-"Nương thương A Đỏ nên nương mới đánh A Đỏ ý, thương cho roi cho vọt a."
Lại thêm vài đạp nữa, nương giỏi võ, nương đạp là đạp thật chứ chả hề đạp yêu đạp thương như nương nguỵ biện. Đỏ đau tái mặt, khuỵ xuống ngồi bệt trên vệ cỏ ven đường. Nương Nhạn chạy bốn vòng quanh công viên mà vẫn thấy thằng con ngồi thu lu một góc, miệng kêu kệ cha nó mà lòng bứt rứt chẳng yên.
-"Ê, sao thế?"
Nhạn hỏi, Đỏ không có phản ứng gì cả. Nhạn mặc kệ chạy tiếp, thấy bóng nương vừa đi khuất, Đỏ cầm viên gạch di di lên chân mình, đoạn tiếp tục rúc mặt vào đầu gối. Nhạn chạy hết vòng thứ năm về, thấy chân hắn đã đỏ tấy lên rồi, Nhạn giật thót cả tim.
-"Không phải chứ? Nãy thấy chỉ bị trầy xước xíu thôi mà."
Nhạn vừa sờ sờ vào bắp chân Đỏ vừa sốt sắng hỏi han, Đỏ chớp chớp mi mắt phụng phịu.
-"Để lâu ngoài gió nó bị nhiễm trùng ý."
-"Đau lắm à?"
Đỏ gật gật.
-"Đi được nữa không?"
Đỏ lắc lắc, nương đành phải cõng A Đỏ về. Đỏ nặng hơn nhiều rồi, cho dù Nhạn tập luyện nhiều sức khoẻ dẻo dai thì việc cõng Đỏ với Nhạn giờ vẫn rất cực. Đỏ vừa ôm Nhạn vừa lấy tay xoa xoa mồ hôi vương trên gáy, Nhạn thấy da mình tê rần, khoảnh khắc môi Đỏ khẽ chạm tới bờ vai mịn màng, Nhạn tưởng như không bước nổi.
-"Ta đập chết cha nhà ngươi bây giờ!"
Nhạn quát, Đỏ tỉnh bơ tán thành.
-"Đúng vậy nương a, nương đánh chết cha cái đường đi nương a, đường đâu mà xóc hại A Đỏ chênh vênh ghê a."
Cái mồm dẻo như cái kẹo, Nhạn càu nhàu vài câu rồi cho qua. Lúc đưa hắn tới cái cột nước gần nhất, Nhạn tỉ mẩn rửa vết thương sạch sẽ, nước gột hết đi phần gạch đỏ đỏ di lên để lộ mảng da thịt bị bầm có chút xíu, Nhạn giận tím mặt. Ánh mắt Đỏ nhìn Nhạn đầy ngây thơ, còn Nhạn thì nổi khùng bỏ về, Đỏ cười tủm tỉm rồi vội vã đuổi theo Nhạn chọc ghẹo.
-"Nương lại giận A Đỏ a? Nương hơi tý là cáu giận, nương vô lý a."
-"Ta vô lý? Thế ngươi thì sao? Ngươi khoẻ hơn trâu mà làm như lá liễu mùa thu e lệ trên lưng ta, ta cõng ngươi tới sụn xương sống rồi ngươi có biết không?"
Đỏ ngoan ngoãn gật đầu, đoạn đưa tay nhấc bổng Nhạn vác trên vai, mặc Nhạn gào thét giãy dụa, Đỏ chỉ tỉnh bơ hỏi.
-"Xương sống nương đau thì làm sao mà nương đi bộ được a?"
-"Đồ nhây bựa, ta giết ngươi."
-"Nương giết A Đỏ thì làm gì còn ai thương nương a?"
-"Còn đầy người, ngươi không phải lo."
-"Nhưng A Đỏ mua được nhiều lợn a, trai tráng cả bản gộp lại cho nương bao nhiêu con lợn thì A Đỏ cho nương được gấp mười lần số đó a."
Nhạn tức tối đấm lưng Đỏ bùm bụp kiêu căng kêu không thèm, Đỏ vẫn phân tích đầy nhiệt tình. Hai đứa choảng nhau om củ tỏi, về tới ký túc xá rồi Đỏ mới thả Nhạn xuống. Ánh nghe tiếng Nhạn từ xa sợ run người, hốt hoảng gói áo váy vừa xé của Nhạn ném vào thùng rác rồi nhảy lên giường làm như không có chuyện gì xảy ra.
Duyên với Như sợ có chiến tranh trong phòng nên không dám mách lẻo, lúc Nhạn tra khảo chỉ ậm ừ bảo chắc có thằng biến thái nào bên B7 nó khuôn trộm áo váy phơi ở dây, chuyện này cũng hay xảy ra ở các ký túc xá khác. Nhạn đành phải tha lôi váy cũ đem vào nhà tắm vừa thay đồ vừa tám chuyện với Duyên.
-"Tui mà biết là thằng biến thái nào tui xé xác! Mà tiểu cô nương giường mình bữa nay giặt đồ sớm ghê, chắc tối có hẹn với giai hả?"
-"Đâu có, tối đi ra đoàn trường với thầy Hải, bàn bạc chuẩn bị cho chương trình hiến máu nhân đạo sắp tới."
Duyên ngượng ngùng giải thích, Nhạn hỏi bâng quơ thế không phải hẹn thì còn là cái gì nữa? Giọng A Nhạn cười khúc khích cứ lọt vào lỗ tai A Đỏ, sao mà nó trong trẻo, nó ngọt ngào đến thấu tim?
-"Ê, cho em sáu triệu rưỡi."
Ngọc Ánh thỏ thẻ, làm người yêu Cao Bá Vương thật thích, xin tiền chưa bao giờ cần trình bày lý do, xin sáu triệu rưỡi anh liền cho mười triệu. Ánh sung sướng chia tiền làm hai phần, một phần nhỏ để mua ít son phấn, phần còn lại bữa nào có người ra Hà Nội thì gửi về quê để ba mẹ may quần áo mới cho tám đứa em thơ. Đỏ vừa định cất ví thì thấy Nhạn bước ra trong bộ váy thổ cẩm, váy xoè tung bay theo bước chân trần của Nhạn, xác Đỏ ở giường Ánh nhưng hồn Đỏ đã bay tận đẩu tận đâu rồi.
Nhạn quỳ xuống cạnh giường mình, mở chiếc hộp sắt ra phân loại tiền, tiền chẵn một trăm ngàn trở lên xếp riêng tiết kiệm mua máy tính, chỗ tiền còn lại vuốt phẳng phiu để mua cơm và tiêu linh tinh. Đầy một giường tiền lẻ mà đếm đi đếm lại được có hai trăm bảy mươi tư ngàn, ở phía đối diện tay A Đỏ vẫn cầm ví nhưng chẳng hiểu sao lại không thể rút tiền ra.
Đâu phải hắn chưa từng cho tiền gái? Chỉ là, gái khác, Nhạn khác.
Nhạn rất đặc biệt. Nhạn không phải "gái". Chỉ có Nhạn mới khiến lòng tự trọng của hắn tổn thương nhiều đến thế. Buổi chiều học Giải Tích II, có bài khó Nhạn quay sang hỏi thằng cùng bàn, hắn gợi ý để hắn giải cho, Nhạn bĩu môi đầy khinh bỉ.
-"Giải Tích I còn chưa qua mà đòi xí xớn?"
Rồi Nhạn lại cười tươi như hoa bắt chuyện với ai kia, sĩ diện của một thằng đàn ông bị sỉ vả, mặt Đỏ đen, tim Đỏ nhói. Thế rồi, Đỏ đã đưa ra những kế hoạch mang tính quyết định của đời mình.
"Lát đi bar không mày?"
Vũ nhắn tin lúc bảy giờ tối. Thường Vương sẽ trả lời ngay tức khắc, nhưng nay tám rưỡi mới thấy thằng bạn lộ diện.
"Tao bận."
"Bận ở khách sạn phố nào để tao ra đón?"
"Không, đang ở nhà."
Gia đình Vương sở hữu rất nhiều biệt thự lớn, nội thành ngoại thành đều có, tuy nhiên cái biệt thư mà được hắn gọi là nhà thì chưa bao giờ hắn dẫn gái về. Bởi vậy nên Vũ tò mò hỏi.
"Đón hẳn về nhà cơ à? Em nào mà kinh thế?"
"Không có."
"Thế mày bận cái chó gì?"
"Bận học."
Tin nhắn gửi đi, có người tiếp tục chăm chú đọc sách, có người hoảng hồn rớt cả bịch quẩy vào nồi nước phở. Rồi lát sau, lại có tin nhắn tiếp.
"Tích phân hai lớp tính như nào hả mày?"
Lần này, là rớt điện thoại, cũng may không vào nồi nước phở mà văng xuống bồn rửa. Cũng may, điện thoại chống nước. Máy lại báo tin nhắn thứ ba, còn khắm hơn nữa.
"Vũ à, tao biết mày nhớ tao. Nhớ tới mức ngày đêm thất thần, cầm có túi quẩy cũng không nổi. Tao có gián điệp ở quán nên mày đừng chối."
Là con Như, Vũ hơi cười cười nhưng lại đăm chiêu ngó ngang ngó dọc, rốt cuộc con ranh nó đã mua chuộc được đứa nào rồi? Cũng không sao cả, đằng nào mai sau nó chả là bà chủ quán này.
Thế nhưng vẫn cứ thích trêu nó, vẫn "seen" mà không "rep". Như ỉu xìu, tin đậu vào đội tuyển Olympic của trường cũng không làm nó vui lên được. Ánh mải mua sắm, Duyên còn lịch đi chơi với anh Hải, những ngày này chỉ còn Nhạn ở nhà với nó. Cơ mà thỉnh thoảng tầm xế chiều Nhạn cũng bận, bận dắt chó đi dạo.
Mấy ngày nay chó nhà A Đỏ không chịu ra công viên, cứ ngồi tịt trên phòng hắn. Nhạn tiếc tiền lương nên lẽo đẽo lên phòng A Đỏ ngồi cùng bọn chó đến hết giờ thì về. A Đỏ giận Nhạn không thèm nói chuyện. Một tuần sau hôm thi giữa kỳ hai, Nhạn vừa tới nhà Đỏ liền thấy mấy em chó lao ra đón Nhạn, em nào cũng được đội mũ có cục bông hồng hồng, lại còn mặc váy thổ cẩm nhảy nhót, Nhạn nheo mắt nhìn, vì đâu mà quen đến thế?
Bên trong tiếng nhạc xập xình, đàn em của Đỏ nhảy múa tưng bừng. Bên ngoài người làm chạy ra chạy vào tấp nập. Hoá ra nhà A Đỏ bữa nay mở tiệc ăn mừng.
-"Chúc mừng đại ca."
-"Ly này em xin kính đại ca!"
-"Đại ca là tấm gương lớn để cả bang Cọp Đen noi theo."
Cả chục con người trầm trồ ngưỡng mộ cũng không bằng một lời công nhận của Nhạn. Thế cho nên, Đỏ cầm tờ poster cỡ bự đi ra, nghêng ngang đập vào mặt Nhạn. Là phiếu điểm được phóng to rồi in khổ lớn, bảy con bốn, một con bốn phẩy hai lăm, toàn bộ là điểm D chứ không phải F, thi giữa kỳ vừa rồi, A Đỏ đã xuất sắc qua tất cả các môn.
Với một người phải thi đến tám môn, tính cả các môn học lại thì A Đỏ tự thấy thành tích này là quá kinh khủng khiếp, vẻ mặt hắn vênh vênh tự đắc khiến A Nhạn không khỏi phì cười.
-"A Đỏ giỏi ghê!"
Đỏ không biết Nhạn mỉa, sung sướng nũng nịu.
-"Vậy nương phải thưởng cho A Đỏ a."
Nhạn kiêu kiêu quay đi, nhưng trong lòng vẫn để tâm. Tối đó chẳng hiểu sao lại vẽ phiếu bé ngoan trêu ghẹo A Đỏ, vừa vẽ vừa tủm tỉm cười. Hôm sau đến nhà Đỏ còn nghiêm chỉnh để trong túi áo, định gặp Đỏ sẽ giả bộ làm rơi xuống đất, cứ tưởng tượng ánh mắt thích thú của Đỏ, má Nhạn liền ửng hồng.
Tiếc rằng, Đỏ không về, cả tháng sau cũng chẳng thấy tăm hơi. Ông quản gia nói Đỏ đi giao hàng rồi, mãi bên châu Âu cơ, xa xôi cách trở lắm. Xót ruột cậu chủ, ông lấy khăn mùi soa chấm chấm khoé mắt đỏ hoe.
Chó mong Đỏ, hễ đi dạo xong là lại lên phòng nằm bò ra sàn đợi chờ, Nhạn cũng đi theo tụi nó, Nhạn nhớ Đỏ hay ngồi ở cái bàn đối diện học bài, Nhạn nhớ thi thoảng Đỏ bò xuống trêu chó, ghét Nhạn nhưng hay ngứa tay búng tai Nhạn, Nhạn đánh Đỏ, Đỏ trả đũa Nhạn.
Nhạn giỏi nhất lớp học võ, tính bạn bè xung quanh thì chỉ có Đỏ mới có thể đấu lại được Nhạn. Đỏ chưa từng phản công, Đỏ chỉ đánh tự vệ thôi, cơ mà Nhạn vẫn chả thắng được. Đỏ đi vắng thật buồn chán, thật ngứa chân ngứa tay quá a.
Đến chập tối, mấy em chó đói meo xuống nhà ăn xúc xích chiên. Nhạn thấy lông các em rụng đầy rẫy liền lấy máy hút bụi dọn phòng cho A Đỏ, rồi vì không yên tâm nên Nhạn cẩn thận giặt giẻ lau quanh phòng.
-"Nương lau phòng cho A Đỏ a? Không ai thuê mà nương vẫn lau, nương lo A Đỏ bị dị ứng bụi a?"
Đã là ngày thứ bốn mươi không nghe giọng A Đỏ mè nheo, khoảnh khắc ngẩng lên, thấy A Đỏ ngay sát bên mình, chân tay A Nhạn rụng rời. Nhạn ngơ ngác nhìn Đỏ, Đỏ còn nhìn Nhạn ghê hơn thế, bất chợt, Đỏ bảo.
-"A Đỏ...A Đỏ...nhớ...nương."
Hắn lại trêu Nhạn rồi, chỉ là trêu thôi sao tim Nhạn run rẩy đến thế? Nhạn vịn tay vào thành giường toan đứng dậy, nhưng đứng không nổi, vòng tay của hắn đã giữ chặt bên eo Nhạn từ lúc nào? Và hắn, còn dám ghé tới gần Nhạn, rất nhanh thơm lên môi Nhạn. Người Nhạn nóng bừng, thuận tay tát cho A Đỏ một phát, Đỏ chả giận, chỉ nhõng nhẹo hỏi.
-"A Đỏ cứ hư là bị vả a? Có phải cứ hư một lần là bị vả một phát a?"
-"Hư một lần vả ba phát."
Nhạn tuyên bố đầy cương quyết, doạ cho hắn sợ chết khiếp đi, ấy vậy mà hắn không sợ, hắn tự đưa tay lên mặt, tự vả mình. Nhanh và đều đến mức Nhạn không đếm nổi là bao nhiêu cái, chỉ biết một lúc sau, mặt A Đỏ đã đỏ lừ, rồi hắn phấn khởi tuyên bố.
-"A Đỏ vừa vả hộ nương ba mươi phát, giờ A Đỏ được hư mười lần."
Đoạn, không chút do dự hắn siết A Nhạn chặt hơn, hôn thật sâu lên cánh môi đỏ mọng ấy!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn