“Các ngươi cút ra cho ta, không ai được phép động vào nương tử.”
Phải mất một đoạn thời gian khá lâu đám binh sĩ cùng nha đầu mới vất vả tách được hai người ra. Nhạc Xích Vũ bị mang vào sài phòng, Dương Thiên Phong chỉ có thể ở bên ngoài cửa bồi nàng.
Chốc chốc hắn lại gõ lên cửa ân cần hỏi:
“Nương tử nương tử, nàng ở bên trong đang làm gì?”
“Nương tử nương tử, nàng còn khóc không?”
“Nương tử nương tử có buồn không?”
“Nương tử nương tử, đã đói chưa, có khát không?”
“...”
Đương nhiên những câu hỏi này được lặp đi lặp lại khá nhiều lần nhưng không có hồi đáp. Thứ hắn có thể nghe thấy chỉ có tiếng khóc thê lương thống khổ của thê tử. Tâm hắn càng thắt càng chặt, như có thiên cân vạn quả đè lên vậy khiến hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.
Ở bên trong sài phòng, Nhạc Xích Vũ ngồi bó gối khóc ô ô thật lớn tiếng. Bên trong lặng im chỉ có mỗi tiếng khóc của nàng là âm vang y như lúc nàng vừa đến Lãnh cung vậy.
Nỗi khổ trong lòng nàng thử hỏi có ai thấu đây? Năm đó vì tổ huấn của hoàng thất chỉ có thể thú một thê, hắn muốn hưu nàng để thú Nhạc Thanh Loan. Mọi người khuyên mãi hắn mới bảo rằng sẽ dùng phong tục của Nhạc quốc, nếu nàng chịu nhường chính phi vị hắn sẽ để nàng làm trắc phi như hoàng thất Nhạc quốc.
Hắn đã từng ôm lấy nàng bảo muốn hộ nàng một đời, hắn đã từng hứa không để nàng chịu ủy khuất. Chỉ vì cứu nàng hắn đã quên hết, một thứ cũng không nhớ được. Nàng biết hắn nhớ không được mình nên đã làm không ít chuyện mà nàng cùng hắn từ trải qua lúc trước, đáng tiếc hắn chính là một lòng tiêu diệt Ly quốc đoạt Nhạc Thanh Loan trở về không để ý đến nàng.
Đến khi Nhạc Thanh Loan tiến phủ, chân diện mục của nàng ta lộ rõ trước mắt nàng. Nàng ta làm gì cũng là đúng, nàng làm gì từ đúng cũng thành sai. Ngay cả hạ nhân trong phủ mở miệng nói giúp nàng cũng bị trượng tễ đến chết.
Ngay thời khắc đó nàng biết được vị hoàng muội mà nàng nghĩ là thân nhân duy nhất của nàng từ năm chín tuổi đã bắt đầu tính kế nàng. Vị trượng phu nàng moi hết tim phổi ra đối đãi lại xem nàng như cái gai trong mắt phải cấp tốc vứt bỏ.
Còn nhớ hôm đó hắn đến nói điều kiện với nàng. Hắn nói chính phi vị của hắn vốn thuộc về Nhạc Thanh Loan, nếu hắn không gặp nạn nàng làm sao leo lên ngồi được vị trí này. Người trong lòng hắn trước giờ chỉ có Nhạc Thanh Loan. Khi đó nàng giận đến thổ huyết mà ngất.
Đến khi nàng tỉnh lại, nàng thông suốt được một sự thật, trượng phu ngốc nàng đã chết, hắn vì cứu nàng mà chết, nàng chính là nghĩ như vậy nên quyết định cầu hưu thư. Mọi người biết được đều là khuyên nhủ nàng không nên làm như thế.
Bên cạnh Nhạc Thanh Loan lại bày ra dáng vẻ vô tội ủy khuất khiến mọi người thương tiếc. Một mỹ nhân khóc so với một xấu nữ như nàng sẽ dễ khiến người động tâm thương tiếc hơn, loại xấu nữ như nàng có chết cũng không người nào tiếc thương.
Nàng mặc kệ người khác nói gì vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình. Dương Thiên Phong lúc đó một phần sợ miệng lưỡi bách tính vũ nhục Nhạc Thanh Loan, vô liêm sỉ đoạt tỷ phu, lại bị Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu răn dạy một phen nên nhất nhất không chịu hưu thê tử tào khan như nàng.
Nàng không muốn làm người thừa thải thế nên hôm đó nàng chủ động tìm Nhạc Thanh Loan ra điều kiện, nếu nàng ta cùng nàng diễn trọn vẹn vở kịch, vương phi vị nàng nhường lại cho nàng ta. Buôn bán lời như vậy được nhiên nàng ta đáp ứng.
Thế là nhân lúc Dương Thiên Phong hạ triều hai người cố ý ở hoa viên diễn cho hắn xem một vở vương phi bát phụ. Hôm đó nàng dùng hết sức của mình ném cho Nhạc Thanh Loan hai bạt tai trút hết nộ khí trong lòng.
Chỉ là cái tát thứ ba chuẩn bị hạ xuống Dương Thiên Phong bắt được cổ tay của nàng rồi hung hăng hất nàng xuống đất. Hắn mắng nàng là độc phụ đến thân muội muội mình cũng có thể xuống tay. Hắn còn bảo nếu không phải vì thanh danh của nàng ta đã sớm hưu nàng rồi.
Nàng ngửa đầu lên trời cuồng tiếu một trận to, sau cùng lạnh giọng nói: “Dương Thiên Phong, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi không hưu ta một ngày, nàng ta đến thông phòng cũng không làm được.” Bởi Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu chỉ đồng ý cho hắn thú Nhạc Thanh Loan khi nàng chấp nhận, đây chính là quyền lợi của nàng.
Nhạc Thanh Loan một bên diễn trọn vai muội muội tốt quỳ xuống cầu xin hắn không nên vì nàng ta mà hưu nàng, rồi còn bảo là do nàng ta nên hai người mới bất hòa hứa rằng sẽ bỏ đi. Dương Thiên Phong nào chịu được nước mắt của mỹ nhân không nghĩ gì nhiều viết một phong hưu thư ném vào mặt nàng.
Nàng nhớ được đó là một ngày mùa thu lá vàng rơi đầy đất. Nha hoàn thiếp thân của nàng Phong Linh, nàng biết nàng ta thầm thích Trạch Nghiễm nên cũng không mang theo mà chỉ thu dọn vài bộ y phục rồi rời đi.
Trên đường chỉ có mỗi mình nàng cô tịch lẻ loi bước trên lá vàng. Bách tính xung quanh chỉ chỏ, người đồng tình, nhưng đa phần lại là chỉ trích, có người còn bảo xấu nữ như nàng làm sao tranh nỗi mỹ nhân, chi bằng chấp nhận làm thứ sẽ không cần thảm bại như bây giờ. Có người còn nói là vì Dương Thiên Phong gặp họa nàng mới được phong quang một hồi nay đã đến lúc vật hoàn cố chủ, lại có tin đồn thổi nàng ao ước nhan sắc của hắn nên tính kế thân muội muội đánh tráo kiệu hoa...Nàng chỉ lạnh nhạt cười, thất thiểu mà bước về phía trước.
Sỏa trượng phu của nàng đã chết, thứ nàng cần làm là thay hắn sống tốt, sống cả phần của hắn, sống trong phần ký ức tốt đẹp của hai người. Thứ duy nhất tiễn đưa nàng chính là cơ gió thu nhẹ cùng lá vàng xào xạc mà rơi, nàng đã đủ ấm lòng.
Khi nàng rời khỏi trầm tư thì trong sài phòng đã tối mịt, có hạ nhân bước vào giúp nàng thắp nến cùng mang thức ăn. Dương Thiên Phong cũng muốn vào nhưng bị người ngăn lại.
“Nương tử nương tử.”
“Các ngươi mau buông ta ra, ta muốn vào với nương tử.” Vừa nói hắn vừa cực lực giãy giụa.
Nàng nhìn hắn, gương mặt quen thuộc kia, đôi mắt trong trẻo thiên chân kia, tính tình tiểu hài tử kia, là vị sỏa trượng phu của nàng. Nước mắt vốn đã khô nay lại tiếp tục chảy dài, nàng sẽ có thể gặp hắn trong bao lâu nữa đây, thôi thì đau dài chi bằng đau ngắn. Nhưng nhìn thấy hắn lại không nỡ, nàng lại do dự với quyết định của mình.
Cửa chậm rãi khép lại, mộc phiến to dày chậm rãi thu hẹp tầm nhìn của hai người. Chỉ nghe một tiếng nhẹ, cửa hoàn toàn bị khép chặt, xích cùng khóa cũng bị xiết lại. Đường nhìn của hai người hoàn toàn bị ngăn cách.
Dương Thiên Phong được thả lại chạy đến cửa gõ gõ khẩn trương lo lắng: “Nương tử nương tử.”
“Ngươi trở về đi, đêm đến sương xuống sẽ lạnh.” Nhạc Xích Vũ không nhanh không chậm nói. Nếu là hắn bệnh lương tâm nàng cũng sẽ không an.
“Không, ta không đi, ta muốn ở đây bồi nương tử, ta muốn ở đây bồi nương tử.” Chất giọng người lớn như khẩu khí lại là của tiểu hài tử bướng bỉnh. Hắn nhất quyết muốn cùng thê tử trải qua ba ngày ở đây.
Nghe được loại khẩu khí này, Nhạc Xích Vũ lại phì cười một cái, sỏa trượng phu của nàng đúng là cực phẩm nha. Trên đời nào còn có loại nam nhân này tồn tại chứ. Nàng không nói gì nữa mà chậm rãi dùng bữa.
Thấy nàng không nói gì, Dương Thiên Phong lại hỏi: “Nương tử nương tử, nàng vì sao lúc nãy không hứa với phụ hoàng?”
Động tác trên tay của Nhạc Xích Vũ dừng lại, ánh mắt ảm đạm một tầng lại rất nhanh tiếp tục ăn. Nàng không đáp trả hắn, lý do một mình nàng biết là được.
Dương Thiên Phong im lặng rũ đầu, hắn tựa lưng lên mộc phiến môn, chân duỗi chân co đầy ảm đạm, cũng không nói thêm câu nào nữa. Một lúc đầu lại ngẩng lên nhìn ánh trăng sáng trên trời cao. Vì sao hắn cùng nàng phải đi đến nông nỗi như thế này? Vì sao hắn thứ gì cũng nhớ lại nhớ không ra khoảng thời gian vui vẻ cùng nàng?
Nàng rõ ràng còn yêu hắn nhưng lại vì hồi ức quá khứ mà không dám mở lòng chấp nhận. Hắn rõ ràng là không ngốc lại vì thế cục mà không thể giải thích cùng nàng. Lão thiên gia đây chính là trêu người, thê tử của hắn cả đời trước lẫn đời này đều đã quá thống khổ rồi, lão thiên gia lại còn đùa chưa đủ sao, còn muốn tiếp tục khiến nàng thống khổ?
Không nghe âm thanh nữa Nhạc Xích Vũ dùng xong bữa lại bước đến bên đống củi to mà tựa lưng vào. Nàng ở Lãnh cung có nơi nào mà chưa thấy, làm sao sẽ vì sài phòng mà sợ chứ. Đấy là còn chưa kể ở Ngạn quốc nàng gặp qua rất nhiều côn trùng thực vật, loại nào cũng đáng sợ lại còn có độc dược.
Mắt nàng mở to nhìn ngọn nến chập chờn trên bàn. Ánh nến loe lói như thân phận nàng hiện tại vậy. Đôi mắt ngây dại theo thời gian cũng chậm rãi khép.
Đêm sâu một phần, Trạch Nghiễm âm thầm điểm huyệt ngủ của mấy tên lính gác rồi mang chìa khóa cùng chăn đến cho chủ tử, đương nhiên đây cũng là trách nhiệm của hắn.
Dương Thiên Phong mở cửa rồi ôm chăn vui vẻ bước vào trong: “Nương tử nương tử, ta vào cùng nàng.” Trò này của phụ hoàng làm sao có thể ngăn hắn được.
Nhạc Xích Vũ vốn là chuẩn bị ngủ lại bị tiếng mở cửa làm cho tinh thần tỉnh hẳn. Còn chưa kịp làm gì đã thấy Dương Thiên Phong xông vào ngồi bên nàng cười hì hì.
Nàng thở dài một hơi cũng không hỏi nhiều vì biết được Trạch Nghiễm sẽ ở bên ngoài trợ giúp, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao không trở về phòng ngủ?”
“Đêm nay là tân hôn của chúng ta, ta lén chạy đến bồi nàng.” Dương Thiên Phong vừa ngây ngô nói vừa tung chăn ra đắp cho cả hai, hắn ôm lấy nàng hỏi: “Lạnh không lạnh không?”
Nàng tựa vào lòng sỏa trượng phu, cảm nhận ấm áp cùng quan tâm của hắn mang lại cho mình. Tay nàng quàng lên cổ của hắn nghẹn ngào: “Để tướng công vì ta mà chịu khổ rồi.”
“Cho dù trời có sụp xuống cũng có ta chống cho nàng.” Ôm chặt lấy thê tử, sắc mặt của hắn chợt nhu hòa không còn chút ngốc nghếch nào nữa, chỉ là thê tử đang bận cảm động không chú ý đến mà thôi.
Nàng vùi mặt vào lồng ngực quen thuộc ngửi được khí tức hữu độc của hắn, cọ cọ mũi vào đó. Nhớ năm đó khi thấy được hắn khải hoàng trở về trong ngực của hắn chính là ôm lấy Nhạc Thanh Loan nàng ngã quỵ ngoài đại môn ôm lấy ngực mà khóc rống.Tay nàng kiếm chế không được mà dùng sức co lại,móng tay dài xuyên qua tầng y phục khảm lên ngực khiến máu cũng chảy ra.
Lúc đó hắn bế Nhạc Thanh Loan lướt qua nàng mà tiến phủ, tim nàng vỡ vụn thành từng mảnh, lại như bị người tươi sống moi ra ném xuống đất cho người thay nhau chà đạp vậy, đau đến chết đi sống lại.
Không biết nàng khóc bao lâu, không biết có bao nhiều lượt bách tính đối với nàng chỉ chỏ, chỉ biết ngoại trừ Phong Linh không còn người nào nguyện ý tiếp cận nàng. Chỉ có mỗi Phong Linh trấn an nàng, đỡ nàng vào trong.
Dương Thiên Phong cảm nhận được thiên hạ đang run rẩy vì khóc hắn càng ôm chặt nàng hơn một phần, hận không thể xóa đi phần ký ức không tốt đẹp kia của nàng. Hắn lập tức mang sự chú ý của nàng tập trung sang nơi khác: “Nương tử nương tử, hứa với ta đừng bỏ trốn nữa được không được không?”
Nhạc Xích Vũ chậm rãi gật đầu, nàng không bỏ trốn nữa. Một là đang làm chuyện vô ích, hai chính là liên lụy người vô tội. Tuy nàng là không bỏ trốn nhưng nàng sẽ sớm khiến hắn nhớ lại rồi một lần nữa hưu nàng.
Thấy được nàng đáp ứng tâm hắn lại thả lỏng không ít, biểu tình trên mặt cũng mềm ra. Hắn phải nhanh chóng xử lý xong chuyện của hoàng thất rồi lại nói với nàng sự thật. Hắn còn biết cả cách nghĩ trong lòng nàng nữa, chỉ là để nàng thất vọng rồi, hắn không mất trí càng không si ngốc nên sẽ không hưu nàng lần nữa đâu.
“Ngươi tin ta?” Nhạc Xích Vũ nghi vấn đặt câu hỏi nhưng không ngẩng mặt lên.
“Tin tin tin.” Dương Thiên Long chắc chắn đáp.
“Vì sao?”
“Nương tử nói gì ta cũng tin.”
Nhạc Xích Vũ mỉm cười, hắn là sỏa trượng phu của nàng, tuy nàng có gạt hắn bao nhiêu lần hắn cũng lại sẽ như cũ tin nàng. Không như người kia...Nghĩ đến đây tay nàng ôm chặt lấy hắn không rời.
Dương Thiên Phong cúi đầu nhìn thê tử trong ngực mình, mở miệng giục.
“Nương tử nương tử, nàng mau ngủ đi.”
“Ân.” Mệt mỏi kéo đến mi mắt của Nhạc Xích Vũ nặng nề trụy xuống, không bao lâu vào giấc.