• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

Khi đi qua phòng khách …

“Á .

Niệm Ninh kêu lên, cô dường như bị vấp phải thứ gì đó và gần như ngã xuống. Cô nhanh chóng năm lấy chiếc ghế sofa ở bên cạnh để tránh ngã xuống đất. Sau khi ổn định cơ thể, cô nhận ra rằng đó là một bàn chân đang ngán đường đi của cô.Hơn nữa, nó là chân của một người đàn ông!

Làm thế nào có thể có bàn chân của đàn ông trong phòng khách? : Ngay lập tức, Niệm Ninh lóe lên những bức ảnh, những thước phim kinh dị mà cô đã thấy trước đây. Cô không thể nuốt nước bọt, giữ nỗi sợ hãi trong lòng, và cẩn thận nhìn người đàn ông như bị liệt một nửa người đang ngồi trên ghế sofa. Đó là Nhạc Cận Ninh! ! I Sau khi nhìn rõ người đó, trái tim cô mới có thể được buông lỏng. Cô liếc nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt dữ dội.

Tại sao anh lại ở dây? Anh không phải là một con ma vào giữa đêm đó chứ?

Niệm Ninh nghĩ đến cảnh anh ta liên tục lợi dụng chính mình. Ban đêm lại giả thần giả quỷ dọa mình bay hết hồn phách. Nghĩa vậy, cô cũng lười biếng chăm sóc anh ta. Nên cô quay đi.

Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lùng bồng nắm lấy cổ tay cô.

Niệm Ninh bị bàn tay ấy làm cho phải dừng lại. Nhìn lại Nhạc Cận Ninh, cô hất cánh tay của anh ta ra để bỏ đi: “Hay, dị Trước khi nói xong, cô bị Nhạc Cận Ninh kéo tới. Điều này khiến cô không kịp phản ứng. Ngay sau đó, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa với Nhạc Cận Ninh. Đồng thời, cơ thể của Nhạc Cận Ninh toát ra một mùi hương khá quen thuộc, đó là mùi của một loại rượu mạnh.

Anh uống rượu?

Anh ấy sẽ không nổi điên khi uống rượu chứ?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Niệm Ninh. Ngay sau đó, điều cô không mong muốn cũng đã đến, một cái miệng hơi lạnh được gắn vào miệng cô.

Nhạc Cận Ninh đã hôn cô …

Niệm Ninh như sắp nổi điên, cô đẩy lùi tên say rượu chết tiệt.

“Chát…’ Tát Nhạc Cận Ninh một cái thật mạnh, Cổ Nguyệt bực tức nói: “Dám lợi dụng tôi, anh giỏi lắm Nhạc Cận Ninh.

Dám hôn tôi sao, tôi giết anh III”

Nhạc Cận Ninh ngã xuống ghế sofa và ngủ thiếp đi.

Sau khi Niệm Ninh hành hạ Nhạc Cận Ninh xong, cô cảm thấy đau rát †rong miệng. Cô đột nhiên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Cô đá thêm vài cái vào chân Nhạc Cận Ninh, giận dữ nói: “Anh là một con thú, không có điều gì tốt ở cái nhà này, tất cả đều là những kẻ khốn… “

“Nào là lão quản gia đãng trí. Nào là lão già U60 vần thèm của lạ, thằng con trai là câm thú…”

Niệm Ninh như được dịp giải tỏa bực bội, ấm ức của mình, cô tận dụng thời cơ thõa sức xả giận. Có phải kiếp trước mình đã đào mộ tổ tiên của Nhạc gia? Nên kiếp này phải đền trả cho họ.

Sau khi Niệm Ninh đã giải tỏa hết hơi, cô vào bếp để uống nước. Cô bước lên lầu không do dự và trực tiếp lờ đi Nhạc Cận Ninh đang nằm đó.

Chỉ sau khi trở vê phòng, cô quăng mình lên chiếc giường ấm áp cách thích thú. Nhạc Cận Ninh, anh ta say rượu, anh ta có nhớ mình đã đánh anh ta hôm nay không?

Tuy nhiên, trong trường hợp anh ta tỉnh rượu và nhớ những gì đã xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK