Cá đã cắn câu!
“Đi, tìm người gọi Đai ca của ta đến đây, nói xe ngựa của ta lại hỏng rồi, mới đi được nửa đường, nói huynh ấy quay lại đón ta!”
Gã sai vặt lĩnh mệnh, ta cùng Hướng Trúc lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, cành liễu rũ thỉnh thoảng cọ vào nóc xe.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu. (Cơn bão sắp ập đến và gió đang tràn vào tòa nhà.)
Từ xa lọc cọc tiếng vó ngựa, xe ngựa của phủ Ninh Viễn hầu dừng lại trước sân.
Vệ Tư Vi đỡ Ninh Viễn hầu phu nhân xuống ngựa, xa xa nghe tiếng nàng ta nói: “Mẫu thân, người ta nói đệ đệ nuôi dưỡng một ngoại thất trong viện này, người đâu còn không đá văng cánh cửa đó cho ta!”
Hạ nhân lập tức chạy đến phá cửa, Vệ Tư Vi cùng Ninh Viễn hầu phu nhân mang theo một đám người xông vào, Đai ca đang dạo chơi ở ngoại thành cũng đúng lúc chạy đến, thấy xe ngựa của ta liền chạy đến hỏi thăm: “Bên kia có gì mà ồn ào vậy?”
Ta trộm cười: “Nghe nói Vệ thế tử nuôi dưỡng ngoại thất ở biệt viện, hay là huynh đi xem thử. Lúc trước Giang gia chúng ta bị người ta đồn, thật là tức chết, huynh cũng nhìn thử xem ngoại thất kia rốt cuộc là ai?”
Đai ca vừa nghe vậy, quả nhiên khoác tay đi qua, người còn chưa tới cửa, liền thấy Vệ Tư Vi cùng Ninh Viễn hầu phu nhân đỏ mặt từ trong viện lảo đảo nghiêng ngả chạy ra, theo sau là một nam nhân, cởi trần, lộ cả ngực, vừa đi vừa la to: “Phu nhân, phu nhân đừng đi, Vệ lang nói muốn cưới Giang Hoa ta vào cửa, các người đừng có chạy!”
Vừa nghe thấy, Đại ca ta và những người khác đều sửng sốt, sao lại là nam nhân?
Ngoại thất của Vệ Cư An nuôi dưỡng là nam nhân!
Tên phế vật này, nuôi tiểu thư Giang gia làm ngoại thất gì chứ, rõ ràng là hắn nuôi nam nhân họ Giang.
Đai ca tức giận tính đi tìm Vệ Cư An tính sổ, nhưng bị các bạn hữu bên cạnh giữ lại.
Ninh Viễn hầu phu nhân suy tính ở ngoại thành vắng vẻ, ít người lui tới, nên cố ý dẫn thêm hai nữ quyến tham gia bắt gian.
Lại không ngờ rằng, bắt được Vệ Cư An cùng nam nhân khác đang ở bên nhau.
Đỏ mặt tía tai đi ra cửa, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp gặp bọn người Đai ca đang đi tới, liền loạn cào cào lên.
Chưa kịp tới bình minh, đã truyền khắp cả thành, ngoại thất mà Vệ Cư An của phủ Ninh Viễn hầu nuôi dưỡng là một nam nhân.
Hướng Trúc kể sinh động như thật, cùng ta đáp lời: “Tiểu thư, người không biết đâu, bên ngoài đồn ầm lên rồi, Ninh Viễn hầu phu nhân dẫn theo Xương Ấp bá phu nhân cùng hai nhi nữ của bọn họ đi bắt gian Vệ thế tử cùng ngoại thất. Khi đến chỗ đó vừa đẩy cửa vào đã thấy Vệ thế tử nằm trên giường, bên canh có một nam nhân cởi trần đang ngồi chải tóc.”
Ninh Viễn hầu phu nhân còn cho là nữ tử nhà nào không biết xấu hổ, đi lên tát người ta một cái. Người nọ đứng lên so với Ninh Viễn hầu phu nhân còn cao hơn một cái đầu, vừa mở miệng liền biết là nam nhân. Làm cho Ninh Viễn hầu phu nhân cùng Xương Ấp bá phu nhân đều sợ đến nhảy dựng, Xương Ấp bá phu nhân hiện tại trở về nhìn đến thấy ai tóc dài còn phải hỏi câu là nam hay nữ.”
Xương Ấp bá phu nhân giao tiếp rộng rãi, Ninh Viễn hầu phu nhân dẫn theo bà, chính là muốn cho bà chứng kiến. Nếu bắt gặp ta cùng Vệ Cư An sẽ lan truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, khiến ta không muốn gả cũng phải cho Vệ Cư An.
Bà ta không biết, bà ta không hiểu rõ ta, cũng không hiểu rõ Giang Uyển.
Bà ta cho rằng, Vệ Cư An lừa dối Giang Uyển, cưới ta vào cửa, ta là tỷ tỷ của Giang Uyển, chắc chắn sẽ bao dung nàng ta.
Sau này Vệ Cư An đỗ đạc công danh, cùng ta hòa li, lập Giang Uyển làm chính thê, mọi chuyện đâu lại vào đấy, Giang Uyển chắc chắn sẽ đáp ứng.
Lại không biết ta tưởng kế tựu kế, bắt chuột trong chum mà thôi.
Ta thường đến gặp Giang Uyển tặng bạc, không chỉ đơn thuần là muốn Giang Uyển nhìn rõ con người của Vệ Cư An, còn muốn dụ Vệ Cư An mắc mưu.
Hắn cho rằng ta còn thương tiếc cho vị muội muội này, hơn nữa được Ninh Viễn hầu phu nhân khuyến khích, liền nói Giang Uyển hạ dược ta, làm cho ta và hắn bên nhau, vừa vặn mẫu thân hắn chạy đến bắt người.
Lại không nghĩ rằng đây là cái bẫy mà tỷ muội ta tạo ra cho hắn, Giang Uyển yêu hắn đến nhường nào, thì khi thấy hắn muốn hạ dược ta khiến ta trở thành chính thê của hắn, nàng ta càng hận hắn biết bao nhiêu.
Giang Uyển nhảy sông, Vệ Cư An sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm Giang Uyển hỏi tội. Nàng ta không muốn gặp lại Vệ Cư An, cũng không thể quay về Giang gia, đành lựa chọn tự vẫn.
Nước sông chảy siết, Vệ gia cũng không thể tìm được gì ngoại trừ một chiếc giày.
Thanh danh Vệ Cư An mất hết rồi. Đừng nói là hào môn thế gia, ngay cả nư nhi của gia đình bình thường cũng không muốn làm gả cho một người nuôi dưỡng nam nhân làm ngoại thất.
Không chỉ như vậy, hôn sự của Vệ Tư Vi cũng bị hủy.