ, nếu mẹ tao có gọi thì nhớ nói vậy nha, đừng có làm lộ chuyện đó!”
“Yên tâm đi, tao làm mấy chuyện này đâu phải lần 1 lần 2 đâu, hơn nữa mẹ của mày rất tin tao mà!”
“Được rồi, cứ như vậy đi, tao và Chí Hải tận hưởng thế giới hai người đây!”
Nói xong, Ngải Lị lập tức cúp máy.
Tôi cầm điện thoại mà tự dưng lại thấy tủi thân vô cung, Ngải Lị thì tình xuân dạt dào, mà mùa xuân của tôi chẳng biết chừng nào mới tới nữa!
Nào ngờ Ngải Lị cúp máy chưa lâu thì chuông điện thoại lại reo lên lần nữa, lần này là mẹ Ngải Lị gọi.
“Hạ Diệp.”
“Dạ, chào dì Lưu!”
“Ngải Lị có phải đang ở nhà con không?”
“Dạ, đúng vậy!”
“À, vậy dì yên tâm rồi.”
Nói xong dì ấy cũng cúp máy ngay.
*** khứa khứa… nay mình chỉ xin xì poi 1 câu, 1 câu mà thôi :”> à không 3 câuuuu
Nhưng rất nhanh tôi liền phát giác có gì đó không bình thường, bởi vì bây giờ tôi đang úp mặt vào đùi Lục hồ ly, nói chính xác chính là giữa hai chân anh có vật gì đó dần cương lên…
Hơi nóng từ cái vật cương lên đó xuyên qua lớp vải cứ như luồng điện truyền tới đại não của tôi, tôi “A” thở nhẹ một tiếng, suýt nữa theo phản xạ có điều kiện ngóc đầu dậy, nhưng mới vừa rời khỏi hai cái đùi kỳ lạ quỷ quái kia, người nào đó phía trên lại thốt ra một câu khiến tôi lại tiếp tục nằm xuống !
“Đừng nhúc nhích, bà ấy bây giờ đang cách cửa xe có một mét.”
*
Khi xe dừng tại đèn xanh đèn đỏ, tôi vừa dòm ra cửa sổ thì nhìn thấy dì Lưu cùng bạn của dì ấy đang đi về phía này, chừng dăm ba bước nữa là sẽ thấy tôi ngay, tôi sợ tới mức lập tức nằm sấp xuống đùi Lục Tuyển Chi !
Lục Tuyển Chi hơi mất tự nhiên, ngỡ ngàng hỏi, “Làm gì vậy?”
Tôi hoảng hồn chưa kịp định thần, hốt hoảng nói, “Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đi ở đằng trước chính là mẹ của Ngải Lị đó! Nếu để cho dì ấy biết tôi và Ngải Lị không ở cùng với nhau thì nguy!”
Anh im lặng một giây, sau đó đột nhiên nói như thể ra lệnh cho tôi, “Ngồi dậy!”
Tôi bực bội vì thái độ mất nhân tính của anh, “Ngồi dậy cái gì mà ngồi, dì ấy còn chưa đi qua mà!”
Giọng anh lúc này lại có hơi vui sướng, “Được, vậy cô cứ nằm đi.”
Vì thế tôi tiếp tục nằm…
Nhưng rất nhanh tôi liền phát giác có gì đó không bình thường, bởi vì bây giờ tôi đang úp mặt vào đùi Lục hồ ly, nói chính xác chính là giữa hai chân anh có vật gì đó dần cương lên…
Hơi nóng từ cái vật cương lên đó xuyên qua lớp vải cứ như luồng điện truyền tới đại não của tôi, tôi “A” thở nhẹ một tiếng, suýt nữa theo phản xạ có điều kiện ngóc đầu dậy, nhưng mới vừa rời khỏi hai cái đùi kỳ lạ quỷ quái kia, người nào đó phía trên lại thốt ra một câu khiến tôi lại tiếp tục nằm xuống!
“Đừng nhúc nhích, bà ấy bây giờ đang cách cửa xe có một mét.”
Giọng nói khàn khàn của Lục Tuyển Chi có hơi khác thường, nhưng sự nhắc nhở của anh lại đột nhiên khiến tôi nhớ đến chuyện của Ngải Lị, vừa rồi bốc đồng nên hành động nông nỗi quá, nhưng nếu giờ dì Lưu nhìn thấy tôi thì thế nào ngày mai trên người Ngải Lị ít nhất cũng có hơn 10 dấu chổi lông gà! Vì chị em, tôi phải cố nhịn! Do đó tôi tiếp tục nằm yên trên đùi Lục Tuyển Chi, tiếp xúc trực tiếp với vật thể cứng rắng nóng rực quái ác kia.
Qua vài giây, tôi chợt nghe một tiếng nói quen thuộc cất lên, “Thưa anh, đã hết đèn đỏ rồi, anh còn dừng xe ở đây nữa thì sẽ cản trở giao thông.”
Tôi đang úp mặt vào đùi Lục Tuyển Chi lập tức ngẩng lên, thì thấy một viên cảnh sát giao thông đang đứng ngoài cửa xe nhìn vào trong xe, chính là viên cảnh sát giao thông lần trước kiểm trai bằng lái xe của tôi!
Ông ta cũng nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt hiện rõ 4 chữ “thì ra là thế”, mặt ông ta đỏ gay xấu hổ ho hai tiếng, vẻ khinh khỉnh nói, “Thưa cô, những chuyện như vậy sau này hai vợ chồng nên về nhà rồi hãy làm, nếu không rất dễ khiến giao thông bị đình trệ.”
Này chú cảnh sát giao thông, chú tưởng tôi nằm như vậy là đang làm cái gì hả?
Mặt tôi lập tức nóng lên, luống cuống ngồi dậy giải thích, “Chuyện không phải như chú nghĩ đâu, chúng tôi không phải là vợ chồng, anh ta chỉ là ông chủ của tôi thôi!”
Viên cảnh sát giao thông nghe tôi nói thế càng nhìn tôi vẻ xem thường hơn nữa…
Ngay khi tôi trăm miệng cũng khó giải thích nỗi, mà càng giải thích lại càng thêm rắc rối mờ ám, Lục Tuyển Chi kịp thời nhấn chân ga chạy đi, khuôn mặt viên cảnh sát giao thông cũng biến mất ngoài cửa sổ xe.
Xe chạy êm ru, lướt nhanh trên đường, mặt tôi nóng hầm hập vì xấu hổ lại thêm bực tức, mà khuôn mặt Lục Tuyển Chi dường như cũng hơi hồng hồng.
Xe dừng trước cư xá nơi tôi ở, tôi nói một câu ngày mai gặp xong rồi xuống xe ngay, đi mà cứ như là chạy nạn không bằng, sau lưng truyền đến giọng cười của Lục Tuyển Chi, “Hạ Diệp, đừng quên bữa sáng của tôi!”
Về đến nhà cả người tôi mệt mỏi đến bủn rủn tay chân chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức mà thôi, dù sao ngày mai cũng phải dậy sớm để làm cơm tình thương đến công ty!
Định đi về phòng thì mẹ cứ như là Trình Giảo Kim thình lình xuất hiện, “Con gái!”
Tôi vội hỏi lại, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
Mẹ dịu dàng nói, “Con gần đây hay về nhà muộn thế, bận chuyện gì vậy hả?”
Tôi sững người, lập tức bịa đại lý do nào đó, “Công ty con tăng ca!”
Mẹ gật đầu, sau đó nói khẽ với tôi, “Con gần đây cũng không về ăn cơm tối.”
Nghe mẹ nói thế tôi cũng chợt nhớ ra gần đây đúng thật rất ít khi tôi ở bên mẹ, lại hay để một người mẹ hơn năm mươi tuổi ở nhà ăn cơm một mình, hình ảnh mẹ trơ trọi ngồi bên bàn ăn cùng món ăn rất đơn sơ, giản dị hiện ra trước mắt, lòng tôi bỗng trỗi dậy cảm giác áy náy xót xa, ăn năn sám hối với mẹ, “Mẹ, con xin lỗi, sau này con sẽ cố gắng về sớm một chút cùng mẹ ăn cơm!”
Nhưng tôi vừa nói xong, mẹ bỗng nhiên lồng lộng la lên, “Đừng, tốt nhất là đừng! Dì Lưu nghe mẹ nói dạo gần đây tối con không có về nhà ăn cơm, bởi thế mấy nay ngày nào dì ấy cũng cùng mẹ xuống quán ăn gần nhà ăn, toàn là dì ấy trả tiền cả. Mẹ định nói con mai mốt tối con khỏi cần về ăn cơm với mẹ, cứ ở công ty tăng ca đi, con vừa kiếm được tiền, mẹ thì có thể thừa dịp kiếm lời của dì Lưu con, tốt quá còn gì!”
“…” Lại lãng phí tình cảm nữa rồi = =
Uể oải vỗ vỗ hai cái đùi, tôi cố lết về phòng mình, mẹ thì lại hào hứng miệng lẩm bẩm thì thần sau lung tôi, “Khà khà, con nghĩ ngày mai nên đi ăn chỗ nào đây hả, mẹ nghĩ tốt nhất là nên đi nhà hàng sang trọng mắc tiền.” Nói xong còn tự cười khanh khách mấy tiếng.
Tôi chợt nhớ đến lời nói của Lục Tuyển Chi lúc ở trên xe, liền quay lại nói với mẹ, “Mẹ, gần nhà chúng ta không phải mới mở quán ăn nhanh sao, nghe nói đồ ăn cũng ngon lắm, sao mẹ không đến ăn thử đi?”
Mẹ trừng mắt liếc tôi, “Con gái, con bị gì rồi hả? Cư xá chúng ta nổi tiếng là vắng tanh, gần đây trăm mét cũng chẳng có mấy tiệm ăn, mà chuyện gần xa trong khu cư xá này mẹ đều biết rõ mồn một, làm gì có quán ăn nhanh nào mới khai trương chứ? Mẹ và dì Lưu con đi ăn cơm còn phải bắt xe đi nữa đây này!”
Tôi ngớ người im lặng…
Nằm trên giường, tôi trằn trọc suy nghĩ đủ thứ chuyện, chẳng lẽ ông chủ Lục thật sự có ý với tôi? Nhưng mà anh ta vì sao lại để ý tôi chứ? Rồi từ khi nào anh ta để ý đến tôi? Mà một người có điều kiện gia thế tốt như vậy sao lại đế ý tôi được? Rồi anh có ý là có ý gì với tôi? Một bụng rối rắm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK