Trong khi Tô Tây đang lục lại những ký ức về Tô Tam Nha, Tô Tam Nha cũng đang nhìn bộ quần áo sạch sẽ và làn da trắng như phát sáng của Tô Tây, đôi mắt của cô ta tối sầm lại.
Thật đáng ngưỡng mộ…Cho dù cô ta sống lại một lần nữa, trở lại tuổi 17 xinh đẹp nhất. Hay ngay cả khi cô ta cố ý trang điểm cho mình trước khi đến đây, thì cô ta vẫn sẽ bị sốc và không dám ngẩng cao đầu trước Tô Tây.Đúng vậy, Tô Tam Nha đã trọng sinh vào một tháng trước, từ 33 tuổi năm 76, trọng sinh 17 tuổi năm 60.
Lúc này, cô ta vẫn chưa bị cha mẹ không bằng súc vật kia bán cho người góa vợ đã hãm hiếp cô ta đến chết.
Và Tô Tây trước mặt, cũng sẽ không được hai người anh trai chiều chuộng cô đến mức vô pháp vô thiên gả cho người đàn ông nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Bây giờ, ông trời cho cô ta được trọng sinh. Nên cô ta muốn giành lấy người đàn ông của Tô Tây, cô ta muốn chuyện hai người anh trai nam không ra nam nữ không ra nữ đó bị bại lộ. Cô ta muốn xem xem, người không đạt được vị trí cao hơn mười năm giữa hai người, làm thế nào để thoát khỏi sự phê phán của người trong làng.
Suy nghĩ rất nhiều, Tô Tam Nha chớp mắt xua tan sương mù trong mắt, cười tự nhiên đi về phía Tô Tây, nắm lấy tay cô nói: "
Chị còn tưởng trong nhà em không có người, cho nên chị tới thăm em, nghe nói mấy ngày trước em sốt cao, không thể ra khỏi nhà, hôm nay rảnh rỗi nên chị tới thăm em, em sẽ không trách chị bây giờ mới đến thăm em đấy chứ? Cơ thể giờ thế nào rồi? Khỏe chưa?”
Tô Tây bị câu hỏi nhiệt tình của cô ta làm cho sững sờ, cô không chút lưu tình thoát khỏi bàn tay đang bị nắm, Tô Tam Nha kinh ngạc nhìn sang. Cô dẫn người đến trước bàn đá trong sân: “Sao có thể trách chị được chứ? Mà tôi cũng khỏe rồi, không sao nữa.”
Sau khi cả hai đến bàn và ngồi xuống, Tô Tam Nha lại muốn nắm tay Tô Tây.
Tô Tây không quen với sự tiếp xúc thân mật nữ tính như vậy.
Vì vậy, khi tay cô ta định chạm vào cô, cô làm động tác vuốt tóc tránh đi.Động tác của Tô Tam Nha sững sờ trong chốc lát, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, cô ta cười cứng ngắc thu tay về, cẩn thận nhìn Tô Tây giống như xinh đẹp hơn một chút, quan tâm nói: "
Em không sao là tốt rồi, nếu không phải chị mang em đi phía sau núi, em cũng sẽ không bị cái đầu lâu kia dọa sợ đến phát sốt như vậy... ây da, nhìn cái miệng của chị xem, nói gì không nói lại nói ra mấy cái đó, Tây Tây, em đừng sợ nhé…”
Tô Tây…Đây gọi là chị em tốt sao?
Chị em thân ai người ấy lo à?
Không nói đến sự ghen tị rõ ràng trong mắt Tô Tam Nha, những lời cô ta nói, rõ ràng khiến cho Tô Tây biết rõ, Tô Tam Nha có ôm ác ý với nguyên chủ Tô Tây.
Hơn nữa, sau khi cô ta nhắc lại, cô mới từ trong trí nhớ đào sâu ra, lúc đó đi tới nơi hẻo lánh như vậy tìm cái thứ được gọi là hoa, cũng là do Tô Tam Nha trước mặt này nói mà?
Như vậy là thế nào?
Cô biết mình xuyên vào tiểu thuyết, nhưng lúc đó cô chỉ đọc đại khái lướt qua, bởi vì nữ phụ cùng tên với mình, chỉ là lướt qua loa mà thôi, suýt chút nữa đã quên nội dung cụ thể thế nào, cho nên Tô Tam Nha trong thế giới của nguyên chủ là sắm vai nhân vật nào?
Danh Sách Chương: