• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Thừa Phong ngồi tu luyện trên nóc chiến xa cao hơn một người nghe thấy tiếng hét của Tân Duyên bèn nhìn xuống, chỉ thấy một bé Teletubbies đang cố gắng nhảy nhót, muốn bỏ lại con sâu lông màu sắc tươi đẹp phía sau.

Con sâu lông nhìn qua thấy gớm nhưng nó thật sự là loại dị thú không mang tính nguy hiểm gì.

Quan Thừa Phong cũng không muốn nhúc nhích.

Hắn cũng không cần động tay động chân —— Tân Kình nghe được tiếng con trai rít gào, lập tức tiến lên giải quyết cái con sâu lông kia sau đó đi kiểm tra tình trạng cơ thể của bé Teletubbies: “Duyên Duyên, con không sao chứ?”

“Con không sao, Chỉ là bị sợ hết hồn.” Tân Duyên vỗ tay lên ngực mình.

“Đây là loại sâu bình thường vẫn ăn thịt, có gì mà sợ?” Quan Thừa Phong từ trên cao nhìn xuống Tân Duyên.

Tân Duyên cảm thấy trong dạ dày đang dời sông lấp biển, có chút muốn ói.

Nhưng y không ói ra được gì, giằng co lâu như vậy bánh bao y ăn lúc sáng đã tiêu hóa xong hết rồi, hiện tại thậm chí còn có chút đói bụng…

Y chỉ có thể ai oán nhìn Quan Thừa Phong đã cởi quần áo chống Phúc Xạ đang lấy bánh bao ra ăn.

“Ngay cả mười con kiến cậu cũng không giết được.” Quan Thừa Phong lại nói.

Tân Duyên: “…”

Tân Duyên tiếp tục giết kiến, nhưng bận bịu cả ngày may sao giết được một con kiến, y cũng không hiểu mình làm thế nào chỉ có thể nói con kiến này đã dốt còn nát, tự chui đầu vào lưỡi đao trên tay y.

Đến chạng vạng, Quan Thừa Phong lái xe đưa mọi người quay về thành phố dưới lòng đất.

Sau khi cọ rửa hết Phúc Xạ ở cửa thành bọn họ mới có thể đi vào trong, vừa vào thành Tân Duyên liền vội vã cởi quần áo chống Phúc Xạ trên người.

Y ở trong đó sắp rầu muốn chết rồi!

Vừa cởi quần áo ra thì khuôn mặt sưng phù của Tân Duyên cũng lộ ra.

“Mặc quần áo chống Phúc Xạ, đội mũ bảo hiểm mà cũng bị thương thành như vậy, thực sự là…” Quan Thừa Phong nhìn thấy tình huống của Tân Duyên không biết nên nói gì cho phải.

Tân Duyên lườm Quan Thừa Phong một cái, ngồi xổm xuống: “Tôi không đi nổi.”

“Vậy mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi.” Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Kình, “Tôi đi về trước.” Ngày hôm nay hắn đã hấp thụ rất nhiều Phúc Xạ ở  ngoài thành, cần phải trở về củng cố một chút.

Quan Thừa Phong nói xong thì đi, Tân Duyên thấy thế không khỏi có chút tủi thân, y mở thiết bị liên lạc, tìm ảnh đại diện của Túc Giang Nham gửi tin nhắn thoại cho Túc Giang Nham: “Anh ta là cái đồ xấu xa! Mặt mũi tớ sưng hết cả lên thế mà còn bỏ tớ mà đi được!”

“Cậu nói Quan An? Anh ta đánh cậu à?” Túc Giang Nham hồi phục.

“Anh ta không đánh tớ, là tớ tự bị thương.” Tân Duyên gửi một câu, không chờ Túc Giang Nham trả lời lại nói tiếp: “Giang Nham, cậu có cách nào không, để anh ta tốt với tớ hơn một chút?”

“Cậu muốn anh ta đối xử với mình tốt hơn?” Túc Giang Nham có chút giật mình, gã còn tưởng rằng gặp phải chuyện như vậy Tân Duyên chỉ mong sao giết được Quan An, kết quả Tân Duyên lại còn muốn khiến Quan An đối xử với mình hơn một chút? Tân Duyên bị Stockholm hả?

“Đúng thế…”

“Tân Duyên, gần đây cậu hay bị thương, có phải anh ta bắt nạt cậu không?”

“Anh ta bắt nạt tớ, nhưng cũng có lúc đối xử với tớ rất tốt, nếu anh ta có thể không ép buộc tớ… Ặc, không bắt tớ làm mấy chuyện tớ không thích thì tốt rồi…” Tân Duyên nói, Quan An đã dặn y không nên nói ra chuyện tu luyện, y cũng đành nhịn xuống không nói.

Tâm trạng Túc Giang Nham rất phức tạp, gã không ngờ nam chính thuận buồm xuôi gió trong nguyên tác giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.

Hình như gã có chút vui sướng —— có phải sau này gã có thể hoàn toàn thay thế Tân Duyên không?

Hiện tại Tân Duyên nhờ gã nghĩ kế, Túc Giang Nham tùy ý qua loa lấy lệ: “Có lúc anh ta tốt với cậu vậy hẳn là có tình cảm với cậu, cậu luôn khiến người khác thích mà… Nếu anh ta thích cậu thì cần gì phải ép buộc cậu nữa.”

“Đúng thế!” Tân Duyên lập tức kích động: “Vậy phải làm gì anh ta mới thích tớ?”

“Tớ cũng không biết, nhưng không phải trên internet có rất nhiều hướng dẫn theo đuổi sao?” Túc Giang Nham nói.

“Ừ, tớ tìm ngay đây!” Tân Duyên hào hứng mở ra thiết bị liên lạc tìm “làm sao để theo đuổi một người”.

Trước đây lúc lăn lộn với Túc Giang Nham, y cũng học lung tung vài ngón, như là làm thế nào để quăng mị nhãn, nhưng lúc trước sử dụng lại bị Quan An tưởng là mắt rút gân… Y lại muốn học thêm.

Tân Duyên vùi đầu khổ học.

“Ngồi cạnh người đó, để tóc lướt qua khuôn mặt hắn?”

“Làm nũng?”

“Ăn một miếng thức ăn trong hộp của người đó?”

“Nói vài câu thả thính?”



Tân Duyên dùng thiết bị liên lạc chụp lại, để lúc cần còn xem lại, coi như đang chép bài.

Quan An đối xử với y quá ác, y muốn câu dẫn Quan An, để Quan An thích mình sau đó trèo lên đầu lên cổ hắn, ăn ngon uống đã!

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là y không muốn huấn luyện!

Lại nói… Chưa chắc Quan An đã không thích y, bằng không sao có thể dốc lòng dạy dỗ như vậy? Còn cho y uống nhiều loại thuốc quý giá đắt đỏ như thế.

Quan An ăn ngon một chút cũng không nỡ nhưng cho y thuốc để uống lại không hề đau lòng…

Tân Duyên ôm chăn lăn lộn mấy vòng trên giường.

Quan Thừa Phong không hề biết gì về dự định của Tân Duyên.

Hắn đã về nhà, đang nén Phúc Xạ hôm nay hấp thu được vào một nơi được gọi là “đan điền’.

Phúc Năng di chuyển trong cơ thể khiến hắn không hề thoải mái, nhưng sau khi bị nén lại thành một quả cầu khí cảm giác khó chịu liền biến mất, không chỉ có vậy, Phúc Năng tuần hoàn trong cơ thể hắn cũng chậm rãi an tĩnh lại.

Tình trạng thân thể hắn lúc này tốt hơn đời trước rất nhiều, mở “đan điền” thật sự là lựa chọn chính xác.

Quan Thừa Phong chuyên tâm tu luyện, chờ tu luyện xong đã là sáng sớm.

Trên thiết bị liên lạc của hắn hiển thị có tin nhắn đến, Quan Thừa Phong nhìn một lần mới biết Nhạc Hoằng đã về, gọi hắn tới.

Suy nghĩ một chút, trước tiên Quan Thừa Phong nhắn tin cho Tân Kình: “Ngày hôm nay nghỉ, hai người không cần đến.”

Gửi tin nhắn xong Quan Thừa Phong liền ra ngoài, lái xe tới nơi ở của Nhạc Hoằng.

Mỗi thành phố sẽ có một cường giả tọa trấn chịu trách nhiệm bảo vệ.

Thành thị cấp một thường có vài cường giả cấp tám tọa trấn, cấp hai có ít nhất vài cường giả cấp bảy tọa trấn, đến cấp ba đều có mấy người cấp sáu.

Nhặc Hoằng chính là một trong những cường giả cấp sáu tọa trấn tại thành Sùng An.

Chỗ ở của cô nằm tại trung tâm thành phố, là một căn nhà nhỏ cao ba tầng diện tích chỉ chừng 120m2, ba tầng gộp lại tổng cộng 360m2, nếu ở trước Đại Tai Biến thì cũng không coi là lớn nhưng trong thời đại này nó là biệt thự bên trong biệt thự.

Quan Thừa Phong vừa tới cửa liền có một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi mở cửa cho hắn, cô nàng còn nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Quan đại ca, anh đến rồi!”

Quan Thừa Phong gật đầu với cô nàng, đi vào.

Cửa tầng dưới cùng của biệt thự được mở hết ra, bên trong đặt rất nhiều thiết bị huấn luyện, lúc này có gần hai mươi người đang rèn luyện thân thể, tu luyện Phúc Năng ở đây.

Nhạc Hoằng sống ở một thành thị cấp ba thực chất là để bồi dưỡng những đồ đệ này.

“Quan An, tôi ở lầu ba, cậu lên đây đi.” Giọng nói của Nhạc Hoằng vang lên trong biệt thự, Quan Thừa Phong nghe thấy trực tiếp đi lên lầu.

Lầu hai biệt thự là nơi ở của đồ đệ Nhạc Hoằng thu nhận, lầu ba mới là nơi ở của Nhạc Hoằng nơi ở, tầng này có một phòng khách rất lớn là nơi bình thường được Nhạc Hoằng dùng làm nơi đãi khách.

Sau khi Quan Thừa Phong đi vào, liền nhìn về phía Nhạc Hoằng.

Sắc mặt của Nhạc Hoằng thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị như cũ, giống hệt như  năm đó, lần đầu tiên hắn gặp cô.

Sau khi Quan Thừa Phong đi vào cũng không chào hỏi, hắn nhìn chằm chằm Nhạc Hoằng khiến Nhạc Hoằng có chút không vui.

Chỉ là không chờ cô nói chuyện, Quan Thừa Phong đã lên tiếng: “Ở đây không chỉ có mình cô.”

Nhạc Hoằng cau mày nhìn về phía Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong lại nói: “Mở chế độ che chắn lên, tôi có lời muốn nói với cô.”

Trước đây Nhạc Hoằng chưa từng thấy dáng vẻ này của “Quan An”, trong lòng nghi ngờ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó giải thích được… Cô khởi động chức năng chắn tín hiệu của tòa nhà: “Cậu muốn nói cái gì?”

Quan Thừa Phong trực tiếp ngồi xuống trước mặt Nhạc Hoằng: “Gọi cả Chân Thiệu Tề và Văn Diễn đi ra đi… Tôi là Quan Thừa Phong.”

Nhạc Hoằng đầy mặt khiếp sợ, hai tay đặt tại trên khay trà đập nát luôn bàn trà.

Cùng lúc đó, có thêm hai người đột nhiên xuất hiện.

Một người đàn ông mặc áo đên tới trước mặt Quan Thừa Phong, tóm lấy cổ áo hắn, một người khác phóng thích Phúc Năng trên người khiến cả phòng khách tràn ngập áp lực.

Cái bàn trà bị Nhạc Hoằng đập nát ngay lập tức tan thành bột phấn.

Nếu không phải phòng này dùng vật liệu đặc biệt để xây chỉ sợ cả tòa nhà đã sụp đổ.

Ba người bạn của Quan Thừa Phong lần lượt là Nhạc Hoằng, Chân Thiệu Tề và Văn Diễn.

Trong đó, Nhạc Hoằng là cường giả cấp sáu, thuở nhỏ sinh sống ở thành Sùng An, khi còn trẻ cô từng gặp đại nạn rồi được Quan Thừa Phong cứu, từ đó bắt đầu làm việc cho Quan Thừa Phong —— Quan Thừa Phong coi cô là bạn bè nhưng cô lại xem Quan Thừa Phong là cấp trên, tuyệt đối trung thành với Quan Thừa Phong.

Chân Thiệu Tề xuất thân từ thế gia, nhưng cả gia tộc của hắn loạn như nồi cháo cám hại hắn xuýt mất mạng, vất vả họa hoằn lắm mới thoát ly khỏi gia tộc để tự lực cánh sinh lại không may bị gia tộc của đối tượng đính hôn cũ truy sát… Chỉ có thể sống ở ngoài thành, sau đó gặp được Quan Thừa Phong, hai người lâm thời lập tiểu đội đi săn dị thú, từ đó cũng xây dựng tình hữu nghị sâu sắc.

Hắn cũng là người mạnh nhất trong ba người, đã là cường giả cấp tám.

Văn Diễn là cường giả cấp bảy, hơn mười năm trước hắn chủ động tiếp cận Quan Thừa Phong, quấn riết lấy Quan Thừa Phong không thôi, cuối cùng cũng coi như có thể trở thành bạn bè của Quan Thừa Phong.

Hết chương 17.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK