Giang Miên bị đè trên giường, không thể động đậy.
Sức Doãn Phỉ Dương rất lớn, đè nặng Giang Miên đương nhiên có chừng mực, không nắm đau nhưng cũng không cho anh phản kháng.
Áo ngủ trên người Giang Miên bị lột xuống, chỉ còn quần lót nhỏ, Doãn Phỉ Dương cũng chỉ còn quần ngủ.
Hai người đều tỉnh táo, trao cho nhau từng cái va chạm.
Giang Miên hơi bất mãn, anh muốn hôn lên cổ Doãn Phỉ Dương.
Hơi hơi tránh né, anh cảm giác Doãn Phỉ Dương đang muốn khống chế mình, sau đấy lại được thả ra.
Giang Miên khẽ bật cười, thuận theo cậu, ngẩng lên giống như trái ngon mọng nước chờ chàng đến hái.
Doãn Phỉ Dương càng thêm hưng phấn, vươn lưỡi cạy môi Giang Miên ra, đón lấy đầu lưỡi đối phương, tiếng nước chậc chậc vang lên, trong không gian yên tĩnh vô cùng ái muội.
Giang Miên chịu thua, anh thích nụ hôn của Doãn Phỉ Dương, hôn một lúc lâu thì nhũn cả người, đầu óc choáng váng.
Hình như quên mất gì đó…
“Còn đau không?” Thở dốc một lúc, Giang Miên hỏi.
Chả hiểu gì, Doãn Phỉ Dương im một lúc, cười cười ghé lỗ tai anh nói: “Miên Miên hôn em là hết đau.
”
Học kiểu nói chuyện của anh luôn kìa!
Giang Miên vừa giận vừa xấu hổ, duỗi tay chụp lại: “Em không đau tí nào nhỉ… Ưm…”
Hai người hôn không biết trời trăng, Giang Miên nhịn hết nổi cong chân vòng quanh eo Doãn Phỉ Dương.
Cong lên không hề trượt xuống, cẳng chân cọ cọ quanh vùng eo sườn Doãn Phỉ Dương, tê tê ngứa ngứa.
Doãn Phỉ Dương đứng hình, mùi bạc hà bùng nổ, Giang Miên quen với pheromone của cậu cũng bị sặc.
“Khụ khụ… Phỉ Dương… Em!” Lời chưa kịp nói hết, Giang Miên cảm giác mông mình đang bị nâng lên.
Cảnh này quen lắm, nhưng nghĩ mãi không ra.
Doãn Phỉ Dương nâng anh đặt xuống giường, trong bóng tối Giang Miên không thấy gì, chỉ biết ôm cổ cậu để không ngã.
“Cạch” một tiếng, mọi thứ sáng lên, Giang Miên bị chói không mở nổi mắt, cuống quýt chôn mặt vào hõm vai Doãn Phỉ Dương.
Anh đang bị ôm vào WC.
“Anh…” Chớp mắt để thích ứng ánh sáng, định nói gì nhưng đều nghẹn lại.
Doãn Phỉ Dương mím môi, cúi xuống, đôi mắt đen giờ phiếm sắc vàng, nhìn anh không chớp mắt.
Anh không biết nên nói gì, choáng váng câm nín mất một lúc.
“Đừng sợ mà…” Doãn Phỉ Dương dịu dàng nói, khẽ hôn lên trán Giang Miên, “Miên Miên… Đừng sợ em…”
Bàn tay đỡ Giang Miên run lên nhè nhẹ.
“Em động dục mất rồi.
”
Doãn Phỉ Dương động dục?.
Danh Sách Chương: