Mĩ nhân được ôm trong ngực cảm thấy bị siết chặt, bất mãn r3n rỉ
“Ngự, anh làm người ta đau nha”. Mĩ nữ người Nga yêu kiều rên
Phàm Ngự chán ghét liếc nhìn người đàn bà mình đang ôm nhưng hắn vẫn tỏ ra rất thâm tình hôn lên môi cô ta ngay trước mắt An Tuyết Thần. Hành động này thật sự làm cho An Tuyết Thần cảm thấy thật khó coi, sắc mặt cô trở lên tái nhợt.
An Tuyết Thần nắm thật chặt hai tay, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi mắt cô không chịu nghe lời vẫn nhìn không chớp mắt vào đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau cho đến khi bọn họ kết thúc.
Phàm Ngự cảm giác được người bên cạnh đang có sự thay đổi, miệng khẽ nhếch lên cười.
Trong khi đó toàn bộ đám đàn ông trong khu bể bơi đều lên tiếng hoan hô, vỗ tay, có người còn huýt sáo.
An Tuyết Thần nhất thời không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ bản thân mình lại chịu thua tên đàn ông ghê tởm như hắn? Ánh mắt liếc nhìn xung quanh liền nhìn thấy một ô cửa kính bên cạnh là một cây đàn piano màu trắng. Vừa liếc nhìn vừa cắn răng tức giận nhìn Phàm Ngự cùng ả mĩ nữ chuẩn bị kết hợp làm một kia. Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh cây đàn, cô đàn lung tung vài cái. Dù bị tiếng đàn ầm ỹ nhưng ngược lại người đàn ông tỏ ra rất cao hứng trước những hành động của An Tuyết Thần, còn vị mỹ nhân kia kia căm tức nhìn An Tuyết Thần phá hư chuyện tốt của cô.
Mọi người đang ồn ào liền bị tiếng đàn lôn xộn của An Tuyết Thần làm giật mình, tất cả đều chăm chú nhìn cô.
“Ê, em gái. Em không phải là đang ghen tỵ đấy chứ? Chỉ là hành động của em cũng hơi buồn cười đó.” Một người đàn ông vừa ôm nữ nhân tay vừa giơ ly rượu đỏ cười nhạo nói.
An Tuyết Thần nhìn hắn khẽ mỉm cười nói “không phải, trong bầu không khí như thế này, nếu như tôi đàn một bản nhạc chẳng phải là càng hấp dẫn hơn sao?”
Nói xong liền bước lên phía trước, đàn bản nhạc “bản nhạc mà tôi tự viết”
Cùng với tiếng nhạc là giọng hát từ từ ngân lên
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt rơi
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng vẫn nhớ
Ban đêm lạnh lẽo tất cả đều là bóng tối
Vì người làm một bài ca cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc vẫn nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt tràn đầy mê ly
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng còn nhớ
Lạnh lẽo ban đêm tất cả đều bóng tối
Vì người làm một bài từ cùng ngươi đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Vì ngươi làm một bài từ cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Khi mọi người đang chìm vào trong bản nhạc, ánh mắt Phàm Ngự từ mê ly bỗng trừng mắt căm tức nhìn. Lạnh lùng cắt đứt An Tuyết Thần.
“Đủ rồi, không cần hát nữa.”Phàm Ngự đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra, đi thẳng về phía An Tuyết Thần, lôi cô từ trên ghế xuống. Hung hăng đẩy cô xuống hồ bơi.
“Không ai được phép cứu cô ta. Nếu không đừng có trách tôi không nói trước.” Phàm Ngự nhìn những người đang chơi đùa trong nước hét lớn.
Nhìn An Tuyết Thần đang vùng vẫy trong nước, mọi người đều không nỡ nhưng không ai dám cứu bởi lẽ họ càng biết Phàm Ngự là người độc ác như thế nào.”
Nhìn đứng ở nơi đó Phàm Ngự cả người nhàn nhạt tản ra hơi thở lạnh lùng, nam nhân đứng thẳng. Hắn cúi đầu, lẩm bẩm bảo Lưu Hải đi xuống, che khuất mặt mày. Đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, chiếu lên người đàn ông với mái tóc màu trà tạo thành một vòng sáng thật đẹp. Ánh mắt lẫm liệt cương quyết cùng với đôi mắt phượng dài hẹp mà đơn độc, bên dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng đầy sự kiêu ngạo.
Thì ra mình đã sắp đến với cái chết, Tử Thần hình như rất là quyến luyến cô đấy. Lần nào cũng muốn đưa cô đến đó.
Từ từ An Tuyết Thần không còn tiếp tục giằng co, thân thể từ từ biến mất ở trên mặt nước, theo nước chảy cùng mái tóc dài giống như một đóa Bách Hợp bao vây cô thật chặt. Phàm Ngự đứng nhìn ở bên bể bơi, cô ta biến thành ma quỷ rồi sao? Chẳng lẽ cứ buông xuôi tất cả mà chết đi như vậy? Được rồi, cũng tốt.
Cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi ý tứ, mắt mệt mỏi khép lại. Chờ đợi tử thần đến mang cô đi.
Những người trên bờ trợn mắt hốc mồm nhìn An Tuyết Thần sắp chết đuối, bọn họ không phải là chưa xem qua người chết. Chỉ là chưa thấy cô gái nào giống An Tuyết Thần, không hiểu tại sao Phàm Ngự tức giận như vậy.
Một người thật sự là không nhìn nổi rồi, nhìn cặp mắt phàm ngự đã hiện đầy tia máu hô lớn.
“Ngự, cô ấy đã chết.”
Nghe những lời này Phàm Ngự lấy lại tinh thần nhìn bọn họ trên mặt hiện rõ sự kinh hoảng, vội vàng quay đầu lại nhìn An Tuyết Thân đã bị bao phủ ở trong nước, trái tim đau đớn giống như bị người dùng kim đâm vào. Đó chính là đau nhói.
Được vớt lên khỏi mặt nước, An Tuyết Thần đã không còn hơi thở. Nhìn thấy Phàm Ngự cứu người đưa lên bờ, bọn họ mới dám tới gần.
“An Tuyết Thần, cô mau tỉnh lại, cô tỉnh lại cho ta.” Phàm Ngự vỗ đã gương mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.
Nhưng An Tuyết Thần cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, hoàn toàn không nhúc nhích, giống như một Mỹ Nhân Ngư đang ngủ say.
“Tuyết Thần, An Tuyết Thần, cẩu xin cô, tỉnh lại có được hay không.” Nhìn An Tuyết Thần hoàn toàn không có phản ứng, Phàm Ngự lần đầu tiên cảm thấy tư vị đã bị bỏ lỡ, giọng nói bất tri bất giác trở lên khẩn cầu.
“Ngự, anh không nên gấp.” Một người đàn ông an ủi. Sau đó quay đầu lại nhìn một cô gái rồi giật mính hét.
“Anna, cô không phải là thầy thuốc sao? Nhanh lên qua đây xem một chút.” Bởi vì một câu nói của anh ta, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Phàm Ngự nhìn ngẩn người nhìn nữ nhân kia, đi lên trước một tay kéo cô ta đến bên cạnh An Tuyết Thần.
“Mau cứu cô ấy, nếu như không cứu được cô ấy, cô cũng đừng mong sống.” Lời nói của Phàm Ngự khiến cho cô bác sĩ ấy rất căng thẳng.
“A, được, được, tôi sẽ cố hết sức” Bác sĩ nữ nuốt nước miếng một cái nói.
“Không phải là cố hết sức, mà là phải.” Phàm Ngự hướng về phía cô hét lớn.
Bác sĩ nữ vội vàng làm cứu động tác người, nhưng một phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút đồng hồ đã qua, An Tuyết Thần vẫn là an tĩnh nằm ở nơi đó không nhúc nhích, khiến người chung quanh trở nên khẩn trương.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần vẫm không chút nào phản ứng, đẩy ra nữ nhân vẫn còn làm công việc cứu viện, ôm lấy An Tuyết Thần.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi. Người trong ngực cuối cùng có động tác.
“Khụ, khụ khụ, khụ.” An Tuyết Thần từ trong miệng trào ra không ít nước. Từ từ ho khan.
Phàm ngự kéo cô ra, nhìn cô, kiểm tra xem cô đã thật sự sống lại hay chưa. Nhanh chóng kéo cô ra khỏi cái nơi đã suýt chút nữa lấy đi mạng của cô.
Phàm Ngự đem tay lái phụ ghế ngồi kéo thành một chiếc giường bỏ túinhỏ, đê cô nằm ở phía trên. Sau đó đi tới ghế lái, nổ máy.
An Tuyết Thần lẳng lặng nằm ở nơi đó, ánh mắt không có chút gợn sóng, hoàn toàn không hề giống một người vừa trở về từ cõi chết.
Cô yên lăng như vậy khiến Phàm Ngự tức giận.
“An Tuyết Thần, lần tới không cần làm trái với ý của tôi, nếu không lần tới tôi sẽ không từ trên bản thân cô xuống tay. Biết không?” Miệng nói, một tay tiếp tục tay lái, một tay khác vuốt v e gương mặt của cô.