- Chị còn dám vác mặt về cái nhà này à?
Tôi lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bà ném thẳng cái chén uống nước về phía tôi quát ầm lên:
- Cút..Cút ngay..Nhà họ Giang không có đứa con dâu như chị.
Vân Anh nhếch mép nhìn tôi khiêu khích nhưng vẫn giả vờ đứng dậy khuyên can mẹ chồng tôi:
- Bác ơi..Có chuyện gì mình từ từ nói, bác đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe lắm..
- Con không phải nói giúp cho nó nữa, nếu hôm nay nó không cút khỏi nhà họ Giang thì bác sẽ đi..Bác không thể chấp nhận một đứa con dâu lăng loàn, mất hết liêm sỉ như nó được..
- Hay mình cứ hỏi chị Hà rõ ràng mọi chuyện đã, nhỡ đâu có gì uẩn khúc thì sao?
- Sự thật rõ rành rành như thế, uẩn khúc ở chỗ nào? Ngay từ khi nó về nhà này bác đã biết nó chẳng tốt đẹp gì rồi. Con đừng nhìn bề ngoài của nó mà đánh giá, không xứng đáng đâu...
Tôi hoang mang quá, lại chuyện gì nữa đây:
- Con không hiểu mẹ và Vân Anh đang nói chuyện gì ạ..
Mẹ chồng nghiến răng ken két, nói như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy:
- Chị đừng diễn kịch trước mặt tôi, tôi già chứ đâu có ngu? Chị mở to mắt ra mà nhìn xem đây là cái gì? Tôi vẫn biết chị trơ tráo nhưng không ngờ đến tận mức này..
Mẹ chồng đưa cho tôi cái điện thoại, nhìn vào màn hình bản thân tôi cũng rất bất ngờ. Cảnh tượng sáng nay tôi bị vây đánh được quay lại rõ nét. Từng câu chửi bới, sỉ vả không thiếu câu nào.
- Giờ chị còn muốn cãi nữa không? Cút..Cút ngay cho khuất mắt tôi...
- Mẹ nghe con nói đã, đây thực sự chỉ là hiểu nhầm thôi...
- Hiểu nhầm của chị làm tôi sợ quá, đừng lằng nhằng nhiều lời nữa. Để gia đình tôi yên..
Trong đầu tôi chợt nảy lên một suy nghĩ, muốn cởi trói thì phải tìm được nút thắt:
- Tại sao mẹ lại có đoạn video này?
- Chị đừng quan tâm, cũng đừng hỏi gì? Tôi không muốn nghe đâu...
- Con công nhận mấy người này đi đánh ghen, nhưng họ đánh nhầm người rồi. Mẹ không tin tí nữa về có thể hỏi anh Duy...
- Tôi không cần hỏi ai hết. Thằng Duy nó ăn phải bùa mê thuốc lú của chị rồi...
- Chẳng lẽ mẹ không tin con chút nào sao?
- Đúng vậy. Trong mắt tôi chị chưa bao giờ đáng tin tưởng cả. Nhà tôi vô phúc nên mới rước chị về..
Bố chồng tôi từ cầu thang bước xuống nặng nhẹ:
- Ngày nào cũng gây sự với con dâu, bà không chán à?
- Ông muốn bênh nó phải không? Xuống đây tôi cho xem cái này. Xem xong mà vẫn còn bênh, thì tôi mặc kệ ông không quan tâm nữa..
- Xem cái gì?
- Thì ông cứ xuống đây..
Mẹ chồng nhanh nhảu cầm điện thoại đưa đến trước mặt bố chồng:
- Nhìn đứa con dâu ngoan hiền của ông đi. Tằng tịu với chồng người ta, để người ta phải đến tận công ty đánh ghen kia kìa...
- Bà im mồm lại. Hà giải thích chuyện này rõ ràng cho bố xem nào?
Tôi gật đầu:
- Đúng là sáng nay con bị đánh ghen, nhưng không phải do con tằng tịu với ai cả mà do họ đánh nhầm người. Chuyện này anh Duy cũng biết, con để quên bản vẽ ở nhà anh ấy mang qua công ty cho con cũng chứng kiến luôn. Lát nữa đợi anh ấy về, bố mẹ cứ hỏi rõ ràng mọi chuyện.
- Thật không?
- Con không dám nói dối bố mẹ đâu. Con còn gọi điện cho cả luật sư đến tận nơi giải quyết nữa. Con chỉ thắc mắc một điều, sao mẹ lại có đoạn video đó thôi?
Mẹ chồng tôi giãy nảy lên:
- Cái đó chị không cần biết. Tôi suy nghĩ đơn giản lắm, không có lửa thì làm sao có khói? Cứ cho là họ đánh nhầm người đi, nhưng chắc gì chị đã vô can?
Tôi mệt mỏi thở dài thườn thượt, chỉ mong chú già về ngay lúc này thôi. Ở cái ngôi nhà rộng lớn mênh mông, bao nhiêu người chung sống nhưng tôi thấy mình cô quạnh quá...
Tôi nên làm gì mới tốt đây?
- Có vẻ mẹ không thích vợ con lắm nhỉ?
Giọng nói quen thuộc làm tôi bừng tỉnh, chưa bao giờ tôi mong chú xuất hiện như lúc này.
Mẹ chồng tôi không phồng mang trợn má lên nữa, nhưng vẫn cực kì khó chịu:
- Con nói gì buồn cười vậy? Tính mẹ xưa nay có bao giờ trọng đứa này, ghét đứa kia đâu? Chẳng qua mẹ lo lắng danh dự nhà mình bị ảnh hưởng thôi...
- Chuyện đó mẹ không cần lo...
Bố chồng tôi lên tiếng phân bua:
- Sáng nay cái Hà bị đánh ghen nhầm à? Sao con không nói với bố?
- Vợ chồng con giải quyết mọi chuyện xong hết rồi, không có gì to tát nên bố yên tâm.
- Ừ. Lần sau phải cẩn thận nhé. Còn bà nữa chuyện chưa rõ đúng sai mà cứ ầm ĩ hết cả lên. Tôi nói bà ti tỉ lần rồi mà cứ cư xử như đứa đẻ trâu. Giờ thì bà nói đi ai là người đưa cho bà đoạn video kia...
- Ông quan tâm chuyện đó làm gì?
- Ơ hay cái bà này, bà vô lí vừa thôi..
- Tôi vô lí mặc xác tôi...
Mẹ chồng giận dỗi kéo tay Vân Anh lên lầu, chứ nhất quyết không nói ra ai là người đã đưa cho bà đoạn video đó...
Trên phòng Vân Anh, hai mắt cô ta rưng rưng tội nghiệp:
- Cháu xin lỗi bác. Cháu thực sự không biết chị Hà bị đánh nhầm, cháu đưa cho bác xem đoạn video giờ tự nhiên cháu thấy có lỗi quá...
- Không sao đâu. Bác không trách cháu, xét cho cùng cháu chỉ muốn tốt cho gia đình bác thôi..
- Vậy để tí nữa cháu đi xin lỗi chị ấy...
- Xin lỗi nó làm gì? Cháu có sai đâu mà phải xin lỗi. Bác không nói cháu là người đưa đoạn video cho bác, thì ai dám động đến cháu nào?
- Cháu cảm ơn bác...
- Cháu tiếp tục để mắt đến nó hộ bác nhé, bác không tin con này tốt đẹp gì đâu...
- Vâng ạ. Cháu phát hiện ra điều gì sẽ báo cho bác đầu tiên...
Mẹ chồng cười cười:
- Thế mới ngoan chứ. Bác càng ngày càng thích cháu đấy...
Vân Anh bẽn lẽn nắm lấy tay mẹ chồng:
- Thời đại bây giờ hiếm có người mẹ chồng nào được như bác lắm, vừa thương con dâu lại vừa hiểu chuyện. Cháu cũng chỉ mong sau này cháu lấy chồng, mẹ chồng cháu được nửa phần của bác thôi...
- Con bé này, đã giỏi giang còn khéo nói nữa. Sau này chắc chắn sẽ tìm được người mẹ chồng còn hơn bác ý chứ. Thôi bác về phòng đây, không bác trai lại kì kèo..
- Vâng ạ..Cháu chúc bác ngủ ngon..
- Ừ..
Mẹ chồng tôi vừa xuống cũng là lúc Vân Anh lôi điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Các người làm ăn kiểu gì thế? Muốn lôi tôi chết cùng phải không? Tôi tốn bao nhiêu tiền cho các người rồi?
Giọng gã đàn ông vang lên ồm ồm:
- Làm việc gì cũng phải có tí sai sót chứ em, cũng may mấy con kia nó không khai em ra đấy. Chứ không bây giờ em chẳng ngồi đây mà trách anh được đâu..
Vân Anh điên tiết gắt lên:
- Anh đừng nói với tôi cái giọng đấy nhé. Anh đang đe dọa tôi à? Anh nghĩ anh có bản lĩnh không?
- À anh xin lỗi..Anh lỡ lời..Lần sau anh sẽ bảo bọn nó làm việc cẩn thận hơn. Em gái đừng gắt gỏng nữa nhanh già lắm...
- Còn chuyện điện thoại nặc danh thì tuyệt đối giữ bí mật cho tôi. Hở ra tí nào tôi thề không để các anh sống yên...
- Okiii...Anh hứa với em..
Tắt điện thoại Vân Anh ngã mạnh xuống giường chửi thề:
- Một lũ ngu, tốn cơm tốn gạo nuôi chúng mày...
Tìm số của Trâm, Vân Anh lại vội vàng ngồi dậy nhắn tin:
- Thực hiện kế hoạch số 2.
Trâm trả lời tin nhắn, mặt có vẻ sợ hãi:
- Như vậy hơi ác không?
Vân Anh nhếch mép cười đểu nhắn lại:
- Muốn làm việc lớn thì phải hi sinh...