Biên tập: Nhã.
–
Chắc là bị giật mình bởi sự tiếp cận đột ngột của Mạnh Triều Huy, cô hoảng sợ, tim Khương Mộ Vân đập loạn xạ.
Cô khó chịu giương mắt nhìn cậu một chút, đang muốn mở miệng hỏi xem cậu định làm gì?
Thì đã có một cậu bé đi xe đạp chà sát ngay bên lưng Khương Mộ Vân, thằng nhõi đó còn đi rất nghênh ngang.
“Đúng, cậu nói đúng, tôi chẳng là gì của cậu cả!” Mạnh Triều Huy đột nhiên lui ra đằng sau một bước, cậu buông tay cô, hàng mi dày rậm cụp xuống, khóe miệng dường như đang tự giễu chính mình.
Nói xong, cậu quay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, bước chân cực nhanh, trong giây lát đó, cậu đã rời đi rất xa.
Rõ ràng cậu chưa nói lời gì quá đáng, nhưng Khương Mộ Vân thực sự rất giận, giận đến mức tim cũng đau, cô hung hăng giẫm chân, quay người đi ngược hướng với cậu.
Một bên khác, Trình Oánh Oánh nhìn thấy ánh mắt của Tân Thần vẫn luôn nhìn về phía bóng dáng Khương Mộ Vân, cô ả giơ tay kéo ống tay áo cậu: “Anh Thần, anh với cậu ấy quen nhau thế nào vậy?”
“Mới quen hôm qua thôi.” Tân Thần thu hồi tầm mắt.
“Mới quen có một ngày mà hai người đã đi ăn cơm với nhau sao.” Trình Oánh Oánh nhỏ giọng nói thầm.
Tân Thần cũng không nói gì, chính bản thân cậu cũng rất nghi ngờ, cậu vốn là người rất chậm nhiệt, bình thường sẽ không tiếp xúc gần với những người bạn mới quen được vài ngày như vậy.
Trình Oánh Oánh ngửa đầu nhìn cậu, ba năm không gặp, vóc dáng cậu chàng cao hơn rất nhiều, khuôn mặt thanh tú cũng đần trở nên góc cạnh hơn, càng ngày càng đẹp trai, hơn nữa nghe nói cậu mới được nhận vào học viện âm nhạc Doanh Châu với thành tích đứng đầu chuyên ngành, tương lai sáng lạn. Cô ả chợt thấy hối hận, lẽ ra lúc trước không nên chia tay với cậu.
“Anh Thần, anh muốn biết em quen cậu ấy kiểu gì không?” Trình Oánh Oánh thấy khó chịu khi suy nghĩ của cậu bị Khương Mộ Vân chiếm giữ, thế là cô cười hỏi cậu.
Lúc này Tân Thần mới nhìn về phía cô ả.
“Anh có biết bố cậu ấy là ai không?” Trong mắt Trình Oánh Oánh hiện lên một tia hưng phấn, cô rất mong đợi được xem vẻ mặt tiếp theo của Tân Thần.
“Là ai?” Tân Thần hỏi.
“Khương Nhuận Sinh, chú Khương.” Trình Oánh Oánh nói.
Quả nhiên sắc mặt Tân Thần thay đổi liên tục, cậu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
**
Hai ngày sau, huấn luyện quân sự bắt đầu.
Địa điểm huấn luyện quân sự của Doanh Đại là nơi trú quân của một đơn vị nào đó, nó ở vùng ngoại thành, vị trí xa xôi, thiếu nước ít điện, điều kiện gian khổ.
Giữa trưa, cái nắng như muốn thiêu đốt da thịt, khoảng đất sân thể dục nóng hầm hập như thể sắp bốc khói.
“Nghỉ, nghiêm! lấy bên phải làm chuẩn, nhìn về phía trước, đi nghiêm đi, mốt hai mốt…” Huấn luyện viên hô đến khàn giọng, nhưng mà vẫn tràn đầy trung khí.
Một nhóm nam nữ mặc bộ đồng phục rằn ri bước về phía trước.
“Nghiêm!” Huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức dừng cước bộ, bốp bốp mấy tiếng, hai chân về vị trí, miệng hô: “Một, hai!”
“Khương Mộ Vân, bước ra khỏi hàng! Đi về phía trước đội ngũ!” Huấn luyện viên bỗng nhiên hô to.
Nội tâm Khương Mộ Vân kêu rên: Mé nó, không phải chứ, vừa này đã bắt cô dẫn đầu rồi, giờ muốn lười cũng không lười được nữa, vậy là cô nàng đành phải đáp lời vang dội: “Vâng!”
Cô lập tức bước ra khỏi hàng, lon ton chạy đến phía trước đội ngũ.
“Nghe khẩu lệnh của tôi, nghỉ, nghiêm, đi nghiêm đi!…” Huấn luyện viên hô to.
Khương Mộ Vân đá chân về phía trước, mồ hôi thấm ướt bộ đồng phục rằn ri, mồ hôi chảy dài theo huyết thái dương, hai chân cô đau đến mức không nhấc lên được, nhưng cô vẫn cố đá chân cao về trước.
“Đã nhìn thấy chưa! Đây mới là bước chân ngỗng! Mấy đứa các em xốc tinh thần lên cho tôi!” Huấn luyện viên quát to với đội ngũ.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Khương Mộ Vân, gương mặt kiên nghị dịu đi vài phần: “Em có thể đi nghỉ ngơi ở dưới bóng cây trước.”
“Vâng!” Một tiếng ‘vâng’ của Khương Mộ Vân trở nên lớn hơn.
Khương Mộ Vân chạy tới dưới dưới tàng cây ngô đồng, cô ngồi bệt xuống đất, cởi mũ, nâng tay lau mồ hôi trên trán, quay ra tìm bình nước của mình, nhanh chóng uống vài ngụm nước, thiếu chút nữa bị sặc.
Sau khi làm dịu cơn khát, cô cất bình nước đi, dùng mũ làm quạt.
Cô mệt đến độ xương cốt như thể sắp rã rời, trong lòng không khỏi thầm mắng, buổi huấn luyện quân sự chó má này có cần tra tấn người khác đến vậy không.
Cô dựa người vào gốc cây đại thụ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng một lúc sau, cô không nhịn được mà mở mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Thật sự rất kỳ quái, ba ngày huấn luyện quân sự, trong ba ngày này, cô cứ có cảm giác ai đó đứng ở đâu nhìn chằm chằm cô.
Chắc là người ở trong đội ngũ nhìn lén cô chăng, suy cho cùng là vì bộ dạng cô đẹp, người nhìn lén cô cũng khá nhiều.
Nhưng đám người kia đang bước chân ngỗng làm gì còn hơi còn sức để lén nhìn cô chứ?
Ở xa xa, cũng có mấy lấp đang tập huấn, nhưng khoảng cách xa như vậy, cũng không có thiên lý nhãn, có mốc mà nhìn được.
Ở phía đối diện còn có một ký túc xá nam sinh, nhưng giờ thì sao còn người trong đó được, bọn họ đang bị huấn luyện viên mà quỷ giày vò mà.
Một lúc sau, huấn luyện viên cuối cùng cũng mở lòng từ bi, để cho toàn đội nghỉ ngơi trong hai mươi phút.
“Cậu đang tìm gì vậy?” Lâm Hồng đi tới gần cô ngồi xuống, thấy bộ dạng cô đang nhìn đông nhìn tây, nhịn không được mà hỏi.
“Không có gì, chỉ có cảm giác mình bị theo dõi thôi, không thoải mái lắm.” Khương Mộ Vân nói.
“Chuyện này thì có gì kỳ quái đâu, cậu xinh đẹp như vậy, ngay cả đá chân ngỗng cũng đẹp hơn người khác, ngày nào cũng được huấn luyện viên ưu ái cho dẫn đầu trước mọi người. Nam nào không thương, nữ nào không hận.” Lâm Hồng cũng đặt mông ngồi xuống, bắt đầu công cuộc tìm nước uống.
“Làm gì khoa trương đến mức đấy.” Khương Mộ Vân cười mắng.
Lâm Hồng uống nước xong, quay đầu nhìn về phía đội ngũ bên trái, khẽ chọt vào cánh tay Khương Mộ Vân: “Này, không biết cậu có nghe tin này chưa, nhưng học viện kiến trúc bên cạnh ấy, có một người siêu đẹp trai luôn…”
Khương Mộ Vân lập tức nghĩ tới Mạnh Triều Huy, cậu cũng là học sinh của học viện kiến trúc học, nhưng mà cậu không đến huấn luyện quân sự, bằng không thì đã không giống như lời Lâm Hồng đang nói.
Ghét thì ghét thật, nhưng Khương Mộ Vân không thể không thừa nhận chuyện này, luận về khí chất bên ngoài, không ai trong số những người con trai cô quen có thể đặt lên bàn so sánh với cậu, nói không chừng về sau cũng không tìm được một người có thể so với cậu.
“Nghe nói có rất nhiều nữ sinh đi xuống tầng dưới ký túc xá của bọn họ để gào khóc thảm thiết…” Lâm Hồng tiếp tục nói chuyện phiếm.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khương Mộ Vân, Lâm Hồng lại nói: “Chao ôi, tất cả mọi người ai cũng thấy mình xinh đẹp như hoa, ngửa đầu trước người ta vừa đứng dưới tầng, nũng nịu gọi vài lần, tưởng người ta xuống thật.”
Khương Mộ Vân ‘Ồ’ một tiếng: “Vậy cái người nhìn đẹp trai kia có nhìn xuống dưới không?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Ơ, không phải là giọng rất nũng nịu hả, người ta chắc không nghe thấy thôi.”
“Dĩ nhiên là không phải, cậu bạn đẹp trai sống ở tầng hai. Ừ, chính là cái tầng ký túc xá đối diện với bọn mình á. Người thì vẫn ra xem. Nhưng cái dòng dong chi tục phấn ấy[1]thì làm sao khiến người ta để ý được!” Lâm Hồng tay chỉ vào toàn ký túc xá đối diện với sân tập của bọn họ.
Khương Mộ Vân nhìn theo chỗ chỉ tay của cô nàng, nhìn về phía đối diện.
“Không thì tối nay bọn mình đi xem thử nhá?” Lâm Hồng kéo tay Khương Mộ Vân, lắc lắc làm nũng với cô.
Khương Mộ Vân rút tay cô ra: “Muốn đi thì tự đi đi. Tôi không có hứng thú.”
“Không có hứng thú? Cậu chính là đội trưởng đội nhan cẩu nhỏ cơ mà, cậu dám nói là bản thân mình không có hứng thú sao!” Lâm Hồng đề cao giọng.
Khương Mộ Vân đá cô nàng: “Khó nghe chết mất thôi, mấy đứa các cậu đổi tên đội đi xem nào, không đúng, cậu mới là chó ấy, tôi không phải nhé! Còn cả cái đội trưởng kia nữa, cậu muốn làm thì làm tôi không làm.”
“Tên đã có đã gọi từ lâu năm, trước cũng không thấy cậu muốn đổi.” Lâm Hồng trở mình xem thường, bỗng nhiên lại ‘Ô?’ một tiếng: “Chẳng nhẽ cậu định vì một thằng nhõi Tân Thần mà bỏ mặc toàn bộ chị em đúng không!”
Nhắc đến Tân Thần, Khương Mộ Vân sửng sốt, từ hôm đó đến bây giờ hai người cũng chưa liên lạc lại với nhau.
Lâm Hồng đang định truy vấn, thì huấn luyện viên bên kia đã thổi còi gọi người, thế là cô chỉ đành từ bỏ.
Vất vả lắm mới kết thúc một ngày huấn luyện quân sự, Khương Mộ Vân trở lại ký túc xá, mới vừa nằm xuống được tí thì Lâm Hồng đã đến rồi.
“A Mộ, đi thôi, mau đi cùng tớ nào!” Lâm Hồng dùng sức kéo Khương Mộ Vân đang nằm la liệt trên giường xuống.
“Tôi không đi, tôi mệt muốn chết.” Khương Mộ Vân nhắm mắt ôm chặt chăn, không đứng dậy.
“Giá trị nhan sắc lần này siêu cao luôn, cậu không đi sẽ thấy hối hận đấy!”
“Có quỷ mới tin cậu ấy, ánh mắt trước giờ của cậu quá tệ.”
“Tin tớ thêm một lần nữa đi, lần này chính là kho báu trời cho, chủng loại lần này khó kiếm trên nhân gian lắm đấy.”
Khương Mộ Vân thờ ơ, đã thế cô còn bấu chặt chăn, mở miệng mắng: “Ngày nào cũng bị huấn luyện viên tra tấn, mệt sắp chết rồi mà cậu vẫn còn sức lực đi tìm đàn ông, cậu có còn là người không vậy!”
Lâm Hồng bò lên trên giường, tung đại chiêu, cô nàng cù cô nôn: “Tớ đương nhiên không phải là người, tớ là tiểu yêu tinh của cậu.”
Khương Mộ vân lăn qua lăn lại để trốn: “Ha ha ha, đừng cù nữa…”
Phòng ký túc xá này có tám người, và trong số tám người đó có rất nhiều người không thích Khương Mộ Vân.
Một em gái Tứ Xuyên sau khi rửa mặt trở lại, đặt chậu rửa mặt lên bàn, kêu lên một tiếng: “Muốn đùa giỡn thì kìm lại, đừng quấy rầy bọn tôi nghỉ ngơi.”
Khương Mộ Vân trừng mắt nhìn Lâm Hồng, cô ngồi dậy nói: “Đi thôi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Lâm Hồng bĩu môi: “Giọng cô ấy to nhất, nếu có ảnh hưởng đến người khác thì cũng là cô ấy chứ.”
Ra khỏi ký túc xá, Lâm Hồng lôi kéo Khương Mộ Vân đến ký túc xá nơi nam sinh trường kiến trúc ở.
Khương Mộ Vân vừa đi vừa ngáo, tâm trạng cực kỳ khó chịu: “Cậu cũng thật là, muốn nhìn thì tự mình đi nhìn đi, còn nhất quyết phải kéo tôi theo làm gì.”
Lâm Hồng ôm cánh tay của cô, vui vẻ thả rắm cầu vồng[2]: “Bao nhiêu cô gái đứng dưới gọi mà người ta không có xuống á, tớ một thân một người nên mị lực có hạn. Nếu cậu ở bên cạnh tớ, thì chắc chắn cậu ta sẽ xuống.”
“Cậu nghĩ nếu bản thân mất mặt thì cũng phải tìm đệm lưng mất mặt cùng mình ý gì. Sao tôi lại quen một đứa xấu nết như cậu vậy nhờ?” Khương Mộ Vân không chút lưu tình chọc thủng mặt mũi cô nàng.
“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu thôi.” Lâm Hồng cười toe toét.
Hai người vì đi vừa đùa giỡn với nhau suốt đoạn đường, trong vô thức cả hai đã dừng chân trước lầu dưới ký túc xá chỗ ở của nam sinh theo học kiến trúc, đối diện ngay với khu huấn luyện quân sự ban ngày của bọn họ.
Lầu dưới ký túc xá có một chiếc đèn đường, ngọn đèn trắng hắt lên người Khương Mộ Vân và Lâm Hồng, nó soi rõ bóng dáng của họ.
Lâm Hồng giọng nói trong rõ, ngẩng đầu lên, chắp tay thành vòng tròn rồi hét lên: “Mạnh! Triều! Huy!”
Khương Mộ Vân nheo mắt, vội vàng giật ống tay áo Lâm Hồng, nghi hoặc hỏi lại: “Cậu vừa gọi ai vậy?”
“Còn có thể là ai nữa, nam thần đứng đầu học viện kiến trúc đó, Mạnh Triều Huy á.” Lâm Hồng nói, sau đó lại quay đầu hét thêm hai lần trước ký túc xá.
_Chú thích:
[1] : 庸脂俗粉: – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa).
[2] Rắm cầu vồng: dùng để chỉ fans hay tâng bốc, khoa trương về thần tượng của mình, nhìn cái gì cũng là ưu điểm là điểm tuyệt vời, dù thần tượng đánh rắm thì cũng phải là cầu vồng.
Danh Sách Chương: