Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Thẩm cốc chủ đi rồi, hắn lại quay về quỳ xuống xin cưới:  

“Nhạc phụ nhạc mẫu, cái tên Lục Thiên Hành đầu óc chỉ biết trả thù thì có gì hay? Hai người không thấy ta và Tô cô nương mới thật là trời sinh một cặp sao?!”

 

Vừa khéo, Lục Thiên Hành từ xa bước đến:  

“???”  

Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn cưới muội ta à?!

 

Sau khi Tần Tử Hạc ngượng ngùng rút lui, Lục Thiên Hành nghĩ càng nghĩ càng tức:  

“Hắn muốn thò móng cào vào... Tô Thanh Dương nhà ta?! Hắn là cái thá gì?! Hắn xứng sao?!”

 

Lúc này, Béo Nha hớn hở chạy tới, vừa chạy vừa nói:  

“Ca! Sau khi mình phá xong tổng đàn Ma giáo, muội có thể lẻn vào xin gặp yêu nữ Ma giáo không? Nghe nói các tỷ ấy làm ăn rất khá, muội muốn học hỏi chút bí quyết buôn bán!”

 

Lục Thiên Hành: “……”

 

“Ca đừng đi mà! Có được không ca? Được không hở ca?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

…Ta nói thật, có đôi lúc ta thấy chính Béo Nha mới là con heo đang hí hửng chuẩn bị "đi cướp cải trắng" đó chứ.

 

30

 

Trận đại chiến ấy kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

 

Song phương thương vong hơn phân nửa.

 

Giáo chủ Ma giáo rốt cuộc cũng lộ diện.

 

Hắn là một lão trung niên gần bằng tuổi Thẩm Như Thu, nhưng so với vị cốc chủ phong nhã kia, hắn trông già nua hơn nhiều, ánh mắt âm u, sát khí trùng thiên.

 

Người người chửi rủa hắn, hắn chẳng mảy may động dung.

 

Nhưng khi Lục Thiên Hành xuất hiện, hắn lại nở nụ cười lạnh đến sởn da gà:  

“Tiểu tử họ Lục, hơn nửa năm không gặp, quả nhiên ngươi càng mạnh hơn rồi. Giếc nhiều giáo chúng của ta như vậy, trong lòng có thấy sảng khoái không? Để ta đoán thử… là ngươi thiên tư tuyệt thế, hay là có cao nhân âm thầm tương trợ?”

 

Quả thực, Lục Thiên Hành hiện giờ rất mạnh.

 

So với kiếp trước khi hắn ở tuổi hai tám, phong quang vô hạn, giờ cũng chẳng hề thua kém.

 

Ná, lưu tinh chùy, trường thương, đại đao, cung tên, trường kiếm… thứ nào vào tay hắn cũng thuần thục như đã luyện mấy chục năm.

 

Ta trước đây chưa từng tận mắt thấy hắn đánh nhau, chẳng rõ mấy năm nay người thầy bí ẩn cứ nửa đêm tới truyền thụ cho hắn là nhân vật thần thánh phương nào.

 

Nhưng ba năm bái dưới môn hạ Thẩm Như Thu, hắn đã tiến bộ không thể tưởng.

 

Lục Thiên Hành nâng kiếm chỉ thẳng vào đối phương, giọng lạnh như băng:  

“Tà ma ngoại đạo, sát hại người vô tội, tội không thể dung. Ta đương nhiên thấy vui khi tiêu diệt các ngươi. Nếu hôm nay có thể tự tay kết liễu ngươi, ta sẽ càng vui hơn! Ngươi mà đã sợ, dù có trốn cũng vô ích — ta ra tay rất ngoan độc, tuyệt không bỏ qua.”


 

Giáo chủ cười lớn:  

“Tốt! Vậy thì cùng ta đấu một trận! Xem ai cười đến cuối cùng!”

 

Nói đoạn, hắn đích thân ra tay, giao thủ cùng Lục Thiên Hành.

 

Mọi người xung quanh liền ngầm hiểu ý, đồng loạt thu tay, dõi mắt về phía trung tâm trận đấu.

 

Cát bay đá chạy, đất trời tối sầm, chiêu nào chiêu nấy đều mang sát cơ chí mạng.

 

Béo Nha – vốn định lẻn vào tổng đàn tìm yêu nữ Ma giáo học hỏi kinh nghiệm kiếm tiền – cũng đứng sững lại, giọng đầy lo lắng:  

“Cha, nương… sao con thấy hình như ca ca sắp thua rồi?”

 

Ta và Lão Lục nhìn nhau, quan sát thêm vài chiêu, đồng thanh đáp:  

“Ca con có thể thua… nhưng đối phương cũng không thắng nổi.”

 

Quả nhiên, đúng lúc Lục Thiên Hành trọng thương, sắp bị chưởng của giáo chủ đánh thành tro bụi, Thẩm Như Thu lao ra.

 

Ông không dùng tuyệt học của Tàng Nguyệt Cốc – “Sóc Vọng Thập Ngũ Thức”,  

mà là… rút lấy thanh “Thiết Chùy Kiếm” trong tay Lục Thiên Hành, vung lên thi triển:

 

Kiếm Môn tuyệt kỹ – Không Giai Dạ Vũ!

 

31



 

Kiếm ảnh rơi như mưa tơ, từng đường từng đường chằng chịt, tinh tế bao phủ, gần như hoàn toàn vây chặt Ma giáo giáo chủ vào trong.

 

Trên người hắn xuất hiện không ít vết thương rướm máu, thế nhưng hắn chẳng hề bận tâm, ngửa mặt cười lớn:

 

“Ha ha ha! Quả nhiên! Lục Nguyên, ngươi hôm đó không chếc! Ngươi đã dùng ‘Độc Nhất Hữu Nhị’, đúng chứ? Ngươi biến mình thành Thẩm Như Thu, chiếm đoạt tất cả mọi thứ của hắn, đúng không?!”

 

Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao như sấm động.

 

Vị minh chủ võ lâm, người được tôn sùng đức cao vọng trọng – Thẩm Như Thu, vậy mà lại là môn chủ Kiếm Môn Lục Nguyên cải trang thành?!

 

Người đàn ông mang khuôn mặt Thẩm Như Thu kia, lúc này đang đứng trước mặt Lục Thiên Hành trọng thương, thần sắc bi thương, giọng nghẹn ngào:

 

“Năm ấy ngươi tới Kiếm Môn cướp bảo vật, đúng dịp Thẩm huynh đến chơi. Ta rời nhà đi mua rượu đón khách, chẳng ngờ lại khiến cơ nghiệp tan hoang. Ngươi giếc người phóng hỏa, cưỡng ép thê tử ta giao ra bí bảo. Thẩm huynh thay ta cản ngươi, lại bị ngươi hạ độc thủ. Kẻ tàn nhẫn vô tình chính là ngươi!”

 

Giáo chủ Ma giáo vận khí hộ tâm, cười lạnh:

 

“Là hắn tự mình làm ra vẻ, giả vờ giả vịt cho cố, để rồi không đề phòng bị ta hạ thủ, chẳng thể trách ai.”

 

Lục Nguyên đỡ con trai dậy, sắc mặt lạnh như băng, nghiến răng kể lại chân tướng năm xưa:

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK