Chương Hoa trong mê man từ từ thanh tỉnh lại, cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức, trán co giật, trong đầu một mảnh mờ mịt. Hồi lâu sau, mới chậm rãi dùng sức, mở mắt nhìn, nhưng nhìn thấy giường đệm xa lạ.
Kỳ quái.
Hắn ngọa ngoạy giật giật thân thể, mới vừa thay đổi tầm mắt, liền đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc —— mày kiếm, môi mỏng, đôi mắt lạnh như băng, thần sắc lãnh đạm như nước.
Thịch thịch
Tim hắn lập tức đập điên cuồng, duỗi tay một cái, kéo chặt lấy tay áo người nọ.
“Tỉnh rồi?” Thần sắc Tố Tu không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng mở miệng hỏi một câu, từ từ đứng dậy.
“Ngươi...” Chương Hoa mở miệng muốn nói, cổ họng lại khàn vô cùng, cơ hồ không phát ra được âm thanh.
“Trên người ngươi có vết thương, không nên tùy tiện di chuyển. Ta đến phòng bếp xem thuốc sắc được chưa.” Dừng một chút, mắt thấy Chương Hoa đang nhìn chăm chăm vào mình, mặt vậy mà hơi đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, “Yên tâm, ta lập tức sẽ trở lại với ngươi.”
“A...” Chương Hoa vẫn như cũ nắm chết tay áo của y không thả, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt đều là vẻ mê mang, khàn giọng hỏi, “Nơi này là đâu? Ngươi là ai?”
Nghe vậy, Tố Tu tất nhiên giật mình, dồn sức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn.
Chương Hoa bị hắn nhìn đến đáy lòng sợ hãi, chỉ đành phải hỏi lại một câu: “Xin hỏi các hạ là...?”
“Ngươi không biết ta?”
“A, không có ấn tượng gì.”
“...”
Tố Tu quan sát kỹ càng vẻ mặt vô tội kia của Chương Hoa, xác định hắn không giả vờ. Suy cho cùng dù là một con hồ ly đần ham chơi đi nữa, cũng không thể nào lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn.
Cho nên, hắn thật sự... không nhận ra mình?
Nghĩ đến điều này, tâm bất giác run lên, ngón tay từ từ run rẩy, trong đầu một mảnh trống rỗng. Cách hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, lần nữa ngồi trở lại mép giường, giúp Chương Hoa bắt mạch, lạnh giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ những gì?”
“A, ta nhớ ta vì đối phó Thiên kiếp, một mình tu hành ở Đại Tuyết Sơn. Kết quả vừa mở mắt ra, cũng không biết tại sao lại đến đây. Kỳ quái, đạo thiên lôi kia rốt cuộc có đánh xuống hay không?” Vừa nói xong, cơn đau đầu lại tái phát, hắn vội vàng đưa tay nhu nhu trán.
Gương mặt Tố Tu trước sau vẫn lạnh lùng, sau khi giúp hắn kiểm tra vết thương, lại hỏi mấy vấn đề đơn giản, sau đó từ từ phun ra mấy chữ: “Ngươi mất trí nhớ.”
“Ai?”
“Những gì ngươi nhớ bây giờ, tất cả đều là chuyện của năm trăm năm trước.”
“Ý của các hạ là ta mất đi trí nhớ trong năm trăm này?” Chương Hoa trước kinh ngạc một hồi, ngay sau đó lại thấp giọng cười ra tiếng, “Chuyện như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
“...” Tố Tu cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt của hắn.
Chương Hoa trong lòng giật mình, không tự chủ được mà tránh đi đường nhìn kia, cười nói: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tôn tính đại danh của các hạ.”
“Tố Tu.”
“Ô, tên này thật là rất quen thuộc.” Chương Hoa chuyển con ngươi, chợt búng ngón tay một cái, kêu to lên, “Ai nha, thì ra các hạ chính là Tử Dương Chân Nhân tiếng tăm lừng lẫy. Bất quá, ta nhớ các hạ ở Thúy Phong Sơn cách Đại Tuyết Sơn ngàn dặm, ta làm sao lại tới chỗ này?”
Tố Tu thấy Chương Hoa tuy mất trí nhớ, lại vui vẻ như trước, một vẻ mặt thờ ơ như không, trong lòng thật sự không vui. Mất nhiều thời gian, mới áp chế lửa giận vô hình trong ngực áp xuống, vẻ mặt cứng ngắc đáp: “Ta đến Tuyết Sơn hái thuốc, đúng lúc nhìn thấy ngươi nằm trên mặt đất, cho nên liền mang ngươi về nhà.”
“Nói như vậy, các hạ chính là ân nhân cứu mạng của ta? Đa tạ.” Mặc dù Chương Hoa đang nằm trên giường, nhưng vẫn chắp tay làm lễ, cười híp mắt nói, “Tại hạ tên Chương Hoa, là...”
“Ta biết.”
“A?”
“Ta biết ngươi là Hồ vương.” Tố Tu trước sau vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia, nhẹ giọng nói, “Ngươi mất trí nhớ, đại khái là bị thiên lôi đánh trúng. Trong sách y cũng từng có ghi chép loại này, hôm khác ta đi hái mấy vị thuốc về luyện tiên đan, nó có thể trị tốt bệnh của ngươi.”
Khôi phục trí nhớ?!
Chương Hoa nghĩ đến bốn chữ này, đầu lại đau, cắn răng chịu đựng, liên tục hít thở. Cho nên đợi sau khi cơn đau qua đi, hắn liền khoát tay áo một cái, cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, có nhớ hay không cũng không quan trọng, Dù sao cũng đã quên mất, có lẽ cũng không phải ký ức gì quan trọn.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tố Tu biến sắc, trong con ngươi lộ ra hàn ý, nhấn mạnh từng chữ hỏi: “Ngươi thực sự nghĩ... không quan trọng?”
“Ách, ha ha.” Chương Hoa cười khan mấy tiếng, đáp, “Mặc dù ta là vua Hồ tộc, thường ngày quen ung dung tự tại. Những gì đã làm trong năm trăm năm này, chắc là chút chuyện miên hoa túc liễu, phong hoa tuyết nguyệt, không có gì nhiều.”
Hắn càng mỉm cười, thì Tố Tu càng cảm thấy chướng mắt, biểu cảm trên mặt từ từ dữ tợn lên, cuối cùng nghiêng người hướng về phía trước, từ từ đưa tay vuốt mặt hắn.
Chương Hoa ngẩn ngơ, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu qua một bên, vội vàng tránh ra.
Vì vậy tay Tố Tu cứng ngắc ở giữa không trung, trong tròng mắt đen ánh sáng âm thầm lưu chuyển, lặng lẽ không nói gì.
Chương Hoa cũng cảm thấy có chút lúng túng, khóe miệng hướng y câu lên, cười nói: “Trên người ta đau nhức dữ dội, sợ rằng phải mấy ngày nữa mới có thể dưỡng tốt vết thương? Có thể phiền các hạ đem chuyện ta đang ở đây nói với các trưởng lão Hồ tộc không? Dù sao trước đây ta với các hạ cũng không có giao tình, ở đây quấy rầy đã lâu, dù sao cũng cảm thấy ngại.”
Cũng không có giao tình?
Ha, nói cũng đúng.
Tố Tu nghe Chương Hoa nói câu này, mới thu tay lại, chậm rãi ấn lên ngực ——- trong lòng trống rỗng, vô cùng mờ mịt.
Cách một lát sau, nhưng lại hơi đau nhói, từ từ lan tràn đến tứ chi bách hải. (*)
(*) tứ chi: hai tay hai chân, bách hải: trăm cái xương.
Đau đớn này vừa chua vừa xót xa lạ như vậy, là bởi vì người trước mắt sao? Rõ ràng người ở bên cạnh, vì sao giờ phút này... lại xa xôi như vậy?
Lúc yêu thì chết đi sống lại, lúc không còn yêu lại là ngươi xa lạ, a, thật đúng là một chút cũng không tệ.
Cho nên, y mới không tin loại tình yêu chơi đùa này.
Tố Tu hít sâu một hơi, chậm chạp đem đau đớn trong lòng đè xuống, chỉ nhàn nhạt nhìn qua Chương Hoa một cái, rũ mắt xuống, tay phải nắm thành quả đấm, cúi đầu trả lời: “... Được.”