Không tới vài ngày, Tiểu Yến Tử ương ngạnh lấy lí do mình đã khoẻ mạnh bình thường, sức lực khôi phục, đi ra ngoài Duyên Hi cung.
Nàng mặc quần áo mới Lệnh phi làm riêng cho nàng, một thân diễm lệ với trang phục phụ nữ Mãn Thanh, lược thi son phấn, không nhận nhiều giáo dục nên nàng không nhớ rõ cũng không biết mẫu thân sau khi mất phải vì mẫu giữ đạo hiếu ba năm. Mà dưới chân giầy thêu phượng, nàng cũng không muốn mình thành cái chậu hoa.
Lệnh phi đứng bên cạnh nàng, phía sau là Kim Mai, Đông Tuyết cùng một đám các cung nữ vây quanh, đưa nàng đi thăm ngự hoa viên.
Lệnh phi chỉ chỉ phía đông, chỉ chỉ phía tây, giới thiệu cho nàng đủ loại cảnh trí trong hoa viên.
Tiểu Yến Tử chưa từng thấy qua cái gì làm bộ mặt như người nhà quê ra thành phố, bộ dáng ngốc nghếch, xem hết cảnh vật xung quanh cũng đủ rồi.
“Trong ngự hoa viên cũng không phải vài canh giờ là có thể xem được hết, ngươi thân thể vừa mới hảo, không thể đi nhiều, tùy tiện nhìn xem là tốt rồi!” Lệnh phi giả bộ vẻ mặt ôn nhu, thực ra cảm thấy đưa bà ngoại quê mùa ngu xuẩn này đến hoa viên thực khinh bỉ muốn chết.
Tiểu Yến Tử cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ với nàng, nhịn không được sợ hãi than liên tục, trên mặt không giấu được hiện lên vẻ ngốc nghếch: “A nha, trong sân này cũng có mấy ngôi nhà a? Nhiều phòng ở như vậy? Phía trái cũng có mà phải cũng có sao?” Nói xong, bước đến một hành lang dài quanh co khúc khuỷu, không khỏi kinh ngạc: “Lại không có sông, sao lại tạo một toà kiều dài như vậy?” Nhìn khắp nơi treo biển, kỳ quái cực kỳ: “Lại không bán đồ vật này nọ, như thế nào lại treo nhiều chiêu bài như thế?” Vừa nhấc đầu nhìn lên đình, mặt trên có tấm biển, viết ba chữ lớn “Ấp Thúy các”. Tiểu Yến Tử không biết nhiều mặt chữ lắm, nhìn nửa ngày, vẻ mặt tò mò, lớn tiếng hỏi: “Tại sao trên đình lại treochiêu bài khắc ‘Đem cây cỏ hỏi’?” Cái tên thật quái lạ!”
Lệnh phi kinh ngạc nhìn Tiểu Yến Tử, Hạ Vũ Hà kia không phải được xưng tài nữ sao, như thế nào không dạy nhi nữ của nàng học chữ? Tiểu Yến Tử đến chữ dễ vậy lại không biết! Bất quá ngẫm lại, có thể dặt cho nhi nữ của mình cái tên xuẩn ngốc như vậy thì nàng ta sao có thể coi là thông minh?
Lại nghe Tiểu Yến Tử thở dài nói, “Ta giống như đã đặt trên đến nơi bồng lai tiên cảnh, cảm giác thật khồng tồi, tương lai ta ra cung, trở lại dân gian, nói cho người ta nghe, người ta đại khái cũng không tin tưởng!”
Lệnh phi cả kinh, không khỏi biến sắc, lời này mà để người khác nghe được, việc coi như đã đi tong rồi. Nàng nhìn kỹ Tiểu Yến Tử, bất kể nàng là ngốc thật hay giả ngốc, cảnh cáo nói: “Cách cách, ta nói cho ngươi một câu cần thận trọng trong lời nói!”
“Nói cái gì?” Tiểu Yến Tử chẳng hề để ý hỏi, trước đây nàng là thường dân, hiện tại lên làm cách cách, trong cung trừ bỏ hoàng a mã, Lệnh phi nương nương là lớn nhất thì ai nàng cũng không sợ.
Lệnh phi bị bộ dạng lẫn lời nói của nàng làm cho tức chết, nhưng nghĩ đến các nàng hiện tại là ở một cái thằng thượng đích châu chấu, phải nhẫn nại cảnh cáo nói, “Ngươi hiện tại đã được Hoàng Thượng nhận thức, ngươi không phải Tiểu Yến Tử trước kia nữa! Hoàng Thượng có nhiều cách cách như vâỵ, ta còn không thấy hắn để ý họ bao giờ, hiện tại lại thích ngươi như vậy! (mụ mụ: không biết Lệnh phi nghĩ như thế nào, hoàng đế chẳng qua nhìn con điểu kia vài lần liền sủng ái nàng?) Được Hoàng Thượng sủng ái là vinh hạnh vô lượng khó cầu, nhưng trong cung có điều nguy hiểm, bao nhiêu người đỏ mắt, bao nhiêu người ghen tị......” Nàng chính là một trong số đó, gần nhất Hoàng Thượng đến Duyên Hi cung đều chỉ vì xem Tiểu Yến Tử, nếu Tiểu Yến Tử không lợi dụng được, nàng đã sớm diệt trừ, giống như những kẻ trước đây dám cùng nàng tranh đoạt tình cảm. Lệnh phi đè thấp thanh âm: “Ta không thể không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không cẩn thận, bị người ta nắm lấy điểm yếu dù chỉ nhỏ như sợi tóc cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi!”
“Thật sự nghiêm trọng vậy?” Tiểu Yến Tử không tin, ai dám hại nàng——cách cách được “tối sủng ái”.
“Ngươi tốt nhất nên tin tưởng ta!” Lệnh phi vung khăn lên, nhịn muốn chụp xuống đầu nữ nhân ngu ngốc này, nghiêm túc nói, “Này huyết thống hoàng thất không thể bị lẫn lộn! Nếu ngươi không phải cách cách, ngươi sẽ bị chém đầu, có hiểu không?”
Tiểu Yến Tử kinh hãi hét lớn,”Nếu ta không phải cách cách......”
Lệnh phi nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, chạy nhanh che miệng nàng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Yến Tử cảnh cáo nói: “Lời này cũng không thể nói, nếu là sự thật sẽ mạng tội khi quân, phải chém đầu...... Ngay cả ta cùng mọi người trong Duyên Hi cung cũng bị liên lụy!” Nàng không muốn vì một con ngốc điểu mà vứt bỏ tính mệnh, nàng phải làm hoàng hậu, thái hậu của đất nước này.
Phải chém đầu?!Người phi thường quý trọng tính mệnh như Tiểu Yến Tử vừa nghe thấy lập tức ngậm miệng. Tử Vi a Tử Vi, không phải ta không đem cha ngươi trả lại cho ngươi, mà là ta không thể a, vì Lệnh phi nương nương, vì Kim Mai, Đông Tuyết các nàng, ta không thể đem chân tướng nói ra a! Vì thế nàng càng đúng lý hợp tình chân chính ở lại đây.
Đúng ở lúc này, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái đi tới, ngũ a ca ngày mồng một tháng năm mắt thấy Tiểu Yến Tử mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh, nhãn tình sáng lên, “Đây chẳng phải là cách cách mà mấy ngày trước ta bắn trúng sao?”
Lệnh phi nhìn thấy hai người này, sắc mặt lập tức chuyển, mặt mày hớn hở. Hai người kia một người là thân thích của nàng, một người được hoàng thượng tối sủng ái mà nàng nóng lòng muốn mượn sức —— trước khi Thất a ca xuất hiện thì coi là như vậy. Nàng cũng muốn mượn sức Thất a ca, nhưng người ta nguyên là con trai của tiền hoàng hậu, đứng sau là thế lực khổng lồ Phú Sát gia thì không nói, lạị được hoàng thượng sủng ái vô cùng luôn được người dẫn theo, nàng không mượn sức được? Dáng vẻ không giống như Ngũ a ca, ngạch nương vốn không có thực lực gì lại không được sủng ái. Bản thân cũng là ngu ngốc, đối với hắn là điểm tốt, ngay cả ngạch nương mình là ai cũng không nhớ rõ, nàng ta đã chết khi sinh a ca tiếp theo ( thập tứ a ca bị nàng gây sức ép đã chết), đây là một quân cờ tốt a!
“Ngũ a ca!” Lệnh phi vẻ mặt hòa ái, lại nói với Nhĩ Thái: “Nhĩ Thái, đã lâu không gặp ngạch nương ngươi, giúp ta chuyển một tiếng, thỉnh nàng nếu không có việc gì thì đến đây đi dạo cùng bản cung!” Lời này ý như hậu cung đã do nàng làm chủ từ lâu.
Nhĩ Thái đối Lệnh phi khom mình hành lễ, tuy a mã hắn nói Lệnh phi là chỗ dựa vững chắc cho Phúc gia bọn hắn, nhưng hắn cùng ca ca giống nhau tự cho mình đứng cao hơn. Trong lòng Phúc Nhĩ Thái, Phúc gia bọn họ cùng Ngũ a ca không phải cũng là chỗ dựa vững chắc cho Lệnh phi hay sao, vì thế hắn thản nhiên đáp: “Nương nương cát tường! Ngạch nương ta mỗi ngày đều nhắc tới nương nương! Nhưng là ai cũng nói rằng, nương nương gần đây rất bận, phải chiếu cố vị cách cách mới vào cung......” Nói xong, liền đảo mắt nhìn thấy Tiểu Yến Tử, cười. Sau đó ánh mắt liền chuyển luôn trên nàng.
Vĩnh kì chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, tán thưởng không thôi, xem cặp mắt to kia liền nói, “Ngươi mặc một thân quần áo này, cùng ngày đó ở bãi săn, thật sự là hai người khác nhau! Không nghĩ tới, ta cư nhiên có thêm một muội muội nhỏ bé xinh đẹp như vậy!” Lời này mang ý muốn đùa giỡn.
Đương nhiên, thần kinh thô so với chân voi như Tiểu Yến Tử thì nghe không hiểu gì cả. Nàng xem Vĩnh Kì, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở bãi săn bắn trúng mình, lúc ấy hoảng loạn lại ôm chầm lấy hắn, trong lòng nghĩ vậy từ từ nóng lên, mặt cũng có chút đỏ, “Nguyên lai, ngươi là Ngũ a ca!” Không hổ là con cháu hoàng gia, cùng ngày đó nàng mới vừa tỉnh lại nhìn đến Thất a ca giống nhau, hảo hảo xem.
Lệnh phi gặp ánh mắt hai người kia đều dính trên người Tiểu Yến Tử, thầm mắng hai tên ngu ngốc, nhưng lại không thể không chịu đựng, vẻ mặt ôn nhu tiếp đón mọi người: “Chúng ta đến đình lý tọa một chút, cách cách bệnh nặng mới khỏi, chỉ sợ đứng lâu không tốt!” Ngũ a ca đúng ngu xuẩn, kia chính là muội muội hắn a! Ban ngày ban mặt dám đùa giỡn, thực nghĩ như mình đã là hoàng đế!