Xung quanh tối om, trên cổ Bạch Cảnh Xuyên là con dao dọc giấy sắc nhọn, lưỡi dao có chút hoen gỉ vì để không quá lâu.
Điện thoại trước mặt liên tục nhấp nháy, có người gọi đến, màn hình hiển thị tên “Aaron”.
“Nghe đi.” Người phía sau u ám nói.
Anh dùng hai ngón tay nắm chuôi dao, mặc dù đối phương đang di chuyển theo cử động thân trên của anh, nhưng cũng không phải lơ là được.
Anh sờ chiếc điện thoại lạnh lẽo, ấn nút nghe rồi bật loa ngoài: “Alo, Aaron.”
“Này Cảnh Xuyên, em có một việc nhỏ muốn nhờ anh giúp.
Khoảng 4 giờ chiều thứ bảy này anh có rảnh không?”
Tròng mắt Bạch Cảnh Xuyên chuyển hướng sang bên cạnh, lại bị trừng một cái, anh cẩn thận trả lời: “Có chuyện gì à?”
“Là thế này, cô Triệu có đặt một cái bánh kem chỗ em, nói rõ rằng cổ muốn ‘nhân viên đẹp trai nhất trong cửa hàng’ giao đến.
Em có hỏi qua cô ấy, cô ấy nói cỡ anh là được.
Nên em nghĩ nếu anh trực tiếp mang qua có vẻ sẽ tốt hơn… Tất nhiên em sẽ trả công anh đàng hoàng.”
Đây là lý do cô phải dặn đi dặn lại anh, lúc không có cô thì không được nhận cuộc gọi của Aaron?
“Bảo anh không rảnh.” Triệu Thủy Vô dí dí lưỡi dao vô cổ anh.
Anh hắng giọng: “Để anh nghĩ đã… 4 giờ chiều thứ bảy, sợ là không được rồi.
Anh đã hẹn khách hàng đi chơi bóng lúc 3 giờ, rồi còn cùng ăn tối, phải khoảng tối muộn mới về đến nhà.
Đây là một khách hàng lớn thường xuyên hợp tác với công ty bọn anh, không thể từ chối được.”
Hiển nhiên Aaron vô cùng thất vọng: “Sao em ghét cái văn hóa xã giao thương mại này thế không biết.”
“Nhưng nếu nói anh là tiêu chuẩn, thì không phải cậu thừa điểm à?” Dưới ánh mắt áp lực của Triệu Thủy Vô, Bạch Cảnh Xuyên hiểu ra chủ đề mà cô muốn anh bắt vào.
“Anh nói thế làm em ngại quá.” Qua một lớp tai nghe, tiếng cười của Aaron vẫn rất trong trẻo, “Thật ra em đang nghĩ, có lẽ cô ấy thấy anh với em thân thiết, muốn mượn cơ hội tiếp cận anh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy… Có thể cô ấy có ý khác với anh.”
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Bạch Cảnh Xuyên thấy Triệu Thủy Vô nâng lên cổ tay lên, lưỡi dao cách cằm anh chưa tới 1 cm, yêu đương cái gì, cô muốn giết anh thì có, “Anh chả có ý gì với cô ấy, mà cô ấy cũng chả ưa gì anh, nếu không còn lâu anh mới giới thiệu hai người với nhau.”
Đầu dây bên kia rõ ràng có tiếng thở phào: “Thế thì tốt.
Nói thật với anh, thật ra em cũng… ừm, có chút cảm tình với cô ấy.”
“Ồ.” Đôi nam nữ cùng cảm thán, một người phát ra âm thanh, một người thì không, điểm chung là cả hai có vẻ không bất ngờ lắm.
Triệu Thủy Vô áp vào lưng Bạch Cảnh Xuyên, khoác một tay lên vai anh, tay kia rũ xuống trước ngực anh.
Cô tựa đầu vào tai anh, nhìn màn hình cười ranh mãnh.
“Vậy thì tốt quá.” Bạch Cảnh Xuyên đẩy con dao ra xa, “Nếu cậu tự mình giao bánh, cô ấy sẽ cảm thấy rất lãng mạn.”
Triệu Thủy Vô bị suy đoán nội tâm như vậy, không khỏi nhướng mày.
“Anh nói đúng, đây cũng là cơ hội tốt để tiếp xúc với cô ấy.” Aaron bị kích thích, vui vẻ đáp: “Vậy thì anh phải giữ bí mật cho em đấy.
Loại chuyện này mà không có cảm giác bất giờ thì sẽ mất hết ý nghĩa.”
Đáng tiếc, đã quá muộn để nói điều này.
Bạch Cảnh Xuyên chửi thầm: “Ok, chúc cậu thành công.”
“Cám ơn anh, have a good day!”
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
Kết thúc cuộc gọi thần chết này, sức nặng sau lưng Bạch Cảnh Xuyên biến mất.
Chiều nay, Triệu Thủy Vô gõ cửa nhà anh rồi đột nhiên giơ ra hung khí giết người, ép anh ngồi xuống sô pha, dọa anh sợ toát mồ hôi, sau đó mới biết cô chỉ muốn anh trả lời điện thoại của Aaron.
Trước đó, Bạch Cảnh Xuyên làm theo hướng dẫn, vờ không nghe thấy mà bỏ lỡ mấy cuộc gọi.
Cuộc gọi đầu tiên không thông, cô cũng không vội vàng, vẫn cầm con dao, đợi khi Aaron gọi lại mới thôi.
Bạch Cảnh Xuyên hỏi cô: “Nếu cả ngày cậu ta không gọi lại thì sao?”
“Không thể nào, nếu không đêm nay tôi ngủ nhà anh.” Ánh mắt Triệu Thủy Vô rất kiên định.
Cũng may, chỉ một lúc sau Aaron đã gọi lại, xua tan suy nghĩ muốn qua đêm của cô, sau đó diễn ra chuỗi đối thoại trên.
Lúc này tiền chuộc đã lên đường vận chuyển, mắt thấy trời sắp ngả tối, con tin Bạch hỏi tên bắt cóc Triệu: “Bây giờ tôi có thể bật đèn lên được không?”
Tâm trạng Triệu Thủy Vô rất tốt, thu lưỡi dao lại, ném qua một bên: “Tất nhiên là được, nhưng anh không muốn nhân lúc hoàng hôn làm chút chuyện gì đó à?”
Cô lại sán đến.
Vừa nãy giữ nguyên tư thế để uy hiếp anh, cơ thể hai người áp sát vào nhau, gần như không có khe hở.
Sau mấy lần cọ sát, cô nảy sinh chút cảm giác, áng chừng anh cũng không bình tĩnh hơn cô mấy đâu.
Bạch Cảnh Xuyên nắm lấy bàn tay đang tung hoành trước ngực mình: “Thứ bảy tuần này cô sẽ có người đàn ông mới.”
Lời này chẳng có tí hiệu quả ngăn cản gì, một đôi chân mảnh khảnh trượt bên đùi ngoài của Bạch Cảnh Xuyên, vòng ra phía trước, quần lấy eo anh.
“Chuyện thứ bảy thì để thứ bảy tính.” Triệu Thủy Vô thổi gió vào gáy anh, “Hiện tại tôi chỉ nghĩ đến chuyện này.”
“Cô biết tôi sẽ không từ chối.” Anh rất vững vàng, quay đầu bắt lấy đôi môi đang dừng bên tai mình.
Trong khoảnh khắc người kia sững sờ, anh đẩy khớp hàm cô ra, nụ hôn thoáng chốc dừng lại.
Triệu Thủy Vô chép chép khoang miệng thoảng chút hương vị của anh, bắp chân cảm giác được cái gì đó đang to lên: “Ý anh là sẽ không từ chối tôi, hay ai đến cũng vậy?”
“Có gì khác nhau không?”
Cô suy tư rồi bật cười: “Đối với những người phụ nữ khác thì có thể, còn với tôi thì không.”
Hai ngọn đồi của cô tì vào lưng anh, hai chân bám bên hông bắt đầu cọ xát qua lại, chơi đùa trên vùng nguy hiểm.
Tiếng mở dao dọc giấy lại vang lên, nhưng chỉ là ngắn, ước chừng chỉ lộ ra đầu lưỡi dao.
Ngón tay Triệu Thủy Vô rơi xuống hàng cúc áo, đi đến bụng dưới của anh, xoa một vòng rồi quay trở lại ngực anh.
“Cái áo này đắt không?” Cô hỏi.
“Không đắt.”
Anh còn chưa hiểu sao cô lại hỏi câu này, áo trước ngực đã bị kéo cao, tiếp theo là tiếng chỉ đứt.
Chờ anh phản ứng lại, một nửa cúc áo đã bị cô cắt đứt, một chiếc rơi xuống đất phát ra tiếng vang nhỏ, đống còn lại lộp bộp rơi xuống ghế sô pha, tay cô với vào trong.
Bạch Cảnh Xuyên khá hưởng thụ sự âm yếm này, cô không theo trật tự gì cả, ngón tay vòng qua ngực anh, lướt qua đầu ti, rồi dọc theo cơ bắp luồn vào bụng dưới, nơi đây căng chặt, không biết là do căng thẳng hay kiềm chế.
Triệu Thủy Vô càng hy vọng là do cả hai.
Do góc độ hạn chế nên cô không thể nhìn thấy trước eo của anh, chỉ có thể dựa vào mò mẫm cởi khóa thắt lưng, cũng may chuyện này khá đơn giản.
Khi cô đang cởi cúc quần, Bạch Cảnh Xuyên xoay người vồ tới, đè cô xuống, đỉnh đầu bỗng sáng rực.
Ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt vốn đã thích ứng với bóng tối không thể chịu nổi, Triệu Thủy Vô chớp chớp mắt, thấy anh ném điều khiển từ xa đi: “Sao lại bật đèn?”
“Vừa nãy cô nói được còn gì, hơn nữa tôi thích nhìn rõ mọi thứ hơn.” Anh vén váy cô lên, dưới lớp vải là da thịt trắng như tuyết.
Anh tìm được khóa kéo sau lưng, nhẹ nhàng kéo xuống, lột toàn bộ váy ra, nhìn thấy tất cả những thứ bọc bên trong, “Cô đúng là…”
Anh không biết phải dùng từ gì diễn tả nữa.
Dựa vào kiến thức hạn hẹp của Bạch Cảnh Xuyên về phụ nữ, cô mặc đồ lót cùng bộ, tức là đã có chuẩn bị mới đến.
Anh khép hai ngón tay sờ vào giữa hai chân của Triệu Thủy Vô, ấn hạt đậu tròn đang nhô cao qua lớp vải, vứt hết cái trình tự tiến hành gì đó ra sau đầu, chỉ biết chà xát thật mạnh.
Triệu Thủy Vô hưng phấn rên rỉ ngay bên tai anh, hai chân quấn lấy anh cũng chặt hơn, dùng vườn hoa ướt nhẹp cạ vào đũng quần anh.
“Còn nhịn được không?” Anh lấy móng tay cào thô bạo vào âm vật, hỏi.
Triệu Thủy Vô móc con quái thú của anh ra, nó đã bành trướng đến kích thước mà cô mong muốn, cô cầm đỉnh đầu ấn xuống cửa hang, cách lớp quần lót cọ hai ba cái, vật nóng bỏng khiến cô nức nở thành tiếng, “Vào đi.”
Danh Sách Chương: