• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mèo không dễ chọc, bé con cũng không dễ trêu.

Tiểu Kim Quất nhất định phải ăn cơm cùng với mèo.

Tốt nhất là cho bọn họ ăn đồ giống nhau, thuận tiện để hai đứa nó thi đấu ai ăn nhanh hơn.

Mèo có bát ăn riêng, cũng không ăn trên bàn cùng bọn họ, không cần lo lắng vấn đề vệ sinh.

Còn về vấn đề sức khoẻ của nó, Vân Ngọc nói nó có thể chất đặc thù, người được ăn cái gì, nó cũng có thể ăn cái đó.

Bé con không cần mình đút cơm, anh Tuyền tiếc nuối rồi ngồi lại vị trí.

Trên bàn cơm, tránh không được nói vài câu chuyện làm ăn, vẻ mặt anh Tuyền cười mờ ám: "[Bảo bối vui vẻ] của đài Dưa Hấu lật xe cũng quá kịp thời, loại tổ tiết mục vừa buồn nôn lại còn bỉ ổi này thật sự là đáng đời! !"Giang Dực sửng sốt: "Lật xe?"Toàn bộ tâm tư hôm nay của anh đều đặt trên người em gái, không biết chuyện này.

Anh Tuyền nói: "Mười hai giờ trưa nay lật xe, cuối cùng cũng đến lượt họ Hoắc gặp xui xẻo.


"Người họ Hoắc trong miệng anh ấy chính là ảnh đế đang ăn khách Hoắc Giản Hành.

Tên này làm cho anh Tuyền cảm thấy vô cùng chán ghét, năm đó Hoắc Giản Hành còn là một mình tinh tuyến mười tám, thì Giang Dực đã là đỉnh lưu nổi tiếng khắp nơi rồi, Hoắc Giản Hành đắc tội một lão giàu có, thiếu chút nữa đã bị phong sát, Giang Dực tốt bụng giúp đỡ anh ta một chút.

Sau này, Hoắc Giản Hành đột nhiên trở mình, vô số lần giẫm đạp lên Giang Dực.

Vào lúc anh ta cố gắng quảng cáo cho bản thân, rất nhiều người đã so sánh Giang Dực với anh ta.

Lúc mới bắt đầu phát triển Giang Dực có vận khí tốt, nhưng không có nội tình, cho nên dần trở nên thấp xuống.

Hoắc Giản Hàng đóng vai phụ nhiều năm, cơ tự tự mình tích lũy, anh ta nổi tiếng là nhờ sự nỗ lực của mình, là anh ta xứng đáng nên được.

So sánh với nhau nhiều năm, lại nhiều lần dùng thủ đoạn xa lánh Giang Dực, Giang Dực cố chấp kiếm tiền, không muốn lãng phí thời gian chơi đùa với Hoắc Giản Hành, cho tới bây giờ cũng chưa từng chính diện chống lại anh ta.

Nhưng anh Tuyền hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi.


Nghe đến cái tên này, trên mặt Giang Dực lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.

Anh nhỏ giọng nói: "Hoắc Giản Hành….

"Không có thù hận, nhưng vẫn cắn lấy mình không tha, người đánh cắp vận may của mình có phải là anh ta hay không?---Đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Dực, đối tượng khiến anh nghi ngờ không chỉ có Hoắc Giản Hành.

Chỉ là có một mình Hoắc Giản Hành nhìn chằm chằm vào anh không khác gì chó điên mà thôi, gã chính là kẻ đáng nghi nhất.

Nhưng cũng không chắc chắn là gã, vẫn có khả năng có người ném đá giấu tay.

Tóm lại, người kia thật sự muốn anh phải chết.

Trong vài năm ngắn ngủi, từ lúc anh nổi tiếng đến bây giờ có vô số người ghét, công lao của người kia không nhỏ.

Làm được một chuyện vô cùng thành công, đó chính là mua chuộc được trợ lý đi theo anh nhiều năm, còn đưa người sang nước ngoài, ba năm qua luôn luôn nghĩ ra rất nhiều "yêu sách", Giang Dực gọi những cái kia là… "hắc liệu*", tất cả đều là đối phương tự biên tự diễn.

*Tài liệu nói xấu, bôi đen.

Tất cả chỉ là giả thuyết, có thể người trợ lý kia đang ở bên nước ngoài, nên anh không có biện pháp nào xử lý.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK