Tháng trước có một công tử trẻ trung tuấn tú từ dưới núi lên, họ Triệu tên Tuyển, thích ăn hay cười.
Y cũng không sợ bọn chúng mà thường xuyên tới rừng trúc này nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tính cách vô cùng thú vị, tựa như có rất nhiều chuyện hay kể mãi không hết.
Bọn chúng đều là yêu tinh tốt nên chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để cố gắng tu luyện chứ không có ý hại người.
Triệu Tuyển dạy bọn chúng rất nhiều trò chơi giết thời gian, còn hứa với mấy cô nương yêu tinh sau này trở lại nhất định sẽ đem cho các nàng váy áo và trâm cài tóc thịnh hành nhất. Để báo đáp, bọn chúng bắt gà rừng cho y ăn, nghe y kể trong chùa có tiểu sư phụ lúc nào cũng xụ mặt, dáng dấp đoan chính anh tuấn, chỉ là hơi hung dữ thôi.
Y nói thoại bản hay kể ban đêm yêu tinh sẽ tìm tới hòa thượng, hỏi bọn chúng đã bao giờ thử chưa.
Đám yêu tinh quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu: "Chúng ta đâu dám trêu chọc hòa thượng chứ."
Bọn chúng tu hành không dễ dàng gì nên đâu thể chôn vùi tu vi trong ngôi chùa nhỏ này được, tốt nhất là chờ có được hình người rồi xuống núi từ từ chọn hôn phu.
Triệu Tuyển cười, dựa vào tảng đá trong rừng trúc ngửa cổ rót rượu ngon bọn chúng đem đến vào miệng rồi nói: "Được thôi, nếu các ngươi không thử thì ta sẽ giả làm yêu tinh đến chọc hắn."
Một thời gian sau, Triệu Tuyển tới gặp bọn chúng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, trên người còn dính mùi hương ngọt ngào mà sau khi làm chuyện phòng the mới có.
Bọn chúng đột nhiên nảy lòng hiếu kỳ, vây quanh y mồm năm miệng mười hỏi y đã ngủ với ai.
Chắc không phải ngủ với hòa thượng thật đấy chứ?
Vừa hỏi xong, bọn chúng nhìn thấy một hòa thượng nghiêm mặt đi vào hang, dáng dấp tuấn tú nhưng vẻ mặt rất hung dữ làm bọn chúng sợ hãi im bặt, xúm nhau nấp sau lưng Triệu Tuyển.
"Tiểu sư phụ, ta và bọn họ thân nhau lắm," Triệu Tuyển thấy Càn Nhược An tỏ vẻ ghen tuông thì trong lòng có chút buồn cười, vội vàng đi tới nắm tay thanh niên thì thầm, "Ngươi đừng hù dọa bọn họ, ta còn phải nhờ họ bày tiệc mừng cho chúng ta nữa đấy."
Lúc này Càn Nhược An mới hết xụ mặt, hắn ngại ngùng nhếch môi, vành tai lại đỏ lên. Hắn nghĩ đầu tiên là mình phá giới, sau đó thành hôn với nam tử, tiệc mừng còn để yêu tinh tổ chức nữa, nói không chừng sau khi chết sẽ bị Phật Tổ đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng nên.
Đám yêu tinh thấy hắn không còn hung dữ thì muốn vây quanh nhìn hắn nhưng bị Triệu Tuyển cản lại.
Triệu Tuyển cười nói: "Không cho các ngươi đụng đâu, tiểu sư phụ chỉ được có một yêu tinh là ta thôi."
Ra khỏi hang, Càn Nhược An cứ nghĩ mãi về lời nói của thiếu niên, những yêu tinh kia đều là mỹ nhân nhưng làm hắn động tâm chỉ có Triệu Tuyển không đứng đắn này mà thôi.
Đi trong rừng một hồi, hắn nhịn không được kéo lại Triệu Tuyển đang hát ngâm nga phía trước rồi ôm người vào lòng, khi Triệu Tuyển ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, hắn hôn lên đôi môi hoa đào của y.
-
Càn Nhược An chẳng có bao nhiêu hành lý để thu dọn, sau khi xuống núi thì vào Triệu phủ phụ trách đốc thúc Triệu thiếu gia học hành.
Cha mẹ Triệu Tuyển cực kỳ vui mừng khi thấy y siêng năng đọc sách, thầm nghĩ sư phụ trong chùa thật bản lĩnh, có thể làm con mình ngoan ngoãn học hành chứ không còn chơi bời lêu lổng nữa.
Sau khi biết Triệu Tuyển và Càn Nhược An tình ý tương thông, hai ông bà vô cùng kinh ngạc nhưng nghĩ kỹ lại thì có sư phụ trẻ tuổi này bên cạnh, Triệu Tuyển quả thực đã nỗ lực chăm chỉ hơn nhiều, mấy ngày trước còn được đề tên trên bảng vàng khiến Triệu gia nở mày nở mặt.
Họ nghĩ rất thoáng, chỉ là thỉnh thoảng lại phát sầu vì dòng dõi Triệu gia.
Nhưng có yêu tinh xuống núi tặng cho Triệu Tuyển một viên đan dược, năm sau y hạ sinh một nhóc tì xinh xắn.
Ánh nến trong phòng đã tắt, Triệu Tuyển bị chơi đùa không còn sức lực rên rỉ dưới người thanh niên, níu tóc đã mọc dài của đối phương nói: "Tiểu sư phụ, đừng, đừng làm nữa mà......"
Vào chùa tu thân thực sự quá nguy hiểm! Y thường xuyên bị hòa thượng phá giới tràn đầy ham muốn đè ra chơi đùa, quả thật hết sức vất vả. Sau khi Càn Nhược An dẫn y bước lên con đường đúng đắn thì lại bị y lấy oán trả ơn lôi vào biển hoa hồng trần ý loạn tình mê.
Gọi là tay ăn chơi đi chính đạo, người thoát tục nhập phàm trần.
[HOÀN]