Edit: Điềm Điềm
***********************
Phản ứng đầu tiên của Trác Duyên không phải là đi hỏi Đỗ Dần, mà là đi kiểm tra người ngã xuống đất.
Người đàn ông ngã trên mặt đất trên đầu còn chảy máu, rơi vào trạng thái hôn mê, dưới tình huống như vậy, thời gian điều trị càng kéo dài, đối với Đỗ Dần lại càng bất lợi.
“Dì, trong cửa hàng của dì có điện thoại không?” Trác Duyên hỏi bà chủ tiệm bánh bao.
Bà chủ hiển nhiên là bị dọa sợ, nghe vậy chỉ sững sờ gật đầu: “Có.”
“Tràng Tử, trước đi gọi điện thoại cấp cứu, sau đó báo cảnh sát!” Dứt lời, rồi lại nói: “Không, để Đỗ Dần tự mình báo cảnh sát.”
Hàn Xương lần đầu tiên đối mặt với loại máu tanh này, rất là bối rối luống cuống, nghe được Trác Duyên chỉ huy giống như là tìm được cốt lõi, lập tức đi theo bà chủ đến cửa hàng gọi điện thoại.
Đỗ Dần ném viên gạch trong tay xuống, ngẩng đầu, con ngươi phía sau cặp kính gọng đen mờ mịt tuyệt vọng nhìn Trác Duyên, bên cạnh cậu ta còn có một cô gái cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
“Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi. Đợi lát nữa cảnh sát đến, cậu cứ nói rõ nguyên nhân hậu quả, không được có bất kỳ giấu giếm, biết không?” Trác Duyên không muốn nhìn thấy một học sinh giỏi cứ như vậy bị hủy diệt.
Tuy rằng cậu còn không rõ tình huống là gì, nhưng nhìn thấy tư thế bảo vệ của Đỗ Dần đối với cô gái kia đại khái đoán ra một chút.
Kiếp trước, Đỗ Dần bỏ học không phải vì chuyện này chứ?
“Bây giờ cậu đến cửa hàng tự mình báo cảnh sát được không? Tin tôi đi, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.” Trác Duyên giữ chặt cánh tay của cậu ta, nhìn vào mắt cậu ta đầy cổ vũ và kiên định.
Đỗ Dần chậm rãi hồi phục tinh thần lại, ánh mắt dần dần thanh tỉnh, ánh mắt của cậu ta dừng trên tay Trác Duyên kéo mình, gật đầu, sau đó vỗ bả vai cô gái đang khóc bên cạnh, đi vào trong tiệm.
Cô gái lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn bóng lưng cao gầy của Đỗ Dần, môi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì.
“Tôi có thể hỏi một chút, cậu cùng Đỗ Dần có quan hệ gì không” Trác Duyên nhẹ nhàng hỏi cô.
Cô gái chuyển ánh mắt đến trên người Trác Duyên, trong ánh mắt mang theo chút tàn nhẫn, khàn giọng nói: “Tôi là em gái anh ấy.”
“Tại sao anh trai cô lại đánh anh ta?”
Cô gái mím môi không nói, Trác Duyên đang muốn khuyên cô, liền nghe bên ngoài đám người truyền đến tiếng ồn ào: “Tránh ra! Đại ca chúng tao đâu? Tránh ra!”
Hai tên côn đồ tóc vàng thô lỗ chen vào đám người vây quanh, liếc mắt một cái liền thấy thanh niên nằm trên mặt đất, mặt đầy máu, lập tức k3u rên: “Oa! Đại ca! Anh chết thảm quá! Nói đi! Ai đã làm chuyện này?” Hai người tức giận nhìn chằm chằm vào đám đông.
Ở nơi này đều là một ít dân chúng nhỏ, bị bọn họ dọa sợ tới mức lui về phía sau vài bước, đều lắc đầu.
Trác Duyên dùng một đôi mắt đào hoa mạnh mẽ nhìn về phía hai người, đây không phải là người ngày đó đánh mắng Đỗ Dần sao?
“Không muốn đại ca các người chết, lập tức đến phòng khám gần nhất mang theo một bác sĩ tới đây!” Trác Duyên làm luật sư nhiều năm, trận thế dọa người vẫn có, cậu thấy hai người đứng ngây ngốc ở đó, liền nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Còn không mau đi!”
Thương thế trên đầu, bọn họ là những người ngoài cuộc cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể tìm người chuyên nghiệp đến sơ cứu trước khi xe cứu thương đến.
Hai người bị cậu hù dọa, không chút nghĩ ngợi chạy về phía phòng khám.
Hy vọng người bị đập không bị thương nghiêm trọng, nếu không…
“Yến Tử!” Hàn Xương dẫn Đỗ Dần từ tiệm bánh bao đi ra: “Đã gọi điện thoại rồi.” Hắn đi tới bên cạnh Trác Duyên, trên mặt còn mang theo chút khẩn trương: “Yến Tử, bây giờ nên làm gì?”
Lúc này, mấy người mặc cảnh phục đi tới bên này, người cầm đầu chính là Hàn Minh.
Hàn Minh nhìn thấy Hàn Xương và Trác Duyên, không nói gì, nhìn thấy người bị thương trên mặt đất, liền phân phó một cảnh sát nhỏ bên cạnh: “Cấp cứu.”
Hàn Xương nhìn thấy ba mình, lòng liền bình tĩnh lại, không khỏi nhắc nhở: “Đã gọi cấp cứu rồi.”
Hàn Minh nhìn hắn một cái, “Các con đều về nhà đi.”
Hàn Xương muốn nói gì đó, lại bị Trác Duyên ngăn cản: “Chú Hàn, vậy chúng con trở về trước.”
Hàn Xương buồn bực bị Trác Duyên kéo về: “Yến Tử, sao cậu lại ngăn cản tớ?”
Trác Duyên hỏi hắn: “Vậy cậu muốn nói gì?”
“Tớ muốn nói, mọt sách kia là bạn học của chúng ta, nhất định là có khổ tâm gì mới có thể đánh người bị thương đó, chẳng lẽ cậu không muốn giúp cậu ta?”
Trác Duyên lắc đầu: “Muốn giúp cũng không phải biện pháp như vậy. Người ở hiện trường nhiều miệng phức tạp, có vài lời không nói mới tốt. Huống chi chú Hàn làm cảnh sát nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, cậu còn lo lắng cái gì? Hiện tại nên lo lắng nhất chính là, thương thế của người kia như thế nào.”
“Vì cái gì?” Hàn Xương không rõ: “Tớ cảm thấy Đỗ Dần không phải cố ý, hơn nữa cậu ta còn chưa trưởng thành, hẳn là sẽ không phán tội chứ?”
Trác Duyên thở dài: “Cậu ta là vị thành niên, nhưng nếu cậu ta đủ mười sáu tuổi, cố ý đánh người gây thương tích nghiêm trọng hoặc tử vong, nếu như không có tình tiết nào khác có thể miễn hình phạt hình sự, đại khái là chạy không thoát. Cho nên, hy vọng vết thương của người nọ sẽ không có việc gì, hơn nữa còn có tình tiết tự thú, phòng vệ chính đáng, có lẽ có thể không cần phải ngồi tù.”
“Phòng vệ chính đáng?”
“Tớ chỉ là suy đoán mà thôi.” Trác Duyên không muốn nói nhiều, hết thảy đều chờ bác sĩ chẩn đoán.
Nhưng cậu lại lo lắng, nếu như kiếp trước Đỗ Dần bởi vì chuyện này mà bỏ học, có phải đã chứng minh sự tình không có đường chuyển biến đúng không?
***********************
- -----oOo------
Danh Sách Chương: