• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17

Thời gian này. Lí Trọng hai lần gọi điện thoại hẹn Vương Nam dùng cơm, đều bị cậu tìm lý do thoái thác. Lí Trọng cảm thấy rất kì quái, sao lại trẻ nít đến vậy? Anh ẩn ẩn có chút khó hiểu, nhưng sự từng trải khiến anh không lộ bất kì thái độ gì. Vừa lúc, Từ Đan Lôi trở về từ chuyến du lịch, Lí Trọng cũng không có quá nhiều thời gian chạy đi tìm Vương Nam. 

Lí Trọng không gọi điện nữa, Vương Nam lại càng hoang mang. Một ngày, hai ngày, ba ngày, đảo mắt đã qua một tuần. Vương Nam một mực tự thôi miên, là bạn bè a, không nhất thiết phải họi điện mỗi ngày. Nhưng một tuần qua với Vương Nam dài như một thế kỷ, cậu có chút không kiềm chế được suy nghĩ. Cậu thầm nghĩ, nhiều ngày như vậy không gọi điện, Lí Trọng không phải đã đổ bệnh chứ? Nếu không sao lại không gọi điện? Chung quy không tìm ra lí do chính đáng, Vương Nam không đợi được nữa mà trực tiếp gọi điện. Điện thoại đang kết nối, tay Vương Nam kích động đến run rẩy, cậu hít sâu một hơi để trấn định.

– “Uy?”. Giọng nói Lí Trọng vang lên bên đầu dây.

– “Anh nha, gần đây bận lắm sao?”. Vương Nam liền đổi giọng hi hi ha ha hỏi.

– “Xin lỗi, ai gọi vậy?”. Lí Trọng cố ý hỏi.

– “Anh đến giọng tôi cũng không nhận ra?”. Vương Nam nhụt chí.

– “Úc, Vương Nam a, tiểu tử cậu gần đây chạy đi đâu? Thế nào một cuộc điện thoại cũng chẳng buồn gọi?”. Lí Trọng thong thả hỏi.

– “Không bận gì, vấn đề là sợ làm phiền anh”. Vương Nam triệt để cảm thấy mất mát.

– “Cũng đúng, gần đây hơi nhiều việc, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm“. Lí Trọng bất động thanh sắc.

– “Không cần, nếu anh rảnh rỗi, tôi mời anh cùng chị dâu dùng cơm”. Vương Nam bị động nói.

– “Chị dâu cái gì, để tôi hỏi nàng xem, hai ngày nữa chúng ra ra ngoài ăn cơm”. Lí Trọng thừa thắng xông lên.

– “Vậy cũng được, không phiền anh nữa, tôi cúp máy đây”. Nói xong Vương Nam liền vội vã muốn cúp máy.

– “Không có việc gì đâu, chỉ gọi điện hỏi thăm anh thôi”, Vương Nam nghĩ nghĩ, lại đem tiếng “Nhớ anh” nuốt vào lòng.

– “Vậy liên lạc sau”. Lí Trọng cúp mày.

Khi nhận được điện thoại của Vương Nam, Lí Trọng thật cao hứng. Vài hôm nay, Vương Nam chưa từng gọi đến, anh ở trong lòng kì thực cũng có chút mong chờ. Vừa rồi khi bắt máy, anh vốn muốn nói với cậu vài điều, nhưng trải qua vài năm tôi luyện, Lí Trọng đã sớm bất động thanh sắc, hợp thời đả kích Vương Nam vài câu, lại làm Lí Trọng rất đắc ý.

Gác máy. Vương Nam toàn thân cảm thấy vô lực. Vốn tưởng sẽ thân thiết trò chuyện một phen, không ngờ lại lãnh tĩnh bình đạm kết thúc. Có thể thấy, Lí Trọng người ta căn bản không để tâm nhiều, trong khi một tuần này, mình lại mắc nghẹn trong lòng, còn người ta đã mau quên mọi chuyện. Vương Nam cảm thấy mình quả rất ngốc!

Thế này cũng tốt, có thể làm bạn. Vương Nam tự an úi. Trong lúc Vương Nam thẫn thờ, Liễu Dược Dược đã kịp đi đến: “Ai, đêm nay tôi mời cậu đi xem phim”. 

– “Cũng được”. Vương Nam không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.

Liễu Dược Dược kinh ngạc: “Cậu cũng đam mê điện ảnh sao?”. 

– “Điện ảnh là gì? Đêm nay tôi chỉ muốn xem phim”. 

Đêm đó bọn họ đi xem bộ phim Shawshank Redemption, đây quả thực là một bộ phim rất hay. Cốt truyện nói về nhân vật Andy bị buộc tôi oan, vượt ngục thành công. Trong quá trình đi tìm tự do, lại ***g ghéo những câu chuyện về đời sống, về niềm hi vọng và nỗi tuyệt vọng. Nhiều năm sau, bộ phim vẫn còn để lại trong Vương Nam rất nhiều ấn tượng. Lời thoại trong phim cho đến bây giờ Vương Nam còn thuộc lòng:

Đừng nghĩ cậu hiểu hết thế giới này, nếu có một bức tường không ai có thể chạm tới, thì đó chính là nội tâm của mỗi người. Không ai có thể vươn đến, không ai có thể chạm vào, đó chính là hi vọng. 

Để tôi nói cho cậu biết thế nào là hi vọng, anh bạn. Hi vọng là một thứ hiểm nguy, có thể khiến người ta điên cuồng. Hi vọng của chúng ta căn bản không hữu dụng. Cậu tốt nhất nên nghĩ như vậy. 

Hi vọng và tuyệt vọng là chủ đề của bộ phim. Khi nhân vật chính trong phim vượt ngục thành công, tìm lại tự do sau 20 năm trời. Vương Nam thực sự bị chấn động. Phải biết rằng, trong ngục tù tăm tối, Andy chịu không ít những nhục hình của bạn tù đồng giới, chẳng qua, anh ta đều âm thầm chịu đựng, âm thầm thích ứng để đợi ngày bỏ trốn. Nam chính có thể giải cứu bản thân, vì anh ta luôn nuôi hi vọng. Nhân vật Andy trong phim từng nói: “Ai cũng có chọn lựa của mình”. Đúng, ai cũng phải đưa ra lựa chọn, đối mặt với đoạn tình cảm này, mình nên tiến hay lùi? Vương Nam trong rạp phim  mờ ảo đã hạ quyết tâm, cậu sẽ bước tới!

Vương Nam hiều rõ đây là một chén rượu độc, nhưng cậu không thể không uống. Đây là số phận, cậu sao có thể kháng cự? Nếu muốn, thì phải kháng cự làm sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK