• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiêu đi rồi, Tông Niệm bỗng dưng thấy thiếu mất thứ gì. Buổi sáng sẽ có một người quần áo chỉnh tề quấn lấy mình, giờ ngọ lúc dùng cơm sẽ có người không chịu ăn quang minh chính đại nhìn mình chằm chằm, rồi người đó cứ được một tấc lại càng lấn thêm một tấc nữa, luôn luôn theo sát, quấn quít không rời.

Không có cái tên cứ chấp nhất đặt tầm mắt lên người mình, thành thật thì lúc đầu Tông Niệm còn thả lỏng một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy không quen.

"Khách quan, những món này đã đủ chưa?"

"Đủ rồi...."

Nói xong, Tông Niệm quay đầu lại, nhìn thấy ghế đối diện trống không, hắn mới phát hiện mình theo thói quen tìm bóng lưng Lục Tiêu, lập tức ảo não không thôi.

... Cũng không phải chưa từng sống cảnh một thân một mình, sao bây giờ giống như bản thân bị chiều hư rồi.

Lúc ở dưới vách núi kia chưa từng cảm thấy cô đơn, giờ mới ngắn ngủi mấy ngày đã không thể thích ứng được cảm giác trống rỗng.

Nếu Lục Tiêu biết được tâm tư bây giờ của hắn, chỉ hận không thể mọc cánh bay tới bên người thương không rời đi nữa.

Hắn mấy ngày nay đều cùng Nhạc Tiếu dò hỏi chút chuyện của các môn phái, nỗ lực bắt lấy một chút manh mối. Bất đắc dĩ là, tuy danh tiếng Nhạc Tiếu trên giang hồ trải rộng, cũng nhiều lúc ăn phải quả đắng, bị người khác mời ra tận cửa.

"Ôi -- " Nhạc Tiếu đối với chuyện này chỉ có thể than thở, "Sư đệ, ngươi tính xen hôm nay chúng ta bị đuổi ra cửa mấy lần rồi?"

Tông Niệm không nghe ra Nhạc Tiếu đang bất đắc dĩ hỏi, còn tưởng hắn thật muốn biết, ngoan ngoãn nói: " Bốn lần rồi."

Sư đệ quả nhiên tâm thẳng như ruột ngựa! Bị câu trả lời của Tông Niệm đâm cho một đao, Nhạc Tiếu càng thêm buồn rầu.

"Ngày mai là diễn ra lễ hội tại cầu Chức Nữ rồi. Nhưng mấy ngày nay các môn phát phát sinh mâu thuẫn có lớn có nhỏ cũng đến mười mấy phái. Cứ như vậy Giám Bảo đại hội sẽ trở thành một tràng đấu mất."

Lo lắng của Nhạc Tiếu không hề dư thừa, nếu ngày mai các môn phái tự nhiên trở mặt thì Giám Bảo đại hội sẽ thành nơi cực hung hiểm.

Những buổi đấu giá giống thế này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chuyện bỗng dưng tăng giá một cách ác ý, hoặc là xuất hiện kỳ trân dị bảo khiến tranh đoạt xảy ra. Năm trước Giám Bảo đại hội tất nhiên đã đề ra quy định, bình yên trôi qua, này sau lưng không thể không có thế lực chống trụ, nếu không sao có thể dễ dàng trôi qua như vậy.

"Nếu năm nay cũng do Lâm gia chủ trì thì tốt rồi." Nhạc Tiếu lẩm bẩm nói.

Nhạc Tiếu nói đến Lâm gia, chính là Lâm gia ở thành Dương Châu. Trăm năm trước, gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Lâm vì y thuật xuất chúng bị giáo chủ ma giáo bắt đến để xem bệnh cho giáo chúng, nhưng người này làm người chính trực, không muốn cùng ma giáo thông đồng làm bậy, liền cùng minh chủ võ lâm lúc đó bắt tay hợp tác. Đầu tiên bọn họ mang đến một loại độc vô sắc vô vị thế gian khó giải, không mảy may biến sắc giao cho giáo chủ ma giáo, lại đi ước định giao chiến, trong lúc quyết đấu vị giáo chủ bị độc phát, gia chủ họ lâm dùng thuốc giải áp chế, đuổi ma giáo ra khỏi Trung Nguyên, vì vậy ma giáo chỉ có thể lui đến Tây vực nghỉ ngơi lại sức.

Từ đây Lâm gia liền từ trong đống thế gia vọng tộc nhảy xa một bước, danh chấn thiên hạ, đứng trong biển người chốn võ lâm trụ vững một chân.

Vô số kẻ trong võ lâm vì mộ danh mà đến, chỉ cầu một phương thuốc từ Lâm gia. Mà Giám Bảo đại hội lúc bắt đầu chỉ bán linh dược làm từ gia tộc này, sau đó dần dần chuyển sang đấu giá bảo vật.

Mà gần mười mấy năm nay, thế lực Lâm gia suy yếu, gia chủ lại có ý muốn lánh đời, không muốn hỏi đến chuyện giang hồ, năm nay dù không tham gia Giám Bảo đại hội, cũng đem chức chủ trì giao cho môn phái khác cũng thiện về dược, La thế gia.

Chỉ là La thế gia tiếng nói không vang, nếu có kẻ đến sinh sự, sợ là áp không được.

Chuyện xưa về bối cảnh thế gia vọng tộc Tông Niệm nghe Nhạc Tiếu nói cũng không phải một hai lần, nhưng hắn không giống Nhạc Tiếu lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên. Trải qua nhiều khúc chiết phía trước, Tông Niệm không cho rằng cứ biểu hiện lo lắng sẽ có tác dụng. Người sau màn quyết tâm muốn khuấy vũng nước đục này, lúc không có manh mối cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì, chi bằng nhẫn nại chờ đợi, có khi đối phương sẽ lộ sơ hở không chừng.

"Sư huynh không cần quá gấp." Nhưng trước tiên cứ an ủi sư huynh đã, miễn cho y ưu tư quá nhiều, lại mất ngủ.

Cùng Nhạc Tiếu ra ngoài cả ngày, vừa trở lại khách điếm, Tông Niệm đẩy cửa vào, giống như tính toán chính xác thời điểm hắn trở về, bên cửa sổ vang lên vài tiếng. Tông Niệm nghe đã biết là tiếng mỏ chim gõ vào cửa sổ, lập tức đi đến mở cửa, đón một con bồ câu lông đen vào phòng.

Bồ câu kia vừa thấy Tông Niệm đã nhẹ nhàng bay qua, ngừng trên tay Tông Niệm, ngoan ngoãn để hắn rút thư từ chân nó ra, lại cúi đầu cọ cọ ngón tay trắng nõn của hắn, như cùng người nói tạm biệt, tiếp theo liền vỗ cánh bay về phía trời đêm.

Tông Niệm mở tờ giấy nhỏ không tính là một bức thư kia ra, trên giấy thế mà trống không, giống như có người cố ý trêu đùa gửi cho hắn một tờ giấy chẳng có gì. Thần sắc Tông Niệm không đổi, đem giấy huơ trên lửa nơi giá nến, một lúc sau tờ giấy trắng gần như biến thành một bức thư bình thường, dày đặc chữ.

"Cần gì viết nhiều thế này... " Tông Niệm liếc mắt cũng thấy nhức đầu, hắn thật không biết Lục Tiêu mỗi ngày trăm công ngàn việc như vậy, sao có thể rảnh rang viết cho mình nhiều thế được?!

Rốt cuộc cũng xem qua hết mấy dòng chữ chen chúc kia, lần này Lục Tiêu truyền tới một tin tức ngoài mong đợi của Tông Niệm.

Lúc trước hắn từng nói cho Lục Tiêu biết mẫu thân mình có căn dặn nếu bản thân chịu không nổi nữa hãy đi tìm một người tên Cung Ảnh, lúc đó Lục Tiêu biểu tình phức tạp, hắn còn chưa kịp hỏi lại bọn họ đã tách ra. Không nghĩ đến Lục Tiêu còn nhớ đến việc này, thu thập tốt tin tức liền gửi cho hắn.

Trong lòng Tông Niệm chợt ấm áp, Lục Tiêu luôn là người đem chuyện của hắn để trong lòng, rất nhiều thời điểm hắn còn chưa hỏi, mọi chuyện đều được y thu xếp ổn thỏa. Tông Niệm chưa bao giờ nghe mẫu thân mình nhắc đến người tên Cung Ảnh, cũng chưa đến hoàn cảnh cực kỳ nguy nan, vì thế hắn chưa bao giờ tìm đến người này.

Hắn nhìn mẫu giấy, nhưng lúc đọc kỹ tin tức thì lại nhíu mày.

Nam tử tên Cung Ảnh này vậy mà là Hữu hộ pháp của Vô Vọng lâu!

Điều này chính minh sư thúc nói không sai, mẫu thân hắn từng là hộ pháp Vô Vọng lâu.

Bây giờ nghĩ lại, người này tên cũng tương tự như nương mình, Cung Ảnh, Cung Doanh, liếc mắt cũng biết quan hệ không cạn.

Cũng may Tông Niệm sớm đã tiếp nhận sự thật này, giờ đây trong lòng chỉ hơi chấn động. Hắn lại tiếp tục đọc dòng kế tiếp.

Vô Vọng lâu có hai hộ pháp, một thiện độc, một thiện dược. Nếu nương mình thiện độc, vậy người am hiểu y thuật là Cung Ảnh. Người này phụ trách chữa trị bắt mạch cho giáo chúng, ngày thường cũng chỉ hoạt động trong lâu, tính cách có phần ít nói lại quái gở.

"Ta và người này không qua lại bao giờ, không bằng nói trong lâu không ai có thể cùng hắn nói vài câu." Lục Tiêu ở trong tờ giấy nói về tính cách của Cung Ảnh, "Kỷ Chi cứ yên tâm, ta vẫn chưa ở trước mặt người này nhắc đến đệ."

Nhìn đến đây Tông Niệm liền thấy an lòng. Đối mặt với chân tướng chưa rõ ràng, hắn không thể hành sự tùy ý.

"Năm đó Tả Hữu hộ pháp này đi theo sư phụ của mình cùng tiến vào nội vụ lâu. Lai lịch hai người không rõ ràng, thân là song sinh, được Tả hộ pháp lúc đó yêu thích, cùng dạy dỗ."

Sau đó, một người thành Tả, một người thành Hữu. Chỉ là Cung Doanh bà lúc đó còn chưa bồi dưỡng ra người kế nhiệm, đã được gả ra ngoài Vô Vọng lâu, mà Cung Ảnh đã thu được mấy đệ tử, trong đó thiên phú tốt nhất phải kể đến Tùng Thanh.

Tông Niệm đem tin tức này nhìn kỹ, mong mình nhớ sâu tin này trong lòng, sau đó liền lập tức hủy giấy. Vô Vọng lâu này cũng thật kỳ quái, hộ pháp phụ trách dạy dỗ đệ tử, lâu chủ lại giống quản gia. Xem xong tin này, hắn càng thêm tin việc Lục Tiêu trong lâu không có quyền lực, không giống ma giáo giáo chủ trong truyền thuyết cao cao tại thượng, vạt áo bay bay.

Nhưng quái lạ là, Lục Tiêu trong giấy nói Cung Ảnh là một đại phu thiện dược, vậy mà có thể dạy ra một Tùng Thanh võ nghệ cao cường. Xem ra người này không chỉ giỏi y thuật, hoặc là nói, người ngày thường làm bộ mình chỉ là một đại phu, thực tế lại thâm tàng bất lộ.

Hắn... Là thân nhân của mình sao?

Cung Ảnh và mẫu thân là song sinh, khó trách bà an tâm bảo mình đi tìm người. Chỉ là thân phận người này có chút tà môn, bà cũng hy vọng mình không dính vào mấy chuyện không tốt ấy, bởi vậy mới nhắc nhở hắn không phải lúc quá cấp bách thì không cần đi nhận người.

Thì ra là thế.

Tinh thần Tông Niệm lại chấn động, vào ba năm trước không xuất hiện trên giang hồ ngụ ở dưới vách núi, sự cáu giận xa lạ cùng quen thuộc này xuất hiện.

Hắn hận mình ngày trước nghi ngờ mẫu thân, lại hận mình ngày trước không hiểu chuyện làm mẫu thân thương tâm.

Cũng may hết thảy hối hận ngày ấy đã rèn ra được một thanh lợi kiếm, cất giấu mũi nhọn, chỉ chờ ngày ra khỏi đao, cùng kẻ thù huyết tanh.

Hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về người nhà đã mất, nhất thời không chú ý ngọn lửa trên nến mình dùng để đốt tin dưới tình huống quỷ dị hơi lay một chút.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Tông Niệm nằm trên giường, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, nhất thời khó có thể đi vào giấc ngủ.

Hắn nguyên bản không phải người ngủ nhanh, chỉ là lúc trước có Lục Tiêu giỡn với mình, một hai đòi hôn mới chịu ngủ, hai người vì thế lăn mệt, Tông Niệm liền ngủ ngon trong lòng Lục Tiêu.

..... Không được! Lại nghĩ đến y rồi!

Tông Niệm nhíu mày, đột nhiên cầm chăn kéo lên trên đỉnh đầu mình. Bóng tối dịu êm không tiếng động bao phủ hắn, thật giống như được người nào đó ôm trong lòng. Không, không đúng, nếu là người nọ ôm, hẳn là chặt một chút, ấm thêm một chút, giống như muốn đem thân mình chìm vào trong cơ thể y.

Ngay cả nằm trong chăn cũng không thể trốn thoát người này. Tông Niệm bất đắc dĩ thở dài, nản chí đẩy đầu ra khỏi tấm chăn.

Có lẽ lẻ loi một mình lâu quá, bây giờ có người tận tình ôm ấp, hắn thật sự giống như đã quen bên cạnh có thêm một người.

Không biết y khi nào mới trở về?

Chẳng phải đã nói cùng mình đón Tết Khất Xảo sao?

Tông Niệm xoay người dán mặt mình vào gối. Hứ! Còn không mau về đây.

Suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện xong, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới đánh gục hắn. Nhưng vào lúc Tông Niệm từ từ tiến vào mộng đẹp, một tiếng vang dị thường làm chuông báo động trong lòng Tông Niệm vang lên.

Ngoài cửa sổ có người!

Tông Niệm lập tức nín thở ngưng thần, thật cẩn thận từ trên giường đứng dậy, trốn dưới gầm giường. Hắm vừa cử động nhẹ nhàng lại nhanh chóng, nếu kẻ kia có cạy cửa vào phòng cũng không dễ dàng phát hiện hắn đã trốn kĩ.

Người tới tất nhiên không phải Lục Tiêu. "Có người ủy thác ta giết ngươi." Lúc này lời nói của Tùng Thanh lại vang lên bên tai, Tông Niệm vẫn nhớ mạng mình còn đang bị treo giá. Lúc này Lục Tiêu không ở, kẻ nọ tất tới khó dễ.

Bây giờ mình phải làm gì? Nhân lúc hắn tiến tới vọt ra chế phục? Hay là bất động chờ đối phương rời đi?

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Tông Niệm còn đang đắn đo giữa hai quyết định.

Giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng đạp lên đất, một bước lại một bước ngày càng gần. Rốt cuộc, một đôi ủng đen xuất hiện ở mép giường, đối phương giống như thấy trên giường không người, hơi dừng lại một chút.

Chính lúc này!

Tông Niệm dưới chân mượn lực, cánh tay nhanh chóng duỗi ra phía trước, chế trụ chân người nọ không để hắn động đậy.

- -Góc nhỏ--

Lục Tiêu: Kỷ Chi nhớ ta! Ta muốn bay nhanh về bên Kỷ Chi!

Tông Niệm: Ai, ai nhớ huynh!

Lục Tiêu: Được rồi được rồi, Kỷ Chi không nhớ ta, không cần thẹn thùng >3<

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK