Trang Lạc Yên theo mọi người tới thiên điện của Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu và Thục quý phi đã có mặt, đuôi mày nàng thoáng động, cùng người khác thỉnh an xong, ngồi xuống chỗ dành cho mình.
“Hôm nay gọi các vị tới đây là bởi vì bổn cung có vài vấn đề muốn nhờ Trân tài nhân chỉ giúp.” Hoàng hậu thổi nhẹ tách trà trên tay, chỉ dùng đuôi mắt liếc qua Trân tài nhân một cái, như thể nàng ta là thứ gì đó thấp hèn, không đáng để tâm.
Trân tài nhân nghe Hoàng hậu nói vậy, dự cảm bất thường dậy lên trong lòng, chân hơi lảo đảo, quỳ sụp xuống đất.
“Trân tài nhân làm sao thế, bổn cung còn chưa hỏi mà nàng đã sợ đến mức này rồi?” Hoàng hậu đặt tách trà xuống bàn, mắt vẫn không nhìn Trân tài nhân đang khiếp sợ run rẩy.
“Nương nương là người đứng đầu hậu cung, là mẫu nghi thiên hạ, tự thân đã có suy nghĩ, tần thiếp… tần thiếp…” Trân tài nhân không được học nhiều, lúc này bối rối càng không tìm được từ để nói, mà càng không biết nói gì lại càng thêm sốt ruột, luống cuống.
“Ý nàng là bổn cung trông rất đáng sợ?” Hoàng hậu nhướn mày nhìn Trân tài nhân, hừ lạnh, “Bổn cung lại nghĩ Trân tài nhân đây mới có lá gan lớn hơn người đấy, nếu không thì làm sao dám lợi dụng bột lân để làm mua làm gió trong cung?”
“Nương nương, tần thiếp không hiểu nương nương nói gì.” Trân tài nhân mở to mắt, không rõ vì sao tội danh này lại chụp lên đầu mình.
“Ngươi xuất thân đê tiện, may mắn có được vài phần tài mạo như Thục quý phi nên mới được thánh ân mà phong tài nhân, ai ngờ lại sinh lòng đố kỵ sủng phi khác, hại chết một cung nữ rồi giá họa cho người. Nếu không phải bột lân này bán đứng ngươi, bổn cung còn không biết, Trân tài nhân không chỉ có vũ đạo xuất sắc mà còn có kỹ năng ảo thuật hơn người.”
Mấy lời này của Hoàng hậu sao nghe như thể muốn kéo thù chuốc hận cho Thục quý phi và Nhu phi vậy, Trang Lạc Yên nghiêng mắt liếc nhìn hai người này. Nói đến Nhu phi cũng thấy rất khả nghi, hồi trước cung nữ bị Thái hậu trượng tễ ở vườn đào là người trong cung Nhu phi, hiện nay chết trong hồ sen cũng là cung nữ của Nhu phi, nếu không phải do Trang Lạc Yên tin chắc rằng chỉ số thông minh của Nhu phi này không thấp như vậy, nàng nhất định sẽ hoài nghi hai cung nữ này có quan hệ gì đó với chủ tử mình.
“Nương nương, tần thiếp oan uổng. Tần thiếp không biết vì sao trong hồ sen lại có người chết, cũng không biết vì sao sẽ phát sinh chuyện kỳ quái khác, xin nương nương minh giám.” Mặc dù Trân tài nhân là một kẻ thiếu đầu óc nhưng cũng nghe ra Hoàng hậu đang nói đến chuyện phát sinh ở hồ sen cạnh cung Hi Hòa, nhưng việc này có liên quan gì tới nàng đâu?
“Miệng ngươi liên tục kêu oan, chỉ e trong lòng lại đang thấp thỏm sợ hãi vì sao chuyện này lại bại lộ, phải không?” Hoàng hậu lười biếng hỏi ngược, “Ngươi nói không hiểu, vậy sao lại biết hồ sen đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, Hoàng thượng đã cấm nói đến việc này, các phi tần khác đều không hay biết, sao ngươi lại rõ ràng như thế?”
“Hôm nay tần thiếp ra ngoài, tình cờ nghe thấy hai cung nữ nói chuyện sau hòn non bộ,” Trân tài nhân vội vã giải thích, “Việc này không liên quan tới tần thiếp.”
“Trước đó có bao nhiêu cung nhân lắm miệng bàn chuyện này đã bị trượng tễ, còn cung nữ nào dám liều mạng nói đến chuyện này ở nơi lúc nào cũng có thể có người đi qua, Trân tài nhân biện bạch quá vụng rồi đấy.” Hoàng hậu nói, “Bổn cung đã điều tra rõ, đám lửa màu lam trên người cung nữ là do bột lân tạo thành, phi tần trong cung nào có ai biết mấy chiêu trò thấp kém này, chỉ có ngươi xuất thân đê tiện, có cơ hội học được mấy thứ đó từ những người làm xiếc trong cung, vì vậy bổn cung đã cho người đi thăm dò, quả nhiên sự việc có dính líu đến ngươi.”
Nói xong, không đợi Trân tài nhân biện minh, Hoàng hậu liền cho người áp giải một cung nữ trông rất bình thường đi vào: “Nữ nghệ nhân ảo thuật này tên là Hồng Dược, nàng ta đã khai tất cả rồi, Trân tài nhân còn gì để giải thích không?”
Trang Lạc Yên nhìn Trân tài nhân không ngừng thanh minh và kêu oan, cuối cùng vẫn bị định tội dưới sự trầm mặc của mọi người ngồi đây, án mạng ở hồ sen thế là khép lại.
Nguyên nhân phát sinh hiện tượng ma trơi là do phốt-pho cháy, Trang Lạc Yên biết điều này, nhưng Hoàng hậu nói đúng, người bình thường hoàn toàn không thể biết bí ẩn đó, vậy thì chỉ Trân tài nhân là người có xuất thân bình dân, lại từng có cơ hội trao đổi với các nghệ nhân làm xiếc mới là đối tượng đáng nghi nhất, cũng là đối tượng chịu tội thích hợp nhất.
Một tài nhân nho nhỏ, không có gia tộc đỡ lưng lại thích ăn diện lộng lẫy, dùng làm người gánh tội thay quả là lựa chọn hợp lý hơn cả.
Trang Lạc Yên nhìn Trân tài nhân quỳ gối giữa phòng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nữ tử này đã té xuống vũng bùn của số phận lần thứ hai, có điều không biết lần ngã này liệu có lấy luôn mạng nàng ta hay không nữa?
“Nếu sự tình đã rõ, tần thiếp xin cáo lui trước.” Thục quý phi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Trân tài nhân, “Kẻ xuất thân đê tiện, chung quy vẫn là thấp hèn.” Dứt lời, quay sang dịu dàng cúi đầu chào Hoàng hậu rồi thong thả ra khỏi thiên điện.
Nhu phi cũng đứng lên cúi đầu chào Hoàng hậu: “Trong cung tần thiếp có người uổng mạng vô cớ, may nhờ Hoàng hậu nương nương điều tra rõ ràng, tần thiếp xin tạ đại ân của nương nương.”
Hoàng hậu ôn hòa nói: “Bổn cung là người đứng đầu hậu cung, việc này là trách nhiệm của bổn cung.”
Ninh phi và Hiền quý phi cũng có mặt ở đó, nghe Hoàng hậu nói vậy, trên mặt không có nhiều biểu cảm lắm.
Trang Lạc Yên không có hứng thú nghe những lời này, kiếm cớ ra về, còn chưa đi được mấy bước, Từ chiêu dung theo sau đã gọi: “Chiêu hiền dung có từng nghĩ tới vì sao Trân tài nhân lại hãm hại mình không?”
Trang Lạc Yên hơi nhún gối với Từ chiêu dung: “Nương nương có cao kiến gì chăng?”
Từ chiêu dung cười cười: “Chiêu hiền dung thông tuệ hơn người, sao lại không nghĩ ra, chỉ tiếc cho cung nữ trẻ kia.”
“Nương nương thiện tâm, ngược lại là tần thiếp không phải, trước đây khi Hoàng thượng hạ chỉ trượng tễ, tần thiếp nên đứng ra xin giúp.” Trang Lạc Yên lộ vẻ áy náy.
Sắc mặt Từ chiêu dung thoáng biến đổi, lời này dính đến Hoàng thượng rồi, nàng ta biết mình chọn không đúng chủ đề, đành miễn cưỡng cười cười: “Chẳng qua chỉ là một nô tài dám mạo phạm tên của chủ tử, đúng là đại bất kính, Hoàng thượng yêu thương Chiêu hiền dung, nàng ta bị trượng tễ cũng đáng.”
Trang Lạc Yên tươi tỉnh hơn, không phản bác cũng không đồng ý, Từ chiêu dung âm thầm căm hận trong lòng, nhưng lại không có cách nào nổi giận với đối phương, đành cố gắng nhịn xuống, nay người này được sủng ái hơn, nàng ta tạm thời không làm gì được.
Sau khi hai người tách ra, nụ cười trên môi Trang Lạc Yên dần biến mất, Vân Tịch và Thính Trúc đi bên, lo lắng nhìn nàng. Thính Trúc ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Nương nương, Từ chiêu dung nay không còn được như xưa, người không cần để ý đến lời nàng ta làm gì.”
“Có gì đáng cho bổn cung để ý đâu,” Trang Lạc Yên thở dài một hơi, “Đầu xuân tới sẽ có mĩ nữ mới tiến cung, đến lúc đó ai biết tình cảnh sẽ thành thế nào.”
Vân Tịch cười nói: “Dù là ai tiến cung, nô tì tin rằng nương nương vẫn có địa vị trong lòng Hoàng thượng.”
“Địa vị…” Trang Lạc Yên miễn cưỡng cười cười, sau đó mới chú ý, nơi này cách cung Cảnh Ương không xa lắm, bèn nói, “Về cung thôi.”
Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn nghe Hoàng hậu nói xong, chậm rãi tiếp lời: “Ý của Hoàng hậu là chuyện này do Trân tài nhân làm?”
“Bẩm Hoàng thượng, đã tra rõ, nhân chứng cũng đã cung khai, đúng là Trân tài nhân.” Hoàng hậu dừng một lát, “Hoàng thượng thấy có điểm nào đáng ngờ sao?”
“Hoàng hậu làm việc, trẫm tất nhiên yên tâm.” Phong Cẩn cười, kéo tay Hoàng hậu ngồi xuống, “Mấy ngày nay trong cung bộn bề nhiều việc, nàng vất vả rồi.”
“Hoàng thượng là phu quân của thiếp, thiếp là thê tử của người, phu thê như một, thiếp làm hết thảy những việc này đều không thấy cực khổ.” Hoàng hậu dịu dàng cười.
Phong Cẩn nhìn Hoàng hậu, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: “Tấm lòng của nàng, trẫm hiểu.” Nói xong, quay sang phân phó với Cao Đức Trung, “Bảo ngự thiện phòng làm món canh cát tường bách hợp mà Hoàng hậu thích, hôm nay Hoàng hậu dùng bữa với trẫm.”
“Thưa vâng.” Cao Đức Trung nghe xong bèn lui ra ngoài, đến cửa mới hơi ngẩng đầu, lơ đãng đưa mắt liếc nhìn hai người đang nắm tay nhau, rõ ràng cảm thấy rất xa mà lại rất gần, mà lúc tưởng như thật gần lại ngỡ xa vạn dặm.
“Ngoài song tuyết đã rơi mờ đất, trong mành hương tụ lửa chưa tàn(*)…” Từ chiêu dung đứng bên cửa sổ, nhìn hoa tuyết lả tả bay ngoài trời, sắc mặt hiện lên vẻ tịch liêu không sao nói thành lời, “Liễu Nhứ, đã bao nhiêu ngày Hoàng thượng không đến Sướng Thiên lâu?”
(*) Trích trong “Nam hương tử” của Trầm Bội, nhà thơ nữ đời Thanh, miêu tả cảnh người con gái tài ba nhưng tịch liêu trong khuê phòng giao hòa cùng tuyết, hay giao hòa cùng thiên nhiên.
“Nương nương…”
“Ta vẫn nhớ năm ấy Hoàng thượng nói, người là thiên tử, ở cạnh ta luôn khiến tâm tình người vui vẻ lên, lại vì ta thích ngắm cảnh nên ban thưởng tòa lâu này cho ta, rồi còn tự mình ban tên Sướng Thiên lâu.” Nàng vọng qua cửa sổ nhìn về phía cung Kiền Chính, “Nay mới bao lâu, một Trang Lạc Yên phân vị thấp hơn ta đã có cung Hi Hòa, mà ta vẫn ở lại trong tòa lâu này, Hoàng thượng cũng dần quên mất có một người như ta trong đây rồi.” Từ chiêu dung cười khổ, “Có lẽ không lâu sau đó, Hoàng thượng sẽ triệt để quên nơi này.”
“Nương nương, không đâu, chẳng qua mới khai triều nên Hoàng thượng hơi bận rộn không có thời gian mà thôi…”
Liễu Nhứ còn chưa nói xong, đã bị thái giám đi vào cắt đứt: “Bẩm nương nương, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài, là… cung Hi Hòa ạ.”
“Lại là cung Hi Hòa…” Từ chiêu dung hơi biến sắc, “Ban đầu gặp ở vườn trúc, ta đã cảm giác Trang Lạc Yên kia là một đối thủ đáng gườm, nay nhìn lại thì quả đúng như vậy.”
“Hồi đó Yên quý tần chẳng phải cũng từng được sủng ái như vậy, nay vẫn chỉ là một quý tần nho nhỏ,” Liễu Nhứ an ủi, “Biết đâu Chiêu hiền dung lại là một Yên quý tần thứ hai.”
“Nếu nàng ta là một Yên quý tần thứ hai, vậy sao chỉ trong một năm ngắn ngủi, Hoàng thượng đã đưa nàng ta lên hàng trắc nhị phẩm hiền dung, còn độc chiếm một cung.” Ánh mắt Từ chiêu dung trở nên sắc bén, “Chỉ sợ ả sẽ là một Thục quý phi thứ hai.”
Nếu không phải vì Tô Nhụy Tử, hôm nay nàng chắc đã ở phân vị “phi” trắc nhất phẩm, đâu chỉ là một chiêu dung chính nhị phẩm?
Trang Lạc Yên cùng Hoàng đế nằm trên giường, mấy lần trước tuy Hoàng đế lật thẻ bài của nàng song bởi lo nàng mới “sảy thai” nên vẫn đơn thuần chỉ là ngủ mà không làm gì khác, hiện tại đã qua một tháng, Hoàng đế cuối cùng cũng không muốn sắm vai Liễu Hạ Huệ nữa.
Yêu tinh đánh nhau một trận sảng khoái vui vẻ xong, Hoàng đế thỏa mãn ôm Trang Lạc Yên: “Mỗi lân ôm ái phi trẫm luôn cảm thấy thật mỹ mãn.”
Trang Lạc Yên kỳ thực rất muốn trả lời một câu rằng nàng cũng rất hài lòng, có điều trên mặt vẫn phải bày ra vẻ ngượng ngùng e lệ rất đúng điệu.
“Từ hôm nay sứ thần các nước đều chuẩn bị ra về, tối mai sẽ cử hành dạ yến, nàng cũng đến dự đi.” Hoàng đế lại cố ý bổ sung một câu, “Lễ vật thưởng cho Cao Mỹ quốc trẫm đã định ra rồi, tính ngang phân nửa giá trị lễ vật bọn họ tiến cống để thưởng lại, không có lý nào chủ nhân trả lễ cho hạ nhân còn nhiều hơn lễ nhận được.”
Giờ khắc này Trang Lạc Yên cảm thấy đồng chí Hoàng đế kia thật là vừa mắt, bèn nói: “Thiếp cũng thấy vậy, hạ nhân vẫn nên an ổn làm hạ nhân thì hơn.”
“Xem ra cách nghĩ của ái phi và trẫm rất giống nhau,” Phong Cẩn cười, hôn lên trán Trang Lạc Yên một cái, “Trẫm từ nhỏ đã không thích những tiểu quốc chỉ biết đến vòi tiền này, ái phi quả đúng là bảo bối trong tim trẫm.”
Tim của anh chắc phải rộng lắm nhỉ, nếu không sao chứa hết được ngần ấy “bảo bối”? Trang Lạc Yên rất khinh bỉ trước kiểu tán tỉnh ngọt ngào không cần nghĩ ngợi của Hoàng đế, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, còn thiếp chỉ là không cam lòng mà thôi.”
“Ái phi đâu biết, hồi trước trẫm cũng là không cam lòng như vậy,” Phong Cẩn rất hài lòng trước cách kiêu ngạo rất đáng yêu của Trang Lạc Yên, cảm khái nói, “Năm ấy trẫm còn nhỏ, nhìn Cao Mỹ tùy tiện đưa ra vài thứ không đáng tiền tiến cống cho ta, rồi nhận được hàng đống ban thưởng đắt giá từ phụ hoàng, vẫn thấy không cam lòng đến tận bây giờ, hôm nay cuối cùng đã xả được nỗi giận trong lòng bấy lâu.”
Nghe nữ tử trong lòng cười khe khẽ vì lời nói của mình, Phong Cẩn siết vòng tay thêm chặt, lòng ấm áp dạt dào.
***
Đàn ông luôn có mới nới cũ, còn phụ nữ luôn lưu luyến tình xưa, vì vậy khi hai sinh vật này ở bên cạnh nhau, cuộc sống thực tế giống như phim tâm lý nhiều tập chứ không phải truyện cổ tích.
Trang Lạc Yên tự tay đeo một miếng ngọc bội cho Hoàng đế, giữ tư thế nửa ngồi ngước lên nhìn, ngưỡng mộ đong đầy ánh mắt: “Hoàng thượng, trời vẫn lạnh lắm, đi đường phải cẩn thận.”
“Trẫm biết, gần đây sức khỏe nàng không được tốt, nàng mới là người nên cẩn thận đấy.” Phong Cẩn nâng Trang Lạc Yên dậy, vuốt lên mái tóc đen xõa tung sau lưng nàng, “Mấy ngày trước trẫm đã bảo điện Trung Tỉnh cho người dọn dẹp hồ sen, năm nay hoa sen sẽ vẫn đẹp như năm ngoái.”
“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên bỗng dưng mở to mắt, rồi lại lập tức dời đi, “Thiếp luôn luôn gây phiền toái cho Hoàng thượng.”
“Sao ái phi lại nghĩ vậy, trong lòng trẫm, nàng không phải là một nỗi phiền toái.” Phong Cẩn kéo nàng vào lòng, “Nàng là người trẫm yêu, không được nói như vậy nữa. Hậu cung này không ít người, tâm tư nàng thanh khiết thiện lương, khó tránh khỏi bị người ghen ghét, trẫm tin vào tâm hồn nàng, vì vậy không cần phải lo lắng nhiều như thế.”
Buông nữ tử trong lòng, tự tay lau đi lệ trên khóe mắt nàng, Phong Cẩn cười nói: “Thời gian không còn sớm, trẫm nên vào triều rồi, nàng nghỉ thêm một chút đi.”
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên dựa vào cạnh cửa, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Hoàng đế xa dần.
Phong Cẩn quay đầu lại, thấy Trang Lạc Yên còn lưu luyến nhìn theo mình, khóe miệng hơi cong lên, quay người rời khỏi cung Hi Hòa.
Mười lăm tháng Giêng – tiết Nguyên Tiêu, là ngày lễ đầu tiên của năm mới, các chủ tử trong cung đều sai nô tài của mình làm một chiếc đèn lồng thật đẹp, tối đó đốt nến treo lên cây, tỏ ý cầu phúc với trời cao.
Các phi tần của hậu cung đều vắt óc nghĩ cách trang trí đèn, mong muốn đèn của mình có thể lọt vào mắt Hoàng đế, bởi vì tối đó Hoàng đế sẽ chọn ra chiếc đèn lồng đẹp nhất.
Ngự hoa viên thấp thoáng bóng hồng tha thướt lộng lẫy, các phi tần mang theo cung nữ thân cận, oanh yến nói cười, như tiên cảnh giữa nhân gian.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu nắm tay đi tới, nhìn ngắm những chiếc đèn treo khắp nơi, bình phẩm từng cái từng cái.
“Đèn năm nay đẹp hơn năm ngoái rồi.” Hoàng hậu chỉ vào một chiếc đèn lồng vẽ tiên đồng dâng đào, “Trông rất sống động, là đèn của ai đây?”
Một thái giám đứng bên cạnh bước lại nhìn bảng tên trên đèn, lại quay về bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đèn này của Tô tu nghi làm ạ.”
“Tô tu nghi thật dụng tâm.” Nụ cười của Hoàng hậu nhạt đi một chút, “Thưởng.”
Phong Cẩn liếc nhìn chiếc đèn, không bình phẩm gì, lại quay sang nhìn bốn phía, đột nhiên chỉ vào một chiếc tròn vo, “Lấy chiếc đèn kia xuống cho trẫm xem một lát.”
Thái giám bước lên gỡ chiếc đèn xuống, Phong Cẩn nhận lấy nhìn kỹ, lập tức cảm thấy cười không được mà bực cũng không xong.
Chiếc đèn lồng này được làm thành hình con heo con, không xấu xí như heo thường mà tròn xoe, ngây thơ đáng yêu, trên bụng heo còn đề hai câu thơ, chữ khá đẹp nhưng thơ thật chẳng ra sao.
“Heo này chỉ ở trên trời có, nhân gian thấy được mấy lần đâu.”(*) Phong Cẩn cười, ho một tiếng, nhìn bảng tên dưới đèn, “Chiêu hiền dung, một bài thơ hay như vậy, vào tay nàng lại bị hủy hoại thành thế này.”
(*) Sửa lại từ hai câu trong bài thơ “Tặng Hoa khanh” của Đỗ Phủ.
Đứng lẫn trong đám người, Trang Lạc Yên thấy đèn của mình bị Hoàng đế xách ra, khóe miệng thoáng giật giật, hứng bao ánh mắt trêu chọc “thẩm mỹ kỳ cục” từ các phi tần, thi lễ với Hoàng đế một cái: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp tự nhận thấy bộ dáng con heo này ngây ngô đáng yêu, heo khác không thể sánh được, vì vậy mới nghĩ chỉ có câu thơ này mới xứng với heo ấy mà thôi.”
“Thì ra thơ bình thường không xứng với chiếc đèn con heo này,” Phong Cẩn nhấc chiếc đèn lại nhìn một lát, “Coi như cũng có sáng tạo, Cao Đức Trung, thu chiếc đèn này về, đừng dọa đến những người khác.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chiếc đèn trông chẳng ra sao kia, lại nhìn theo bóng Cao Đức Trung rời đi, đó chẳng phải lối đi về phía cung Kiền Chính hay sao?
“Đèn của Chiêu hiền dung quả thật đặc biệt.” Tô tu nghi nửa cười nửa không nhìn Trang Lạc Yên, không chờ Trang Lạc Yên trả lời, lại đi nhanh về phía Thục quý phi.
Trang Lạc Yên thở dài trong lòng, các đồng chí khác xuyên không mà dùng mấy hình chibi khoe tài nhất định sẽ nhận được một đống lời trầm trồ khen ngợi, vì sao đến lượt nàng lại thành bi thảm thế này?
Quả nhiên, hiện thực và tiểu thuyết tuyệt không giống nhau, thẩm mỹ của cổ nhân và người hiện đại cũng không cùng một cấp bậc.
“Chiếc đèn này của ai? Mỹ nhân cầm đèn, trông rất đẹp và vui mắt.” Phong Cẩn chỉ vào một chiếc đèn mỹ nhân, lập tức có cung nhân lấy xuống.
“Sương trắng phơi trên thềm, đêm khuya lan dép lụa, toan rủ bức rèm thưa, ngắm trăng thu sáng tỏ.”(*) Phong Cẩn đọc bài thơ trên đèn, liếc nhìn các phi tần sau lưng, không nói thêm gì, chỉ sai một thái giám thu đèn lại.
(*) Bài “Nỗi oán nơi thềm ngọc” của Lý Bạch, bản dịch thơ của Trần Trọng San.
Thục quý phi nhìn chiếc đèn mỹ nhân, lại chếch mắt nhìn về phía sau, trên mặt thoáng hiện lên vẻ coi thường.
“Làm điệu làm bộ khiến người ta ê cả răng.” Tô tu nghi cười khinh bỉ, song cũng không dám quá lớn tiếng.
Hoàng hậu hình như nghe được lời Tô tu nghi nói, nghiêng vai nhìn về phía Thục quý phi. Thục quý phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, không có ý nhường.
Hai người nhanh chóng dời mắt, nhưng Trang Lạc Yên bắt gặp trọn vẹn cảnh này, chép miệng cảm khái, hai người này chỉ cần dựa vào ánh mắt là có thể đánh một trận long trời lở đất rồi.
Sau tiết Nguyên Tiêu, mọi người trong cung liền nghe được một tin mới từ cung Kiền Chính truyền ra, Hoàng đế lật thẻ bài của Từ chiêu dung ở Sướng Thiên lâu.
Trang Lạc Yên nghe được tin, không khỏi nhíu mày, Từ chiêu dung lần này lại phục sủng hay là Hoàng đế nổi hứng nhất thời? Nếu là cái trước thì không được hay lắm, vị này dường như có địch ý rất khó hiểu với mình.
Buổi sáng tỉnh dậy, Phong Cẩn dang hai tay để Từ chiêu dung sửa lại áo bào cho mình, thấy Từ chiêu dung quỳ xuống đất thắt giày, Phong Cẩn vươn tay nâng dậy: “Sàn lạnh, việc này để cung nữ làm là được.”
“Làm chuyện gì vì Hoàng thượng, thiếp cũng cam tâm tình nguyện.” Từ chiêu dung thắt dây giày xong mới đặt tay mình lên tay Phong Cẩn, chầm chậm đứng dậy.
“Nếu nàng bị lạnh, trẫm sẽ đau lòng.” Phong Cẩn vuốt lên tóc Từ chiêu dung, lại cảm thấy mái tóc này không được mượt mà như tóc Chiêu hiền dung, lập tức thu tay về, “Trẫm nên đi rồi.”
Đi tới cửa, Phong Cẩn quay lại, chỉ thấy Từ chiêu dung rất cung kính khom người cúi đầu, kính cẩn có thừa, lại cũng nhiều thêm một chút nhạt nhẽo buồn tẻ.
Hoàng đế đi rồi, Từ chiêu dung mới ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy lưu luyến không rời và cả hoang mang không rõ.
Sáng sớm đi trên con đường lát đá, hơi lạnh xông lên mặt khiến Trang Lạc Yên hít sâu một hơi. Nay tuy đã không còn tuyết rơi nhưng cái lạnh của buổi sớm mùa xuân vẫn khiến người ta khó chịu.
“Nương nương, trời lạnh như thế, người nên đi kiệu thôi.” Thính Trúc kéo áo choàng lại cho Trang Lạc Yên, “Đừng để lạnh người kẻo ốm.”
“Ta đâu có quý giá như vậy,” Trang Lạc Yên cười cười, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nghi trượng màu vàng sáng của Đế vương phía xa xa. Nàng nhìn đoàn người khuất dần, ánh mắt không có một tia cảm xúc, cho đến khi không còn nhìn thấy mới nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
Thính Trúc lo lắng nhìn chủ tử mình, cẩn thận đỡ tay nàng: “Nương nương, cẩn thận dưới chân.”
Tháng Giêng vừa qua, hậu cung lại nghênh đón tiết Hoa Triêu – mùng Hai tháng Hai, ngày lễ sắc phong cho các phi tần cũng đã ấn định vào hôm đó.
Trang Lạc Yên mặc bộ lễ phục thêu hải đường của hiền dung, tiếp nhận sắc ấn Hoàng hậu tự tay ban cho, làm lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng hậu, sử quan đứng bên ghi lại, lúc này nàng mới chân chính trở thành hiền dung nương nương.
Hoàng hậu thấy khi Trang Lạc Yên quỳ lạy, dải ngọc trên bộ diêu bằng vàng cài bên tóc lay động rất khẽ, dáng vẻ rất thỏa đáng, môi mới nở nụ cười: “Mong muội đặt Thánh thượng trong lòng, không được buông lỏng.”
“Tần thiếp ghi nhớ lời Hoàng hậu nương nương dạy bảo.” Trang Lạc Yên lần thứ hai hành lễ.
“Được rồi,” Hoàng hậu gật đầu, “Lui ra đi.”
Trang Lạc Yên lẳng lặng đứng qua một bên, nghe gọi tên phi tần được sắc phong tiếp theo, thất thần nghĩ, trong cung đình, phân vị càng cao hạn ngạch càng ít. Hiện nay phi tần phân vị cao chẳng có mấy người, không biết sau này có bao kẻ phải xuống ngựa, lại có bao người bò được lên trên.
Lễ sắc phong hoàn tất, Hoàng hậu dẫn theo các phi tần tới ngự hoa viên ngắm hoa, cây trong ngự hoa viên đã được treo đầy hoa giả, nếu nhìn sơ qua còn tưởng cả vườn hoa nở sớm.
Hoàng hậu nhận mảnh giấy ngũ sắc do cung nữ đưa tới, lấy một đoạn dây đỏ cột lại, treo lên cành hoa, cảm khái nói: “Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mỗi tiết Hoa Triêu, bổn cung đều treo một mảnh giấy màu lên cành, đến nay đã qua nhiều năm như vậy, hoa vẫn đẹp như xưa, mà nhan sắc bổn cung lại ngày một phai nhạt.” Nói xong, nàng quay sang các phi tần, “Các muội cũng treo một cái đi.”
Thục quý phi nhận mảnh giấy do cung nữ dâng lên, cười nói với Hoàng hậu: “Nếu Hoàng hậu nương nương phai sắc thì chúng ta chẳng phải đã sớm tàn hết nhan sắc rồi sao?” Ngón tay trắng nõn đẹp như ngó sen thắt một nút đỏ thật đẹp, mảnh giấy màu đã treo lên cành.
Trang Lạc Yên nghĩ, Hoàng hậu nói vậy thật ra là muốn ám chỉ mấy người các nàng rồi sẽ có một ngày xuống sắc, có điều đã là nữ tử thì sẽ có một ngày già đi, lấy sắc tranh tình nhất định sẽ phải nhận kết cục sắc suy tình bạc. Nàng muốn nửa đời sau sống thư thái qua ngày thì còn phải tốn nhiều công sức đây.
Thắt bừa một nút, Trang Lạc Yên lấy khăn Thính Trúc đưa lên lau tay, sau đó quay sang ngắm những bông hoa giấy trông rất sống động này.
Không thể không nói, tài nghệ của người xưa thật làm người ta được mở mắt một phen, kiếp trước nàng chưa từng thấy hoa giấy đẹp nhường này.
“Hôm nay là ngày hội trăm hoa, lát nữa bổn cung đưa chư vị tỉ muội đi tế bái Hoa thần, Thục quý phi phải dâng thêm một nén nhang đấy.” Hoàng hậu chậm rãi nói, “Thành tâm gửi gắm, kiên định như đá vàng, Thục quý phi không nên lãng phí cơ hội tốt như hôm nay.”
“Hoàng hậu nương nương quan tâm tần thiếp như vậy, thật khiến tần thiếp vừa mừng vừa sợ, chi bằng tần thiếp cũng thay Hoàng hậu nương nương dâng thêm một nén nhang?” Thục quý phi cười đáp.
“Bổn cung không giống Thục quý phi, Thục quý phi vẫn nên cầu cho mình nhiều hơn mới được.” Hoàng hậu cười nhìn đám cỏ xanh mướt mắt, cử chỉ tao nh thanh thoát khó lòng miêu tả.
Khóe miệng Trang Lạc Yên hơi giật giật, lúc đầu nàng còn chưa hiểu ý của Hoàng hậu, ngẫm nghĩ cả ngày mới hiểu ra.
Theo lối suy nghĩ kinh dị của người xưa, tiết Hoa Triêu cũng là tiết Hoa thần, hoa là bộ phận sinh sản của cây, vì vậy Hoa thần có thể phù hộ nữ tử sinh con đẻ cái, nữ tử có chồng quỳ lạy Hoa thần là có thể có con. Hoàng hậu nói vậy rõ ràng đang cười nhạo Thục quý phi là con gà mái không biết đẻ.
Trang Lạc Yên đồng tình nhìn vẻ mặt tươi cười mà vẫn cứng ngắc của Thục quý phi, mỹ nhân có khác, nụ cười cứng ngắc như thế mà vẫn thật đẹp mắt.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Nghe đến tiếng truyền báo, Trang Lạc Yên theo mọi người quỳ xuống, biết ngay mà, Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngắm hoa xinh người đẹp như hôm nay.
Phong Cẩn miễn lễ, nhìn các phi tần, nói: “Hôm nay là ngày lành ngắm hoa, trẫm đã cho người lựa hoa rồi, các nàng tự chọn lấy cây trâm mình thích đi.”
Mấy cung nữ bưng khay lại gần, Trang Lạc Yên nhìn thấy trên khay có các loại hoa, đều không phải hoa thật mà là làm từ giấy màu, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra thật giả.
Hoàng đế tự tay lấy một đóa mẫu đơn cài cho Hoàng hậu, sau đó mọi người mới bắt đầu chọn, ai nấy đều tránh không lấy mẫu đơn.
Trang Lạc Yên tiện tay lấy một đóa bách hợp màu hồng phấn, vừa đưa tới thái dương, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói.
“Chiêu hiền dung quả thực thanh nhã xuất trần, chọn bách hợp hồng phấn đúng là không thể hợp hơn.”
Trang Lạc Yên quay đầu lại, người vừa nói là một vị đã lâu chưa gặp, Trang tiệp dư.
***
Trang Lạc Yên nhìn tỉ tỉ cùng cha khác mẹ của mình, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Bệnh của tỉ tỉ đã đỡ rồi sao, chỗ ta còn một ít thuốc bổ đó, lát nữa sẽ nói Vân Tịch đưa qua cho tỉ.”
“Thuốc đó quý lắm, tần thiếp đều chưa dùng hết, hiền dung nương nương không cần ban thêm đâu.” Trang tiệp dư hơi cúi người.
“Bổn cung chút nữa thì quên mất, hai nàng là tỉ muội.” Thục quý phi nhìn hai người một cách thâm thúy.
Trang tiệp dư hơi biến sắc, cũng cúi người chào Thục quý phi: “Dung mạo của tần thiếp không thể so với hiền dung nương nương, quý phi nương nương không nhớ rõ cũng phải.”
“Tỉ tỉ sợ là đã quên rồi, hồi Chiêu hiền dung vào cung, ta còn từng nói nàng ấy trông giống Trang tiệp dư mà.” Tô tu nghi cười tiếp lời, “Chỉ có điều sau đó không thấy Chiêu hiền dung qua lại với Trang tiệp dư, vậy nên mới quên mất chuyện hai người là hai tỉ muội đấy.”
Tô tu nghi cố tình nói vậy là muốn ám chỉ Trang Lạc Yên không có tình tỉ muội, mọi người đều tự chọn trâm hoa cho mình, không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này. Nhu phi khinh thường miết mắt sang Tô tu nghi một cái, vị này còn tưởng tình cảm giữa nàng ta và Thục quý phi sâu nặng lắm hay sao, chẳng qua chỉ là một con chó không có đầu óc trước mặt Thục quý phi mà thôi.
Phong Cẩn chú ý tới động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Trang Lạc Yên cười cứng ngắc trước mặt Tô tu nghi, khóe mắt miết qua Trang tiệp dư đứng một bên dửng dưng không nói, hắn thong thả mở miệng: “Trang tiệp dư không phải bị bệnh sao, bây giờ có thể ra ngoài được rồi?”
Phong Cẩn nói không lớn nhưng cũng đủ để các phi tần nghe rõ, lập tức Trang tiệp dư trắng bệch cả mặt. Ý tứ chán ghét trong lời nói của Hoàng thượng rất rõ ràng, điều này đã ấn định nàng ta không còn ngày ngóc đầu lên nữa.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàng đế tối tăm khó hiểu, sửa lại trâm hoa mẫu đơn cài bên thái dương, cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay là tiết Hoa Triêu, các phi tần trong hậu cung đều phải đi tế bái Hoa thần, chắc hẳn sức khỏe của Trang tiệp dư đã không có gì đáng ngại nên mới đến đây.” Trong lòng nàng hiểu rõ, Trang tiệp dư “bị bệnh” chỉ là lời Hoàng thượng nói ra khi rút thẻ bài của nàng ta, căn bản không có bệnh gì, nhưng hôm nay Hoàng thượng nói những lời này ngay trước mặt Trang tiệp dư, đúng là không chừa cho nàng ta chút mặt mũi.
Nhìn Trang Lạc Yên ngẫm nghĩ một lát, Hoàng hậu trào phúng cười thầm trong lòng, Trang Lạc Yên này quả thật vừa mắt Hoàng thượng, nếu không Hoàng thượng cần gì che chở nàng ta đến thế.
“Bẩm Hoàng thượng, sức khỏe tỉ tỉ vừa hồi phục, hôm nay đẹp trời, ra ngoài hít thở không khí cũng rất tốt cho cơ thể.” Trang Lạc Yên bước lên cúi người hành lễ với Hoàng đế, “Người thương tiếc tỉ tỉ mới khỏe lại không cho tỉ ấy ra ngoài thì không được tốt lắm đâu ạ.”
Ánh mắt Phong Cẩn dừng lại trên gương mặt Trang Lạc Yên, thấy nàng ấy tươi cười nhìn mình, cũng cười đáp lại: “Nàng còn am hiểu hơn cả thái y nhỉ?” Nói xong, chọn một đóa hoa lựu từ trên khay, đi tới trước mặt Trang Lạc Yên, gỡ xuống đóa bách hợp trên tóc nàng, cài hoa lựu lên thay, “Trẫm nhớ nàng thích ăn lựu, chắc hẳn hoa lựu cũng hợp với nàng đấy.”
Trang Lạc Yên chạm nhẹ lên đóa hoa trên tóc, nghiêng đầu cười nói: “Hoàng thượng chỉ nhớ thiếp thích ăn lựu thôi, thiếp còn thích hoa đào đó.”
“Trẫm lại nghe ai đó nói, hoa đào nở nhiều như vậy hẳn là quả cũng nhiều lắm.” Nhẹ nhàng búng một cái lên vầng trán trơn nhẵn, giọng Phong Cẩn đã đầy ắp ý cười, “Nàng vẫn đừng nên nói nàng thích hoa gì, trẫm phải đỏ mặt thay nàng đấy.”
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế trêu chọc vị Chiêu hiền dung đang ngây thơ nhìn hắn, cảm thấy nụ cười trên khóe miệng mình đang lạnh dần đi, buông bàn tay vẫn đang vuốt ve đóa mẫu đơn trên tóc, cười nói: “Hoàng thượng cũng đừng trêu muội ấy nữa, thiếp sợ là năm nay Chiêu hiền dung sẽ dùng lý do này chiếm lấy một nửa lựu trong cung đấy.”
Phong Cấn chẳng lưu tâm: “Nếu nàng ấy có thể chỉ ăn mỗi lựu, trẫm sẽ không cười nàng ấy nữa.”
Hoàng hậu miễn cưỡng cười cười, không biết nên nói tiếp thế nào, tiết Hoa Triêu hôm nay Hoàng thượng lại chọn ngay đóa hoa đại biểu nhiều phúc nhiều con cài cho Trang Lạc Yên, nàng không thể không suy nghĩ nhiều một chút.
Thục quý phi siết chặt đóa ngọc trâm trong tay, lạnh lùng nhìn Hoàng đế cười nói với vị Chiêu hiền dung trẻ trung hơn mình, lòng cảm thấy khó chịu lạ, ngay cả đóa ngọc trâm xưa nay vẫn thích cũng không còn trắng trong xinh đẹp như ngày nào.
Tương quý tần bình thản nhìn màn diễn trước mắt, năm ngoái Hoàng đế tự tay cài trâm hoa cho Thục quý phi và Yên quý tần, nay có tân sủng Chiêu hiền dung, ngay cả Thục quý phi cũng phải xếp đằng sau, không biết sang năm ai mới là người được Hoàng đế cài trâm hoa?
Trang Lạc Yên cười đùa với Hoàng đế một chốc, liếc nhìn Trang tiệp dư đã tái nhợt mặt đứng bên, độ cong của khóe miệng thoáng nâng lên một chút.
“Mà thôi, chuyện của nữ tử các nàng, trẫm không tham dự nữa, tế bái Hoa thần xong lại về đây dùng bữa, trẫm sẽ bảo Thượng Thực cục bày yến ở đây.” Phong Cẩn ôn hòa nhìn mọi người một lượt, như thể một người chồng săn sóc.
Nếu như trước mắt hắn không phải một tập đoàn mỹ nữ mà chỉ là một thành viên của tập đoàn ấy thì không nói, Trang Lạc Yên âm thầm khinh thường lườm Hoàng đế một cái, nếu nàng dùng tính mạng để diễn trò thì vị Hoàng đế này lại coi diễn trò làm phương thức sống.
Là một vị sủng phi nổi danh trong cung lúc này, Trang Lạc Yên cảm khái, sử dụng “công tâm kế” đối với Hoàng đế quả là một nhiệm vụ siêu cấp khó nhằn, nàng chỉ được phép thành công, không thể thất bại, cảm giác bị đè ép khi mới đến đây đúng là không dễ chịu chút nào.
Đoàn người đi tới trước hương án mới dựng cho ngày hôm nay, Trang Lạc Yên nhìn pho tượng Hoa thần, quỳ xuống theo Hoàng hậu.
Quỳ bên trái nàng là Từ chiêu dung, bên phải là Tô tu nghi, nàng liếc nhìn xung quanh một lượt, thấy hai người đều thành tâm bái lạy.
Bái Hoa thần xong, mọi người theo phẩm cấp lần lượt lên thắp hương, khi Trang Lạc Yên cắm nhang lên, đầu hơi ngẩng nhìn pho tượng Hoa thần lạnh lùng, đám người này mong ký thác hi vọng vào Hoa thần thì có ích lợi gì, tâm Hoàng đế không ở đó, cầu ai cũng được gì đâu.
Thắp hương xong, mọi người cùng nhau đi xuống, chợt nghe “xoẹt” một tiếng, nhìn lại, góc váy của Chiêu hiền dung bị rách một miếng, còn Trang tiệp dư đã ngã lăn xuống thềm đá, đang nhìn Chiêu hiền dung đầy căm phẫn.
Lạnh lùng nhìn Trang tiệp dư đang đau đớn nằm trên thềm, Trang Lạc Yên lờ đi ánh mắt lên án của Tà Vũ, trước khi Hoàng hậu mở miệng đã tỉnh táo nói: “Tỉ tỉ, với phân vị của tỉ hôm nay, hẳn là phải đi phía sau Trương tiệp dư mới đúng chứ, sao lại đụng phải muội rồi?”
Tất cả lặng đi một lát, Tà Vũ đang dập đầu với Hoàng hậu cũng sững lại, ai cũng không ngờ Chiêu hiền dung lại chẳng thèm biện giải, không buồn kêu oan, mà chỉ hỏi một câu như thế.
Hoàng hậu cũng sững sờ, sau đó lập tức lạnh nhạt hỏi: “Trang tiệp dư, thế này là sao?”
Trang tiệp dư chật vật đứng lên dập đầu với Hoàng hậu một cái: “Tần thiếp bước không cẩn thận, va chạm phượng giá, cầu nương nương thứ tội.”
“Người nàng va chạm không phải bổn cung mà là Chiêu hiền dung.” Hoàng hậu không nhìn nàng ta nữa, cất bước đi luôn, không thèm kêu đứng lên, như thể người này chỉ là bụi bặm trên đất.
Các phi tần giễu cợt nhìn Trang tiệp dư đang quỳ trên mặt đất, bước theo Hoàng hậu. Trang tiệp dư này thật là buồn cười, nếu Trang Lạc Yên không được sủng ái như bây giờ, kế sách này của nàng ta có lẽ sẽ hiệu quả, tiếc rằng nay Trang Lạc Yên đang được sủng, Hoàng hậu tội gì phải đổ cơn giận lên đầu Trang Lạc Yên chỉ vì cái mưu kế thô sơ mà trắng trợn này.
Hoàng hậu dù lợi hại đến đâu, chẳng lẽ sẽ không bận tâm đến suy nghĩ của Hoàng đế sao?
Mọi người đã đi được vài bước, Trang Lạc Yên còn đứng trên thềm đá, từ trên cao nhìn xuống Trang tiệp dư nhếch nhác thảm hại trên mặt đất, trong mắt tràn đầy trào phúng, giọng nói lại lộ ra tủi thân và buồn bã khó có thể hình dung: “Vì sao tỉ tỉ lại muốn đối xử với muội muội như vậy, lẽ nào tỉ tỉ còn giận chuyện hồi ấy muội muội cố ý đòi vào cung?”
Bước chân Hoàng hậu thoáng sững lại, rồi nhanh chóng bước tiếp.
Thục quý phi quay đầu, nhìn Trang Lạc Yên cúi gằm mặt đứng trên thềm đá, dáng dấp ấy mới ủ rũ lặng lẽ làm sao, nếu nàng là một người đàn ông, nhất định sẽ thấy Trang Lạc Yên lúc này thật đáng thương, tiếc rằng, nàng là một người đàn bà, đương nhiên nhìn ra được, đâu là diễn trò, đâu là chân tình.
Đợi mọi người đi khá xa, Trang Lạc Yên mới bước tới bên cạnh Trang tiệp dư đang quỳ rạp trên đất, cúi người thấp giọng nói: “Tỉ tỉ, bổn cung còn nhớ khi đó bổn cung quỳ gối bên ngoài cung Cảnh Ương cũng từng chật vật như tỉ tỉ lúc này.”
Đứng thẳng người, Trang Lạc Yên nói như thể cảm khái và hoài niệm: “Khi đó tỉ tỉ cũng nhìn bổn cung như bổn cung lúc này vậy, ánh mắt ấy của tỉ tỉ đến nay bổn cung vẫn chưa quên.” Nói xong, không chờ Trang tiệp dư đáp lời, nàng nhấc chân đi luôn, đi được vài bước mới quay đầu lại, cười nhìn vẻ căm phẫn trên gương mặt Trang tiệp dư, “Trang tiệp dư mặc dù mạo phạm bổn cung nhưng bổn cung nể tình tỉ muội, miễn cho tội này, lát nữa về cung thì đem cây nhân sâm mà Cao Mỹ quốc dâng tặng đưa cho Trang tiệp dư đi, để tỉ ấy bồi dưỡng thân thể, bổn cung thấy bệnh của Trang tiệp dư còn chưa hết đâu, nếu không thì sao đi cũng không vững vậy.”
Trang Uyển Thanh mặt mũi méo xệch nhìn theo Trang Lạc Yên mang hai cung nữ đi xa dần, môi dưới bị cắn đến bật máu.
Tà Vũ lo lắng đỡ nàng ta đứng lên, hoảng hốt sợ sệt nói: “Chủ tử, Chiêu hiền dung sao lại…”
“Tính tình nàng ta vốn là có thù phải báo ngay, chỉ không ngờ rằng hiện nay thủ đoạn báo thù của nàng ta tiến bộ hơn nhiều so với xưa kia.” Trang Uyển Thanh giơ tay, thấy lòng bàn tay đã xước da chảy máu.
“Lẽ nào Chiêu hiền dung biết hồi đó nàng ta thất sủng là bởi chủ tử ra tay?” Tà Vũ thoáng biến sắc, giọng đã run run, nay Chiêu hiền dung được thánh thượng sủng ái như vậy, nếu muốn trả mối thù chủ tử đã hãm hại nàng ta khi xưa, thật sự chẳng khó khăn gì.
Trang Uyển Thanh cũng hơi đổi sắc mặt, nếu Trang Lạc Yên biết năm đó nàng ta thất sủng là do mình hãm hại, chỉ e sự tình sẽ không chấm dứt đơn giản như bây giờ.
Phong Cẩn xử lý xong tấu chương, trở lại ngự hoa viên đúng lúc gặp đoàn người Hoàng hậu về tới, miễn lễ cho các phi tần rồi, liền cho cung nhân chuẩn bị khai yến.
“Chiêu hiền dung sao thế?” Phong Cẩn chú ý tới góc váy bị rách của Trang Lạc Yên, nhíu mày, “Có chuyện gì vậy?”
Hoàng hậu nói: “Vừa rồi Trang tiệp dư không cẩn thận té ngã trên bậc thềm, đúng lúc đó níu góc váy Chiêu hiền dung.”
“Chiêu hiền dung có ngã không?” Phong Cẩn nhìn về phía Trang Lạc Yên, lo lắng hỏi, “Nếu ngã, để trẫm cho truyền thái y.”
“Bẩm Hoàng thượng, thiếp không sao.” Trang Lạc Yên cười cười, nụ cười thoáng mất tự nhiên.
Hôm nay Trang Lạc Yên mặc bộ váy thêu hải đường dành cho cấp bậc hiền dung, lại bị người ta kéo rách một miếng, tất nhiên không phải chuyện vui vẻ gì. Phong Cẩn nhìn vết rách, cau mày nói: “Hôm nay là tiết Hoa Triêu, nàng lại bị người ta làm rách y phục… Cao Đức Trung, truyền ý chỉ của trẫm, bảo Thượng Y cục làm cho Chiêu hiền dung vài chiếc váy khác.”
Trang Lạc Yên dịu dàng quỳ xuống tạ ơn, vùi đầu rũ mi, trong mắt Phong Cẩn lại có vẻ đáng yêu đáng thương.
“Hoàng hậu, nàng vừa nói ai làm rách y phục của Chiêu hiền dung?” Phong Cẩn để Trang Lạc Yên ngồi xuống rồi mới lên tiếng một lần nữa.
“Bẩm Hoàng thượng, là Trang tiệp dư ạ.” Hoàng hậu đáp.
“Ngày Hoa Triêu chính là lúc tế bái Hoa thần, Trang tiệp dư lại thất nghi trước Hoa thần, còn va chạm với hiền dung, thực sự không xứng với vị trí tiệp dư, giáng xuống quý nhân đi.” Phong Cẩn lãnh đạm nói.
Trang Uyển Thanh vừa đi tới ngự hoa viên, nghe được ý chỉ này của Hoàng đế, vốn đang gắng gượng chống đỡ nay đã suy sụp hoàn toàn, mệt mỏi tựa vào một gốc cây liễu, chẳng còn đủ sức lực bước tới đám người lộng lẫy quý phái bên kia.
Hoàng hậu cũng thất kinh, nàng vẫn chưa nói Trang tiệp dư ngã ở thềm đá nào, Hoàng thượng làm sao biết được đó là thềm đá trước tượng Hoa thần, chẳng lẽ có người sớm truyền lại tin tức cho Hoàng thượng?
Nói vậy, ý chỉ giáng vị Trang Uyển Thanh không phải nhất thời nảy ra, mà là nghe được tin tức thì đã quyết định?
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu thoáng nhìn sang Trang Lạc Yên đang ngồi một bên, Hoàng thượng thật sự để ý Trang Lạc Yên đến thế?
***
Chuyện Trang Uyển Thanh bị giáng vị không phải chuyện to tát gì trong mắt các phi tần của hậu cung, nàng ta không được sủng ái, lại là con thứ, còn có thù oán cũ với sủng phi, đừng nói giáng vị, ngay cả đột nhiên qua đời cũng không khiến người khác giật mình.
Gỡ đóa hoa lựu và bộ diêu bằng vàng xuống, để mái tóc đen xõa tung trên vai, nhìn khuôn mặt mơ hồ trong gương, Trang Lạc Yên đứng dậy để Vân Tịch và Thính Trúc hầu hạ thay một bộ váy rộng khác.
Ở trong hậu cung này, nếu không muốn người khác lợi dụng điểm yếu của mình để công kích lại mình thì nên nhanh chóng bày điểm yếu ấy ra trước mắt Hoàng đế. Nàng đã sớm đề phòng có người muốn lôi thứ gọi là “tình tỉ muội” ra hại mình, vì vậy ngay từ đầu đã úp mở với Hoàng đế về tình cảm không thân thiết của bản thân và Trang Uyển Thanh, chặt đứt con đường này.
Con vợ cả và con vợ lẽ không thân thiết chẳng phải là điều rất bình thường sao? Huống chi ngay cả Hoàng đế cũng là con vợ cả, hồi nhỏ từng bị con vợ lẽ là Cấu vương hãm hại không ít lần, chưa biết chừng còn đồng cảm với mối quan hệ bất hòa này cùng nàng cũng nên.
“Nương nương, lúc này người muốn nghỉ ngơi rồi ạ?” Thính Trúc nhìn ra ngoài trời, hiện tại còn sớm, chưa phải thời gian đi nghỉ, nhưng thấy chủ tử uể oải như vậy, nàng liền không nói thêm gì.
“Mệt quá đi, bữa tối không cần đưa lên nữa.” Trang Lạc Yên vừa đi đến cạnh giường vừa che miệng ngáp, “Có người tới thì nói ta đ nghỉ rồi, không tiếp khách.”
“Vâng.” Thính Trúc bước đến sắp xếp giường chăn cho Trang Lạc Yên rồi buông màn, lui lại mấy bước đứng hầu.
Vân Tịch liếc sang nhìn, cũng im lặng đứng một bên.
Khi Phong Cẩn tới cung Hi Hòa, phát hiện nơi này rất an tĩnh, thái giám trông cửa thấy hắn, đang muốn truyền báo lại bị Phong Cẩn ngăn cản: “Nương nương nhà các ngươi đi nghỉ rồi? Không cần truyền báo, trẫm tới chỗ nàng ấy xem sao.”
Thái giám trông cửa không dám nhiều lời, hành lễ rồi lui qua một bên, nhìn Hoàng đế đi vào vẫn cảm thấy hơi bận tâm, mong là lúc này chủ tử không nói cái gì không nên nói, làm điều gì không nên làm.
Càng đi sâu vào bên trong càng yên tĩnh, Phong Cẩn tới bên ngoài chính điện, thấy có cung nữ thái giám trông ngoài cửa, xác định Trang Lạc Yên đã đi nghỉ. Nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, Phong Cẩn nhíu mày.
Tấm lòng của Trang Lạc Yên hắn hiểu, cũng hiểu vì sao tỉ muội nàng mâu thuẫn. Tình hình Trang Lạc Yên khi mới vào cung thế nào hắn không nhớ rõ, nhưng nay hắn lưu tâm với nàng, sẽ không cho phép một thứ nữ như Trang Uyển Thanh trèo lên đầu nàng.
Thủ đoạn bẩn thỉu nơi hậu cung hắn từng gặp không ít, Trang Uyển Thanh vô duyên vô cớ ngã xuống, chẳng phải là một chiêu hãm hại sao? Hoàng hậu coi như có đầu óc, không nhân cơ hội này làm ra quyết định gì không nên.
Miễn lễ thỉnh an cho những người trông cửa, Phong Cẩn nhẹ nhàng bước vào điện, đi qua phòng tiếp khách bên ngoài vào phòng ngủ, khoát tay với hai cung nữ yên lặng thỉnh an hắn, rón rén đi đến bên giường, vén màn, liền nhìn thấy dung nhan trắng nõn của mỹ nhân phủ chăn gấm thêu sen.
Thính Trúc và Vân Tịch đưa mắt ra hiệu cho nhau, Vân Tịch nhanh nhẹn bưng chiếc đôn gỗ khắc hoa đến bên giường, sau đó cúi người i ra, tách trà Thính Trúc dâng lên bị Phong Cẩn bỏ qua một bên.
Chỉ mới hai tháng, người trên giường đã gầy hẳn đi, mặc dù cố cười tươi tắn trước mặt hắn, nhưng ảm đạm dưới đáy mắt vẫn không sao che giấu được. Làm Hoàng đế, hắn không cần quá quan tâm đến vui buồn của phi tần, đối với người của hoàng gia, phi tần chẳng qua chỉ là một món đồ chơi kiêm công cụ duy trì nòi giống của Hoàng đế mà thôi. Bởi vậy hắn đau lòng vì nụ cười gắng gượng của người con gái này, lại không biết có thể lấy gì bồi thường nàng đây.
Có lẽ, là một người đàn ông, đối mặt với một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu mình, sẽ luôn luôn có đôi phần hổ thẹn, vì vậy hắn muốn quan tâm Trang Lạc Yên hơn một chút.
Người đang ngủ hoàn toàn không phòng bị, đầu mày Trang Lạc Yên hơi nhíu lại, đủ thấy lúc này nàng không thoải mái nhẹ nhõm như thường ngày vẫn biểu hiện ra.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Phong Cẩn vươn tay xoa nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của nàng, cảm xúc mềm mịn khiến đầu ngón tay hắn khẽ run, chậm rãi thu tay về. Nhìn gương mặt này, lòng hắn chợt mềm ra, đây vẫn chỉ là một nữ tử mười tám tuổi mà thôi.
Lặng lẽ ngồi một lát, Phong Cẩn lại khẽ khàng đi ra ngoài. Ra đến chính điện, Phong Cẩn nhìn lại cánh cửa sau lưng: “Bãi giá cung An Thanh.”
Cao Đức Trung đi theo ngự giá chợt hiểu ra, hôm nay Hoàng thượng muốn nghỉ ở chỗ Thục quý phi.
Sau khi Phong Cẩn đi khỏi, Trang Lạc Yên đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, trước khi đi nằm nàng đã suy đoán liệu Hoàng đế có tới không, xem ra nàng thắng ván này rồi.
Có đôi khi, nhu nhược không nhất định giành được sự tiếc thương của người ta, mà rõ ràng nhu nhược lại vờ kiên cường càng làm cho người ta thấy hiếm gặp và thêm đau lòng.
Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên tỉnh dậy, bước lên hỏi: “Chủ tử, người tỉnh rồi?”
Trang Lạc Yên ngồi dậy, bóp nhẹ trán, hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”
“Chủ tử, người ngủ chưa được bao lâu, mới rồi Hoàng thượng có tới, nhưng thấy người đang ngủ nên không đành lòng đánh thức người.” Vân Tịch chèn một tấm đệm sau lưng Trang Lạc Yên, “Nô tì bảo phòng bếp ninh cho người một bát cháo tổ yến với gà ác, người dùng một chút nhé?”
“Hoàng thượng tới ư?” Mắt Trang Lạc Yên hơi sáng lên, giọng nói lại lập tức bình thản, “Hôm nay chẳng phải Hoàng thượng đã lật thẻ bài cung An Thanh hay sao?”
Vân Tịch mấp máy môi, lại không biết nên nói gì. Hôm nay là tiết Hoa Triêu, Hoàng thượng cũng không băn khoăn đến mặt mũi Hoàng hậu mà tới chỗ Thục quý phi, đủ thấy Thục quý phi được sủng ái đến đâu, chủ tử tội gì phải tự so mình với vị ấy, tội gì phải bỏ ra một tấm chân tình cho khổ thân?
Trang Lạc Yên thở dài một hơi: “Các em lui ra cả đi, ta không đói bụng, không muốn ăn.”
Vân Tịch thấy nàng như vậy, còn muốn khuyên can, Thính Trúc lại ra hiệu cho nàng ta, hai người trầm mặc lui ra ngoài cửa.
“Thính Trúc, sao nàng không để ta khuyên nhủ chủ tử một chút?” Vân Tịch hơi lo lắng liếc nhìn cánh cửa, “Lúc này tâm tình của chủ tử đang không được tốt mà.”
“Nàng khuyên thì ích gì?” Thính Trúc thở dài, “Có một số việc, người làm nô tì như chúng ta có khuyên cũng vô ích, chỉ có chờ đến lúc nương nương tự mình hiểu ra, hậu cung này nào có chỗ… nào có chỗ cho một mảnh tình thâm?”
Trong cung An Thanh, Phong Cẩn và Thục quý phi nằm trên giường, Thục quý phi nép vào bên cạnh người đàn ông của đời mình, nét mặt đầy hạnh phúc.
“Nhụy Tử nhìn trẫm làm gì vậy?” Phong Cẩn nghiêng người, đối diện với Thục quý phi.
“Hoàng thượng đẹp mà.” Thục quý phi cười ngọt ngào, “Thiếp nhìn thế nào cũng không đủ.”
‘Trẫm lại nghĩ ái phi mới là ‘tú sắc khả xan’(*).” Phong Cẩn dời mắt, nằm thẳng trở lại, “Hôm nay trẫm chưa chọn trâm hoa cho nàng, nàng có trách trẫm?”
(*) Tú sắc khả xan: Vẻ đẹp đến mức có thể ăn được.
“Chiêu muội muội mới vào cung, lại nhỏ tuổi hơn thiếp, Hoàng thượng quan tâm nàng ấy một chút cũng là điều nên làm, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng có thiếp, thiếp đã thỏa mãn rồi.” Thục quý phi cẩn thận nhích lại gần Hoàng đế, “Hôm nay Chiêu muội muội bị người ta làm hỏng mất lễ phục tấn phong, không phải chuyện tốt gì.”
“Có gì không tốt, chẳng phải trẫm đã bảo Thượng Y cục làm vài bộ khác cho nàng ấy đó sao,” Phong Cẩn nhéo nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Muộn rồi, không cần nói đến phi tần khác, ngủ sớm một chút đi.”
“Vâng.” Nụ cười của Thục quý phi càng thêm ngọt, nghe Hoàng thượng nói vậy, Trang Lạc Yên này bất quá chỉ là một món đồ chơi cao cấp hơn Yên quý tần kia đôi chút mà thôi.
Nhưng lúc này Hoàng thượng vẫn còn có hứng thú với nàng ta, mình chỉ cần đứng nhìn là đủ, về phần người khác muốn ra tay với Trang Lạc Yên, sẽ không phải chuyện liên quan đến nàng.
Trong Đoan Bản trai, Trang Uyển Thanh mặc chiếc váy lụa cũ, ngồi ngây người dưới một tán cây đa nhìn về phía cung Kiền Chính, Đoan Bản trai sau lưng cũ nát mà u ám.
Nơi này giống như một lãnh cung, không ai tới, không ai nhớ đến, cách cung Kiền Chính rất xa, xa như thể nơi đây không còn thuộc hậu cung của Hoàng đế nữa vậy.
“Chủ từ, dùng cơm thôi ạ.” Tà Vũ cẩn thận lại gần.
“Cơm?” Trang Uyển Thanh cười như tự giễu, “Mấy thứ kia sợ là đến cả chó mèo trong cung người khác cũng không muốn ăn.”
Tà Vũ lo lắng nhìn nàng: “Chủ tử, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, người đừng làm khó bản thân.”
“Thân ta ra sao, còn có ai nhớ thương đến,” Vẻ mặt Trang Uyển Thanh đột nhiên trở nên méo mó, “Nếu không phải vì con tiện nhân Trang Lạc Yên kia, ta sao lại đến nông nỗi này? Từ khi tiến cung, ta chỉ là một bát phẩm tuyển thị nho nhỏ, leo lên đến trắc tứ phẩm tiệp du đã phảỉ bỏ ra bao nhiêu công sức, nay ả lại hại ta trắng tay một lần nữa?”
“Nếu không phải vì ngươi, bổn cung sao lại bị Hoàng thượng chán ghét, bị người trong cung này ức hiếp?”
Cổng lớn của Đoan Bản trai đột nhiên mở ra, Trang Uyển Thanh và Tà Vũ quay đầu lại, thấy Trang Lạc Yên ăn mặc sang quý cùng hai cung nữ đứng ở cửa, dửng dưng nhìn mình.
“Ngươi biết cả rồi?” Trang Uyển Thanh giễu cợt, “Buồn cười thật, ta tự cho là thông minh hơn ngươi, ai ngờ ngươi lại là loại đại trí giả ngu. Lúc đầu ở đài tế thần, ngươi cố tình sai cung nữ ngáng chân ta, lại đúng dịp ta đứng không đúng vị trí. Ai tin được ngươi là người đẩy ta xuống cơ chỿ Bọn họ chỉ biết cười nhạo ta ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình, dùng thủ đoạn này hãm hại ngươi.”
Trang Lạc Yên bước qua cửa, nghiêng đầu nhìn Trang Uyển Thanh, vẻ mặt thiện lương ngây thơ: “Tỉ tỉ đang nói gì thế, sao muội muội nghe không hiểu nhỉ?”
Trang Uyển Thanh thấy nàng như vậy, cười khinh thường: “Đúng rồi, ngươi vẫn luôn là bộ dáng thuần lương ngây thơ lại bốc đồng như vậy, khiến cho cha đặt hết yêu thương vào ngươi, hiện tại ngươi lại dùng thủ đoạn ấy quyến rũ Hoàng thượng, thật khiến người ta ghê tởm.”
“Lúc đó tỉ tỉ chẳng phải cũng dùng bộ dáng dịu dàng mềm yếu để lôi kéo sự chú ý của Hoàng thượng hay sao?” Trang Lạc Yên cười nhạt, nhìn Đoan Bản trai cũ nát, “Ở đây an tĩnh, rất thích hợp với tính tình tỉ tỉ, đoan chính tĩnh tâm mới là thượng sách. Ngày ấy tỉ bày kế hại ta thất sủng thì nên nghĩ đến nếu có một ngày ta phục sủng, nhất định sẽ đáp trả toàn bộ âm mưu khi ấy của tỉ.”
“Hôm nay ngươi nói như vậy, liệu có tính đến ngày ta vươn lên?” Trang Uyển Thanh oán hận nhìn nàng.
“Đương nhiên không có,” Trang Lạc Yên cười tươi như hoa, “Tỉ quên rồi sao, Hoàng thượng khi còn nhỏ từng trải qua những gì? Hoàng thượng là đích tử, mà vừa đúng, tỉ lại là con thứ.”
Nói xong, không nhìn Trang Uyển Thanh thêm một lần, Trang Lạc Yên vừa bước ra ngoài vừa nói: “Thính Trúc, tới điện Trung Tỉnh nói một tiếng, tỉ tỉ trước nay luôn thích hoài niệm những điều xưa cũ, bảo họ nếu không có việc gì cần thì đừng tới Đoan Bản trai quấy rầy tỉ tỉ.”
“Vâng, thưa nương nương.” Thính Trúc dịu dàng cúi đầu thưa, nét mặt tươi cười vô hại như Trang Lạc Yên.
Ra khỏi Đoan Bản trai, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, một mối hận đã trả xong, lúc đầu Trang Uyển Thanh làm hại chủ nhân thân thể này thất sủng mà chết, hôm nay nàng khiến thủ phạm mất đi tất cả, coi như trả ơn chủ nhân thân thể này đã nhường lại cho nàng một cơ hội sống.
“Trang Lạc Yên, mi không được chết tử tế đâu.”
Phía sau truyền tới một câu nguyền rủa, Trang Lạc Yên quay đầu nhìn cánh cửa cũ kĩ, nhìn ánh mắt lo lắng của Vân Tịch, đột nhiên lộ ra một nụ cười tinh tế.
“Trang Lạc Yên” trước cũng bởi vì những phế phẩm của hậu cung gây khó khăn, sốt cao không lùi mà chết. Nàng không phải là “Trang Lạc Yên”, sao lại sợ “không được chết tử tế?”
“Chủ tử, có cần để Trang quý nhân nói ít một chút không ạ?” Thính Trúc hỏi.
“Quên đi, tốt xấu gì nàng ta cũng là tỉ tỉ của bổn cung phải không,” Trang Lạc Yên thở dài một hơi, “Về cung thôi, việc này cứ như vậy đã.”
Tháng Ba, hoa đào nở rộ, trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu kẹp một quân cờ đen, cười nhìn Hoàng đế ngồi đối diện, “Kỳ nghệ của Hoàng thượng ngày càng cao rồi, thiếp sắp không chống đỡ nổi.”
“Thải Phù cần gì phải coi nhẹ bản thân như vậy,” Phong Cẩn đặt một quân trắng chặn đường quân đen, “Trẫm nhớ lúc còn nhỏ, kỳ nghệ của Thải Phù đã rất cao rồi, trẫm còn thua xa.”
“Mấy năm nay Hoàng thượng tiến bộ không ngừng, thiếp lại trì trệ không bước, vậy nên thiếp không thắng nổi Hoàng thượng đâu.” Ý cười trên mặt Hoàng hậu phai nhạt dần.
“Con người luôn phải tiến về phía trước,” Phong Cẩn nhìn bàn cờ, quân đen đã không còn cơ hội thắng, hắn hơi mất hứng thu hồi ánh mắt, “Nếu trẫm chẳng tiến bộ, thì vẫn còn là đứa trẻ năm đó hay sao?”
Hoàng hậu cười cười, lòng lại xót xa khôn kể, năm xưa nàng là Thái tử phi thì bên cạnh Hoàng thượng chỉ có mình nàng. Sau đó, đàn bà con gái trong phủ ngày một nhiều lên, thời gian Hoàng thượng tới chỗ nàng ngày một ít đi, rồi tiểu công chúa của nàng ra đi, sau nữa, nàng có mang rồi lại sảy thai, chẳng biết tự lúc nào, bên cạnh Hoàng thượng đã có một đám phi tần thiên kiều bá mị.
“Bẩm Hoàng thượng, nương nương, điện Trung Tỉnh báo lại, Trang quý nhân ở Đoan Bản trai đã đi rồi.” Hòa Ngọc đi vào, khẽ khàng nói.
“Trang quý nhân?” Phong Cẩn nhất thời không nhớ ra được là ai.
”Hoàng thượng, Trang quý nhân là tỉ tỉ Chiêu hiền dung,” Hoàng hậu nói, “Trong ngày của hoa vì mạo phạm Chiêu hiền dung nên bị người giáng vị, chuyển tới Đoan Bản trai.”
Phong Cẩn gật đầu: “Nếu như vậy, cứ theo lệ an táng đi”
“Hoàng thượng, có cần gia phong gì không ạ?” Hoàng hậu đột nhiên thấy thương cảm cho vị Trang quý nhân này, tìm mọi cách hãm hại muội muội khác mẹ của mình, cuối cùng chết vẫn phải nhắc đến vị muội muội đó mới có thể làm Hoàng thượng nhớ ra nàng ta là ai, quả đáng thương lại đáng buồn.
“Nếu bởi vì mạo phạm quý nhân mà bị phạt thì đã là thân mang tội, không cần gia phong.” Phong Cẩn đứng lên, “Cứ lấy phân lệ quý nhân an táng là được.”
“Vâng.” Hoàng hậu cũng không nói thêm.
Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên đang ngắm cành hoa đào Hoàng đế sai người đưa tới, nghe tin Trang Uyển Thanh chết, nàng ngẩn người.
“Đã chết?” Trang Lạc Yên dừng một chút, hỏi lại, “Hoàng thượng có ý chỉ gia phong không?”
“Bẩm chủ tử, nô tì nghe ngóng được, Hoàng thượng nói nàng ta thân mang tội, không cần gia phong.” Thính Trúc đáp.
Trang Lạc Yên suy nghĩ một chút, chợt nói: “Giúp ta thay y phục.”
Mặc kệ Trang Uyển Thanh từng là người thế nào, thế nhưng nàng ta họ Trang, mình còn là muội muội nàng ta, có một số việc nhất định phải làm.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK