Vẫn là Ngu Đào ngủ trước.
Sau khi Địch Lâm Thâm xác định Ngu Đào đã ngủ, mở lại đèn bàn, một tay đỡ đầu, nhìn gương mặt lúc ngủ của Ngu Đào, vươn tay chọt chọt mặt Ngu Đào.
Ngu Đào nhíu mày đôi chút, cũng không tỉnh.
Địch Lâm Thâm hơi nâng khóe miệng, dáng vẻ Ngu Đào chơi đàn ghi-ta ca hát hôm nay thật sự mê đảo hắn, vừa nhắm mắt tất cả đều là hình dáng của Ngu Đào, làm hắn thực sự không thấy buồn ngủ. Cũng chính vì tỉnh táo như thế, nên hắn mới phát hiện mình thật sự có hơi thích Ngu Đào. Không phải giữa bạn bè, mà là giữa người yêu…
Nhưng lần trước hắn nói với Ngu Đào về vấn đề bạn trai, Ngu Đào nói không thể yêu sớm, bởi vậy chuyện để cho mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, hắn chẳng hề chắc chắn được tí nào.
Chẳng qua nói đi nói lại, nếu Ngu Đào thích con trai, hắn cũng thích con trai, hắn lại có quan hệ tốt với Ngu Đào nữa, vậy nếu Ngu Đào muốn nói chuyện yêu đương, có phải hắn sẽ có thể nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng không?
Nghĩ đến đây, ngược lại hắn có chút vui vẻ. Ít nhất nhìn xem hiện tại, Ngu Đào sẽ không chạy theo thằng lưu manh nào khác —— Nice!
Hắn cũng phải tìm cơ hội thử thăm dò tí, lỡ như Ngu Đào đổi ý, hắn cũng có thể nhận được thông tin trực tiếp, lật đổ phủ Hoàng Long (*)!
(*): Chỉ sự hiểm yếu của kẻ địch. Nghĩa là nếu Ngu Đào đổi ý yêu sớm thằng nào đó anh sẽ ngay lập tức đi oánh đổ thằng này.
Không biết nhìn bao lâu, Địch Lâm Thâm rốt cuộc buồn ngủ, tắt đèn chầm chậm ngủ thiếp đi.
Trong sân nhà, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào ngồi song song trên ghế dài, đều đang đọc sách.
Lúc này, Ngu Đào bỗng nghiêng người hôn một cái lên mặt hắn.
Địch Lâm Thâm ngạc nhiên nhìn Ngu Đào, trong lòng vô cùng mừng rỡ, còn hơi nghi ngờ —— sao Ngu Đào lại tự nhiên đáp ứng hắn nhỉ?
Chỉ thấy sau khi Ngu Đào hôn hắn xong, con như thấy chưa đủ, đứng lên chủ động bắt ngang ngồi trên đùi hắn.
Bộ phận quan trọng của hai người cách vải quần dán vào nhau, sau đấy Ngu Đào liền ôm hắn, bắt đầu chủ động ma sát hắn, nhất là bộ phận quan trọng ấy, cảm giác vô cùng vô cùng rõ ràng…
Địch Lâm Thâm bị ma sát ra lửa, cảm giác từ từ kéo lên. Vươn tay kéo nhẹ lấy tóc Ngu Đào, hôn lên. Mà cảm giác ở nơi nào đấy cũng càng ngày càng muốn vỡ tường, cuối cùng Địch Lâm Thâm chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng trào, cả người cũng thức tỉnh.
Trời mới tờ mờ sáng, còn chưa tới giờ Ngu Đào rời giường.
Mà Ngu Đào đang ngủ rất yên ổn bên cạnh hắn, không hề dựa sát bao nhiêu. Mà hắn…
Địch Lâm Thâm không cần vươn tay ra sờ, liền biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ chửi tục, rồi rón rén xuống giường đi tắm —— chuyện này không thể để cho Ngu Đào nhìn thấy được, tuy đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của con trai, nhưng nếu Ngu Đào hỏi hắn mơ thấy cái gì, hắn phải trả lời sao đây?!
Chờ Địch Lâm Thâm tắm xong ra ngoài, Ngu Đào đã tỉnh.
Địch Lâm Thâm cố ngửi mùi trong không khí, chỉ lo để lộ ra thứ gì. Nhưng cũng may là không có gì khác lạ, Ngu Đào không hề phát hiện có gì không đúng.
“Sao cậu dậy sớm vậy?” Ngu Đào còn mang theo ba phần buồn ngủ.
“Ừ, đi vệ sinh xong tỉnh luôn.” Địch Lâm Thâm bịa lý do.
Ngu Đào gật đầu, liền xuống giường đi rửa mặt.
Địch Lâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, vừa thay quần áo, vừa thầm mắng cậu em của mình không chịu thua kém, chỉ chút mức độ ấy, mà đã thông báo rồi?
Chẳng qua hắn tin tưởng bản thân sẽ không tiết sớm, dù sao mộng xuân thôi mà, đều là lấy phần cuối, không cách khác!
Địch Lâm Thâm vẫn ở trong phòng khách nhỏ, Ngu Đào thì chiếm phòng sách. Địch Sĩ Nghĩa thấy Địch Lâm Thâm dậy sớm, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, cảm giác con thứ hai coi như đã lớn rồi.
Xế chiều, Viên Tâm Nhụy và cha mẹ đến thăm.
Hai nhà ở không xa, vì thế dịp lễ tết, hai nhà đều sẽ đi thăm.
Lúc này, Ngu Đào đang ở trong phòng sách của Địch Vu Tư giảng bài tập tiếng Anh cho bé. Địch Vu Tư nghe người hầu nói có người nhà họ Viên đến, bĩu môi, không nói gì, cũng không có ý xuống lầu.
Mà Địch Lâm Thâm thì đang làm bài trong phòng sách của mình, sau khi nghe xong cũng không định xuống lầu.
Nhìn hoa mân côi đỏ tươi được cắm trong bình hoa đặt trên bàn sách, Địch Lâm Thâm hơi nhếch khóe miệng.
Nhà họ có đặt hoa cố định với cửa hàng bán hoa, mỗi tuần sẽ đưa qua đây một lần, đều là những bó hoa đã được thiết kế kiểu dáng, mỗi lần đưa hoa gì cũng không cố định, phải nhìn xem thiết kế lúc đó và có hoa nào mới được vận chuyện tới.
Hôm nay đưa tới là hoa mân côi.
Bình thường những bó hoa đó đều được đặt trong phòng khách, phòng ăn, phòng khách nhỏ và phòng ngủ chính mỗi nơi một bó. Địch Lâm Thâm và Địch Lâm Chiêu không hứng thú với những thứ này, Địch Vu Tư còn nhỏ, sợ bé không cẩn thận đụng làm ngã bình hoa đâm trúng mình, thế nên họ đều không có. Nhưng Địch Lâm Thâm ăn cơm xong thấy hoa được đưa tới, cảm thấy thêm chút nguyên tố lãng mạn trong phòng sách của mình cũng không tệ, không chừng Ngu Đào sẽ thích thì sao?
Đặt là đặt bó vốn phải để trong phòng khách nhỏ liền để vào phòng sách của hắn, nói cho hay là: Thực vật có thể khiến cho lòng người khoan khoái, có ích cho việc học.
Có lẽ đã đoán được Địch Lâm Thâm sẽ không xuống lầu, Địch Vu Tư xuống cũng không có tác dụng, thế nên Địch Lâm Chiêu liền xuống bắt chuyện thay họ chút, dù sao ba người họ đều ở nhà, một người cũng không xuống lầu cũng khó coi. Địch Lâm Thâm và Địch Vu Tư đều có thể tìm được một lý do chính thức, dù sao với học sinh mà nói, không có lý do nào đúng hơn cái lý do học tập này.
Địch Lâm Chiêu và Viên Tâm Nhụy không có gì để nói, Viên Tâm Nhụy rất chán nản, cả buổi cũng không thấy Địch Lâm Thâm xuống lầu —— hôm nay cô đặc biệt mặc bộ đồ được nhãn hiệu làm riêng cho, là muốn cho Địch Lâm Thâm xem!
Thấy mẹ mình trò chuyện vui vẻ với Du Mỹ Hề, cha thì đang nói những chuyện về kinh tế, không có cái nào là cô có thể nói được, liền chen vào: “Lâm Thâm đang bận gì ạ? Mà không xuống lầu.”
Lúc nãy Địch Lâm Chiêu xuống lầu, có nói Địch Lâm Thâm đang học, bây giờ Viên Tâm Nhụy ở đây giả bộ mất trí nhớ với họ, bầu không khí bỗng có phần lúng túng.
Du Mỹ Hề mỉm cười nói: “Lâm Thâm đang làm bài ở trên lầu còn cần lát nữa, gần đây nó đang rất cố gắng học tập, cô và cha nó đều rất vui mừng. Chờ làm bài xong chắc sẽ xuống ngay thôi.”
Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chuyện khác cô không dám nói, nhưng lòng dạ đàn bà thế nào, cô vẫn có thể liếc mắt nhìn ra được. Huống chi là một cô bé như Viên Tâm Nhụy.
Địch Lâm Thâm không thích Viên Tâm Nhụy, Du Mỹ Hề biết, vì thế những ý kiến lời trong lời ngoài của phu nhân nhà họ Viên, cô nghe hiểu cũng giả bộ hồ đồ. Đầu tiên không nói Địch Lâm Thâm chẳng có ý với Viên Tâm Nhụy, chỉ với cô thôi, cũng chả thích con gái như Viên Tâm Nhụy, lòng dạ quá nặng, gia đình có thể sẽ không hòa thuận. Chẳng bằng chọn một người gia cảnh bình thường, nhưng tính tình tốt, có thể khuyên được Địch Lâm Thâm thì càng tốt hơn.
“À.” Viên Tâm Nhụy mặt ngoài thì cười đáp, nhưng trong lòng lại chẳng quá vui vẻ.
Cô vốn đã không để Du Mỹ Hề vào mắt, dù sao từng lăn lộn trong giới giải trí, sao có thể tốt lành gì được? Cô biết Địch Lâm Thâm không thích Du Mỹ Hề, chỉ cần cô đứng trên cùng chiến tuyến với Địch Lâm Thâm, thì sẽ không sợ không có chuyện để nói với Địch Lâm Thâm.
Du Mỹ Hề lắc đầu một cái trong lòng, con cả và con thứ hai trong nhà không thân với cô, cô có thể hiểu được, cũng không ngại. Chỉ cần cô làm tốt những gì mình nên làm, hai đứa bé cũng sẽ không quá làm khó cô.
Nhưng thái độ mà Viên Tâm Nhụy thể hiện ra, thực sự khiến cho cô phản cảm, cô không biết vì sao cha mẹ nhà họ Viên trông có vẻ rất tốt, mà con gái lại như vậy.
Sau khi Địch Vu Tư làm xong bài tập, mở máy tính lên, muốn tìm phim hoạt hình xem.
Ngu Đào nhìn bé, hỏi: “Em không xuống lầu chào khách à?”
Địch Vu Tư lắc đầu một cái, “Em không thích cái chị nhà họ Viên.”
“Sao thế?” Thật ra Ngu Đào cũng không nhớ rõ Viên Tâm Nhụy, thế nên chỉ tưởng là người không quen biết.
“Chị đó xấu lắm! Không dạy em bài tập, còn ở sau lưng nói em ngu dốt nữa!” Địch Vu Tư đã quyết định không nhịn nổi nữa.
Ngu Đào cảm thấy đối xử với trẻ con như thế cũng không quá tốt, nếu Địch Vu Tư đã không muốn xuống, thế thì không xuống vậy, dù sao nhà họ Địch cũng không có ai đến giục.
“Anh đến chỗ anh hai em xem anh ấy làm bài như thế nào trước, em tự xem phim hoạt hình đi nhé.” Ngu Đào nói.
Địch Vu Tư gật đầu, không thể vì mình làm chậm trễ việc học của anh hai được, “Dạ được. Nếu tối chị Viên ở lại nhà ăn cơm, vậy mình đừng có xuống. Bảo dì bưng cơm lên.”
Ngu Đào cảm thấy bạn nhỏ này thù dai thật, nhưng cậu không nói được chuyện này, chỉ cần cha mẹ nhà họ Địch không có ý kiến là được.
Về phòng sách của Địch Lâm Thâm, Địch Lâm Thâm còn đang làm bài, dáng vẻ rất chăm chú. Nghe thấy tiếng Ngu Đào về, mới ngẩng đầu lên.
“Còn nhiêu nữa?” Ngu Đào cười hỏi.
“Còn bốn bài.” Địch Lâm Thâm trả lời.
“Dưới lầu có khách cậu không xuống xem à?”
“Không đi.” Địch Lâm Thâm không hề do dự, “Là nhà của cô gái mà mình gặp hôm ở siêu thị, cô ta cũng tới, tôi lười đối phó cô ta.”
Ngu Đào vừa nghe, lại là cô gái đó, tâm trạng cũng chẳng thấy tốt nữa.
“Nhà cậu… với nhà cô gái đó quan hệ tốt lắm à?”
“Thế giao.” Địch Lâm Thâm vừa làm vừa nói chuyện nhà họ Viên cho Ngu Đào một lần.
Cuối cùng tổng kết: “Dù sao tôi cũng không có cảm tình gì với Viên Tâm Nhụy.”
Ngu Đào nghe thế thì yên tâm, cậu không thể nói rõ rốt cuộc mình yên tâm ở đâu, nhưng chỉ là cảm thấy cảm xúc không tệ.
Tới kiểm tra bài Địch Lâm Thâm làm, Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn cậu —— đi đối phó người nhà họ Viên, nào thoải mái bằng ở chung với Ngu Đào?
Ngu Đào kiểm tra rất nghiêm túc, lông mi thật dài nháy nháy. Địch Lâm Thâm bỗng nhiên nghĩ, lông mi này mà lướt qua ngón tay sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Vì thế Địch Lâm Thâm vươn tay ra vén lông mi Ngu Đào, Ngu Đào theo bản năng nhắm mắt lại. Hai người bất giác kề nhau rất gần, Địch Lâm Thâm có chút muốn hôn Ngu Đào, khoảng cách này thật sự quá mập mờ, nhưng vẫn kiềm chế.
Ngu Đào mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt trong suốt lại vô tội, như hỏi hắn đang làm gì?
Địch Lâm Thâm hơi nhếch miệng, hắn thích Ngu Đào, nhưng Ngu Đào không biết. Mà giờ đây hai người sát vào nhau gần như vậy, Ngu Đào vẫn mang vẻ mặt vô tội. Thầm mến tựa như quả táo tỏa mùi hương, trái táo chín mùi mang theo mùi hương như rượu trái cây lên men, say lòng người. Cắn xuống, một chút ngọt, một chút chua, tựa như sự chần chừ tiến lùi đều khó của hắn.
Khoảng cách gần như thế, Ngu Đào cũng không phải không có cảm giác, hai má hơi nóng. Cậu thấy, đây cũng chỉ là cho phép Địch Lâm Thâm lơ đãng đến gần thôi, nhưng hạt giống trong lòng cậu đã lặng lẽ nảy mầm.
Cảm giác này, cảm giác thân thiết không rõ này, tựa như bình hoa đựng nước và hoa mân côi trên bàn, xinh đẹp đến thế, lại nặng đến vậy, đặt trong lòng cậu, nặng trịch. Có lẽ sẽ có một ngày, cảm giác nặng nề này biến mất, nhưng hình dáng bó hoa mân côi ấy sẽ mãi lưu lại trong hồi ức của cậu vĩnh viễn —— lâu dài không dứt