-TFBOYS,bọn em luyện tập với thầy thanh nhạc đi.Chuẩn bị ghi âm bài mới.Tiểu Ngư thì tham gia quảng cáo và dẫn chương trình thực tế sắp tới cho công ti nha!
Tất cả đều đồng ý.Ngư gặp và nói chuyện riêng với quản lí:
-Quản lí,anh cho em gọi về nhà được không?
-Anh chưa đưa...
-Anh đưa rồi và em cũng đọc và nhớ hết rồi nhưng em nhớ nhà quá!Em sang đây 3,4 tháng rồi mà chưa được gọi về nhà...-Mặt buồn thiu
-Anh cũng biết vâỵ,ngày nào công ti cũng gọi điện về cho gia đình em,nhờ người phiên dịch để báo cáo tình hình của em.Họ nói họ cũng rất nhớ em.Nhưng mà...
-Một lần thôi!
-Không phải là không được,2 tuần nữa thì em có thể tự do sài điện thoại gọi cho ai thì gọi rồi...
-Nhưng em rất nhớ gia đình...Xin anh đấy!
-Ừm...Thôi được nhưng mà với một điều kiện
-Cái gì cũng được
-Sắp tới anh sẽ thử nhận một buổi chụp hình,em phải tham gia!
-Không thành vấn đề!
-Anh nói trước,chụp hình lần này không dễ đâu,em đừng hối hận
-Ừm...Không!
-Vậy thì tốt...-Lấy điện thoại ra đưa cho Ngư-Em gọi đi!
-Cảm ơn anh-Cô liền gọi ngay về nhà.Khải đứng gần đó chứng kiến tất cả,mặc dù Ngư nói tiếng Việt Khải không hiểu gì nhưng vẫn thấy vui vì nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của cô.Nguyên và Tỉ thấy vậy cũng hiểu ra được ý gì.Họ nhìn nhau cười cười
Tối nay rãnh rỗi,họ rũ nhau ra ngoài chơi,rủ thêm cả Trang và Tuyết.Họ gặp nhau ở ngã tư gần cửa hàng đồ chơi.Khi Tuyết đến.Nguyên giới thiệu:
-Đây là Tuyết bạn em!
Ngư gặp Tuyết thì 2 người tay bắt mặt mừng rất thân thiết Trang cũng làm quen.Họ đến cửa hàng pizza ăn,ngồi theo hình vòng tròn Nguyên,Ngư,Tuyết,Trang,Tỉ,Khải rồi NGuyên.Khải muốn ngồi gần Ngư nhưng không dám giành với nGuyên.Còn nGuyên và Ngư thì vô tư ăn uống,Tuyết ngồi cạnh,nói nhỏ vào tay Ngư:
-Hai người hợp nhau thật,không làm anh em cũng uổng!
NGư chỉ cười rôi vô tư ăn tiếp.Trang thì ra vẻ thẹn thùng vừa ăn vừa nhìn Tỉ.Khải thì bực bội cái gì đó.Ăn xong,họ đến khu vui chơi.Nguyên rất sôi nổi,cậu rủ mọi người chơi cầu trượt nhưng không ai chịu chơi cậu đành chơi ngựa gỗ nhưng không ai thích.Tuyết thấy vậy nên đi cùng cậu.Còn lại 4 người.Khải hỏi:
-Bây giờ đi đâu?
-Tự nhiên em muốn ăn kẹo bông gòn.Có ai đi với em không?-Tỉ hỏi
-Để em đi với anh!-TRang xung phong.Ngư nghe ăn cũng tươm tướp đòi theo nhưng Khải níu lại:
-Em đi với anh!
-SAo vậy?
-CHả sao tại anh chỉ có một mình
Thiên Tỉ và Thiên Trang đi mua kẹo,họ ngồi tại ghế đá.Tỉ hỏi:
-Sao lại đi với anh vậy?
-Em cũng thích ăn kẹo bông nên...-Trang trả lời
-Chỉ vậy thôi sao?-Tỉ ghé sát người Trang hỏi
-Chỉ vậy-Trang né người lại
Ăn xong Thiên Tỉ đứng dậy,nắm tay Trang lôi đi.Cô hỏi:
-Đi đâu vậy?
-Đi chơi đập chuột với anh
-Sao lại chơi cái đó?
-Anh thích!
Lúc đó,THiên Tỉ chắc không để ý gì,Trang thì ngượng đỏ mặt nhưng vẫn bất giác nghe thoe cậu.Thiên Tỉ dẫn cô đi đập chuột vì nghĩ:"Cô bé này có vẻ trầm lặng và hơi rụt rè trước mình"Nghĩ vậy nên cậu muốn làm cô thoải mái,cởi mở hơn.Quay lại với Khải và Ngư.Cô hỏi cậu:
-Giờ mình đi dâu?
-ANh cũng không biết
-Vậy mình quay lại chổ bọn họ đi!
-Ê!Thôi!Khó khăn lắm mới tách ra được
-Là saol?
-À...Không có gì
-Vậy giờ đi đâu?
-Ừm...Em còn nhớ chổ hôm trước anh dẫn em đến không?
-Chỗ nào?
-Thì trên cầu,chổ mà anh bị đánh đó.Chổ đó ngắm thành phố về đêm đpẹ lắm
-Vậy đi lẹ đi!-Nói rồi cô lôi Khải đi.Cũng gền khu vui chơi nên họ đi bộ.Đến nơi Ngư thật sự ngây người.Khải hỏi:
-THấy sao?
-Qúa tuyệt! -Họ đứng đó im lặng một lúc, Khải hỏi:
-Không hiểu sao lúc này Anh luôn có cảm giác gì đó rất lạ!
-Cảm giác gì?
-Anh cũng không biết! -Nói đến đó thì bỗng có một nhóm ngừơi đi ngang cố tình xô Ngư xuống rồi bỏ chạy, Khải nhanh tay xoay người đẩy cô ra, kết quả là cậu bị té xuống nứơc Ngư lúc này nhảy nảy vì không thấy cậu ngoi lên:
-Khải ca... Khải ca!!! -Nứơc mắt cô ròng ròng cô quýêt định nhảy xuống tìm cậu... 2 tiếng sau
-Em tỉnh rồi hã?? -Nguyên hỏi
-Khải va đâu? -Ngư hỏi... Lúc này Tuyệt,Nguyên, Trang,Tỉ đồng loạt chỉ sang giường bên cạnh,Khải nằm im bất động. NGƯ ngồi dậy:
-Ủa Anh ấy sao vậy? Anh ấy có bị gì không?
-Em đừng kích động quá! Để anh gọi anh ấy dậy! -Nói rồi Tỉ đi sang giường bên cạnh gọi Khải dậy
Quản lí bứơc vào:
-Tối rồi sao mấy đứa không về đi?
-Nhưng còn Tiểu Ngư và Khải ca thì sao? -Nguyễn hỏi
-Ở đây là bệnh viện có bác sĩ lo, mấy em về sớm đi! TRỄ RỒI
-Nhưng mà... -Nguyên nhăn nhó
-Về lẹ đi!
-Vậy còn tụi em-Ngư hỏi
-Thì ở đây, có người chắm sóc mà, khỏi lo-Quản lí nói
-Vậy sao không cho tụi em về? -Ngư hỏi tiếp
-Khải bị yếu, em ấy bị bệnh trong người sẵn rồi nên...!
-Vậy cũng được!
Tất cả về nhà còn Ngư và Khải ở lại mà Khải thì cứ nằm hòai, lúc sau cậu dậy, hỏi:
-Ủa sao không có ai hết vậy?
-Nảy gìơ anh ngủ mà. Lúc nảy Thiên Tỉ gọi anh không nghe!
-Vậy hã??
-Vậy gì nữa, con trai gì mà yếu sìu, không nhờ em cứu anh thù anh toi rồi
-Em nói gì... Em cứu anh?
-Chứ gì?
-Cô nương à! Hình như em nhớ nhầm rồi đó. Từ đầu đến cuối là anh cứu em.Em nhớ lại đi, là anh thay em té xuống, lúc em rớt xuống nước cũng là anh cứu em lên!
-Vậy hã...?
-Chứ gì nữa! Mà sao em không biết bơi mà dám nhảy xuống nứơc cứu anh vậy?
-Thì em sợ... Em sợ anh bị gia đó, lúc đó em không thấy anh ngoi lên, em hoảng quá nên nhảy xuống luôn!
-Vậy lúc đó... Em nghĩ gì?
-Ừm.. Em cũng không biết sao nữa, chỉ là em sợ anh bị chết đuối
-Vậy em xem anh như thế nào?
-Thì là bạn, là một người anh là... Em cũng không biết! Anh hỏi nhiều quá. Mà sao anh cứu em được?
-Thì em rớt xuống anh để em lên lưng rồi bơi vào bờ
-Sạo!!!
-Thật! Lúc đó anh jô hấp nhân tạo muốn tắt thở luôn mà em không tỉnh
Ngư giác mình:
-Anh nói cái gì?
-Nói gì?
-Hô hấp nhân tạo... Vậy nụ hôn đầu đời của em.... Anh đúng là đồ háo sắc mà-Coi lớn tiếng
-Này! Là anh cứu em đó... Lần nào cứu em cũng bị hiểu lầm
-Em không quan tâm-Nói rồi cô giận dõi nằm xuống quay lưng lại
Khải gọi:
-Nè!!! Nè!!!
Cô nằm đấy, cứ nghĩ mông lung lúc cười lúc giận rồi mới ngủ. Khải thì... Hè... Hè... Không biết! Nguyên và Thiên veg công ti còn hai nàng kia thì về nha. Tuyệt vừa đặt lưng xuống giường thì có tin nhắn, đó là tin nhắn của Nguyên, lúc nảy cậu mới xin sđt của cô gìơ đã nhắn tin liền rồi:
-"Cậu ngủ chưa? "
-"Vẫn chưa"
-"Đang đợi tin nhắn của tớ à? "
...Một lúc sau
-"Đâu có"
-"Vậy mà tớ cứ tưởng... Lúc nảy đi chơi vui không?
-"Rất vui"
-"Ừm... Tíw muốn hỏi tại sao lúc nảy cậu chịu đi chơi ngựa gỗ với tớ vậy? "
-"Tớ nghĩ cậu sẽ rất vui khi chơi những trò chơi mình thích"
-"Còn gì không? "
-"Cậu vui tớ cũng vui nên tớ đi theo"
-"Cảm ơn cậu"
Im lặng
-"Khuya rồi cậu ngủ sớm đi!"
-"Ừm! "
-"Ngủ ngon"
-"Ngủ ngon"-Cô cầm đt lăn di lăn lại trên giường mê tít không ngủ được, ngoại cô la một lic cô mới im lặng...
===========END==========