• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Chào anh Dương

Lại bị uy hiếp. Hà Hình Lương cười, có điều nụ cười này tỏa ra đầy vẻ lạnh lẽo. Đã bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa từng nhận qua loại uy hiếp này.

“Dương Kiến Nghiêm, anh đừng tới, em không sao” Bởi vì ở khoảng cách gần, cho nên Hứa Khinh Tử nghe được giọng của Dương Kiến Nghiêm.

Cô lập tức kêu lên. Đến bây giờ, nếu cô còn không ý thức được cái tên Hà Hình Lương này là loại không chọc vào nổi thì có đúng là đồ đần. Ngay cả nhà họ Hứa cũng phải sợ như thế thì có thể hiểu được tên này đáng sợ cỡ nào, vậy Dương Kiến Nghiêm mà tới thì chẳng phải là hai anh sao?

Cho nên Hứa Khinh Tử không muốn anh tới.

Nhưng điện thoại đã cúp. Mà lúc gọi điện thoại, Dương Kiến Nghiêm đã lái xe tới rồi. Tốc độ một trăm hai, phóng như bão tố, vượt vô số đèn đỏ. Năm phút sau, đúng giờ dùng ở cổng tập đoàn Thuận Nghiệp. Cửa xe mở ra, Dương Kiển Nghiêm đi xuống. “Dương Kiến Nghiêm” Sau khi nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, Hứa Khinh Tử đều gấp tới độ khóc lên. “Dương Kiến Nghiêm, nhanh quỳ xuống nói xin lỗi cậu Hà đi!” Hứa Đức Minh cũng lập tức quát lớn. Nhất định phải làm cho cậu Hà nguôi giận mới được, nếu không sẽ còn gây khó dễ cho nhà họ Hứa bọn họ.

“Nhà họ Hứa các người được lắm, xong xuôi tôi sẽ tính sổ với các người.” Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng vứt lại một câu cho Hứa Đức Minh.

Một giờ trước, anh và Hứa Khinh Tử đều ở bệnh viện. Sau đó anh ra ngoài mua đồ ăn cho Lam Linh, lúc về liền không thấy tăm hơi Hứa Khinh Tử đâu, anh còn tưởng là có chuyện gì.

Cũng không để ý. Nếu không phải Ngụy Trung Dân gọi điện thoại cho mình, biết được chuyện lớn. “Thái độ của cậu là sao vậy?” Nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong, vẻ mặt Hứa Đức Minh đều là khó chịu.

“Ông nội, đừng để ý anh ta, anh ta chính là muốn chết thôi” Hứa Thu Hân ở một bên nghiến răng nghiến lợi nói.

Mà Dương Kiến Nghiêm đã bước nhanh tới trước mặt Hà Hình Lương.

“Mày chính là Dương.”

Bốp!

Hà Hình Lương còn chưa nói xong, Dương Kiến Nghiêm đã đi tới trước mặt anh ta, nâng một tay lên tát cho anh ta một cái.

Một tát này không ai ngờ tới, Hà Hình Lương lập tức bị đánh bay ra ngoài. Mà Dương Kiến Nghiêm cũng không chế lực, tuy không lấy mạng anh ta ngay nhưng lại làm rơi mất một cái răng cửa.

“Cái bạt tay này là trả cho mày” Anh đứng trước mặt Hà Hình Lương, cúi đầu nhìn anh ta.

“Mę kiếp.”

Trong miệng Hà Hình Lương đầy máu tươi, nhổ ra một cái răng cửa, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên vặn vẹo.

“Ông đây phải giết chết mày!”

Anh ta phẫn nộ gầm thét lên.

Lời vừa dứt, mấy tên mặc đồ xảm cao to lực lưỡng mà anh ta mang tới liền vây quanh Dương Kiến Nghiêm. Nhưng mà Dương Kiến Nghiêm làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhìn Hà Hình Lương.

“Tao nói rồi, cái bạt tai này trả lại cho mày, nhưng trong điện thoại tạo cũng nói, sẽ gỡ một cái chân mày ra. Từ trước tới nay, tạo là người nói lời giữ lời”

Không cho người ta cơ hội phản ứng. Anh liền nâng chân phải lên, một cước giẫm lên bắp chân Hà Hình Lương. Bắp chân vốn thẳng tắp liền bị cong thành chín mươi độ.

Theo đó là tiếng răng rắc kinh khủng vang lên. Bắp chân của anh ta cứ vậy mà gãy đi. Còn Hà Hình Lương thì đau đến ngất đi. Cho dù là ai cũng không thể ngờ tới tình huống này. Tôn Hồng Võ phản ứng đầu tiên, anh ta lập tức liên hệ nhà họ Hoa ở Nam Hòa. Tình huống vượt ngoài dự đoán, nhất định phải báo cho ông cụ Hà. Gọi xong, anh ta liền dặn dò. “Đỡ cậu Hà dậy, ông Hà dặn, người ở nơi này hôm nay không ai được đi hết”

Lời vừa dứt, những tên đàn ông được huấn luyện bài bản nhanh chóng vây quanh Thuận Nghiệp.

Bầu không khí lập tức căng cứng. “Tiêu rồi, tiêu rồi!”

Người nhà họ Hứa bên này đã sớm bị dọa sợ.

Sắc mặt Hứa Đức Minh tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm nói tiêu rồi. “Nghiệp chướng mà. Dương Kiển Nghiêm, cậu chính là đồ sao chổi, cậu muốn hại chết chúng tôi đúng không?” Vậy mà lại làm gãy chân Hà Hình Lương, tất cả bọn họ đều tiêu đời. Nhà họ Hứa cũng xong. “hàn, làm sao bây giờ?”

Hứa Khinh Tử cũng bị dọa sợ, trên mặt cô đầy nước mắt. Bây giờ cô giống như đứa trẻ phạm lỗi, nắm chặt tay Dương Kiển Nghiêm.

“Yên tâm đi vợ, trời có sập thì cũng có chồng em xử lý.” “Xử lý, anh xử lý thế nào?”

Tôn Hồng Võ cười mỉa mai liên tục.

“Ông Hà đã biết chuyện này rồi, cho dù sau lưng anh có ông trời chống đỡ thì cũng không thể cứu được anh. đầu”

rồi.

“Ngay cả Ngụy Trung Dân cũng âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm cái tên Dương Kiến Nghiêm này quả manh động

Tuy nói cậu ta cũng có bối cảnh nhưng dù sao ở Hải Kinh này cũng không dễ động vào thực lực của ông Hà. Còn chưa dứt lời được bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đã truyền tới. Đồng loạt dừng ở cổng Thuận Nghiệp. Làm cho tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Không cần nghĩ cũng biết thực lực của nhà họ Hà như quái vật khổng lồ, còn mau lẹ như thế.

Sau khi mở cửa xe, hàng đoàn cảnh sát chống bạo động xuống xe, một đội trưởng trực tiếp đi tới trước mặt Hà. Hình Lương vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê.

“Cậu Hà, xin chỉ thị”.

Ánh mắt Hà Hình Lương tối đi, liếc nhìn Dương Kiến Nghiêm, trầm giọng nói: “Bắt lại hết, đặc biệt là cái tên này!”

“Rõ!”

Nhận được lệnh, cảnh sát bắt đầu hành động.

Những người khác không dám phản kháng, đều bị tóm lên xe cảnh sát, đặc biệt là người nhà họ Hứa, có vài người bị dọa đến tè cả ra quần, bởi vì bọn họ biết, chuyện quá trớn rồi.

Duy chỉ có Dương Kiến Nghiêm cực kỳ bình tĩnh.

“Mày còn có di ngôn muốn để lại không, thì nói ra đi” Hà Hình Lương cắn răng, sắc mặt u ám vô cùng: “Chờ đến lúc mày đi vào thì không còn cơ hội đầu”

“Hai phút” “Cái gì?” “Chờ thêm hai phút nữa” Dương Kiến Nghiêm thản nhiên nói. “Mày tính đợi người mày tới trong hai phút nữa à?” Nghe vậy Hà Hình Lương cực kỳ vui vẻ. Người bên cạnh anh ta cũng cười vang.

Ông Hà đã vận dụng quan hệ của mình rồi, mày còn muốn phản kháng?

“Được, tạo chờ hai phút, xem mày còn nổ được cái gì” Hai phút, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Hà Hình Lượng mơ hồ cảm giác được trên bầu trời có tiếng vang. “Cậu Hà, cậu mau nhìn” Tôn Hồng Võ kêu lên.

Hà Hình Lương ngẩng đầu lên nhìn lại, liền thấy được phía xa trên bầu trời có mấy chiếc trực thăng quân dụng đang bay tới.

Không chỉ vậy, mặt đất cũng bắt đầu run rẩy. Xa xa trên đường cải, mười mấy chiếc xe Jeep quân dụng bọc sắt cũng lao tới. Gần trăm bóng người đồng loạt nhảy xuống xe, bao vây toàn bộ tập đoàn Thuận Nghiệp. Bao gồm cả lực lượng cảnh sát chống bạo động vừa mới đến. Lúc này, máy bay trực thăng hạ xuống.

Một người đàn ông trung niên nhảy xuống, và đám cấp dưới của ông ta, dạo bước đi về phía Dương Kiến Nghiêm.

“Chào anh Dương!” Ông ta cúi đầu chào Dương Kiến Nghiêm một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK