Ngụy Vô Tiện khép hờ đôi mắt, cuộn một cục trong lòng Lam Vong Cơ, mơ mơ màng màng mở miệng ăn cháo sáng, chợt nghe tiếng đập cửa. Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, không mảy may nhúc nhích: "Vào." Nhiếp Hoài Tang đứng ngoài cửa khựng lại. Giọng người này hắn chưa nghe qua bao giờ, nhưng ngữ khí kia lại làm cho hắn sinh ra một cảm giác quen thuộc.
Cửa không khóa. Nhiếp Hoài Tang đẩy cửa đi vào. Hắn cũng không tới một mình. Đằng sau còn đi theo vài hán tử cao to, bộ dạng vừa thấy đã biết không dễ chọc. Trên người họ tỏa ra hàn ý sâu nặng.
Lam Vong Cơ đối với một màn này chỉ ngẩng đầu, liếc nhìn một cái. Thần sắc không biến hóa: "Mời ngồi! Chờ."
Chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng Ngụy Anh. Ôn Tình nói dạ dày của Ngụy Anh yếu ớt. Phải ăn cơm đàng hoàng! Có người đến đây, Ngụy Vô Tiện cuối cùng tỉnh táo hơn chút, tò mò nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang.
Y muốn bò ra khỏi lòng Lam Vong Cơ, lại bị hắn nhấn trở lại. Một chén cháo lại đưa đến trước mặt. Ý rất rõ ràng. Ăn no trước mới nói tới chuyện khác.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, làm mặt quỷ với khách tới, bắt đầu vùi đầu mà ăn. Nhiếp Hoài Tang không phải chưa bao giờ thấy đạo lữ đồng tính, nhưng mà trước mặt người khác thoải mái đến mức đó thật sự là vẫn rất ít.
Cái vị công tử đang ngồi ăn kia, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò. Thoạt nhìn là người đơn thuần, nhưng vẻ mặt, ánh mắt lại toát ra thông minh, sắc sảo. Mà người đang đút cơm kia lại làm cho trong lòng Hoài Tang có chút đông cứng. Không biết vì sao, trong lòng hắn sinh ra một cỗ sợ hãi. Người này làm cho hắn có chút e dè, thật giống như là một loại áp chế trời sinh, là e ngại đến từ sâu trong nội tâm.
Rất nhanh, Ngụy Vô Tiện ăn hết bát cháo. Lam Vong Cơ lau miệng cho y, rót thêm tách trà nóng, thả cho Ngụy Vô Tiện bò ra khỏi lòng, ngồi xuống bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện không biết Nhiếp Hoài Tang. Y ngồi yên ổn rồi, vẻ mặt tò mò, tra cứu nhìn hắn, thấy Nhiếp Hoài Tang có chút đứng ngồi không yên.
Lam Vong Cơ gõ nhẹ lên bàn, kéo sự chú ý của Ngụy Vô Tiện qua: "Vị này là Thanh Hà Nhiếp Thị Nhị công tử." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu, chắp tay với Nhiếp Hoài Tang: "Chào Nhiếp Nhị công tử."
Pháp khí che giấu thân phận của Ngụy Vô Tiện làm thật sự lợi hại. Tiếng nói phát ra từ miệng y và tiếng mà Nhiếp Hoài Tang nghe vào tai hoàn toàn khác nhau. Trong lòng Nhiếp Hoài Tang dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Hai người trước mặt cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà hắn lần mò trong trí nhớ vài lần cũng không tài nào nhớ ra bản thân đã từng gặp được hai vị công tử xuất sắc này khi nào, ở đâu.
Người có khí chất tuyệt vời như vậy, hắn chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không quên. Nhiếp Hoài Tang đè nghi ngờ trong lòng xuống, chắp tay với Ngụy Vô Tiện: "Hai vị công tử không biết xưng hô thế nào."
Con mắt của Ngụy Vô Tiện xoay tròn một cái: "Chúng ta họ Hạ. Đây là huynh trưởng của ta. Tên là Hạ Mộc. Ta gọi là Hạ Bảo." Lam Vong Cơ cương người một cái, ánh mắt buồn cười nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện.
Nhiếp Hoài Tang nhíu mày. Huynh trưởng? Huynh trưởng nhà ai còn đút cơm cho đệ đệ a?! Nếu hắn dám làm vậy, đại ca nhà hắn thế nào cũng treo hắn trước cổng lớn Thanh Hà mà đánh cho một trận tơi bời.
Coi ai nhìn không ra hai người các ngươi là đạo lữ hả? Hơn nữa cái tên này cũng quá là cho có đi. Hạ Mộc còn ổn. Hạ Bảo. Có cần phải khoa trương như vậy không?
Nhiếp Hoài Tang trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. "Thì ra là Hạ công tử và Tiểu Hạ công tử." Hắn xưng hô như vậy, cũng không cản được khóe miệng giật giật mấy cái, cảm thấy một loại cảm giác kỳ cục không nói nên lời: "Hai vị công tử từ đâu tới? Ta nghe nói, Hạ công tử có một đống trân bảo muốn giao dịch với ta."
Hắn lấy ra viên ngọc trai biển mà Lam Vong Cơ dùng làm đá ném ra dò đường kia. Nhiếp Hoài Tang còn rất là có tâm, cho nó vào trong một cái hộp tương xứng. Lam Vong Cơ liếc thoáng qua cái hộp đó, mở miệng nói: "Trai biển ngàn năm. Có tác dụng thanh tâm ngưng thần. Hai vạn lượng bạc trắng."
Hắn vỗ nhẹ lên bàn một cái. Một chiếc nhẫn xanh thẳm hiện ra trên bàn: "Cái này. Một vạn lượng bạc trắng." Ngụy Vô Tiện đang ngồi uống nước, sặc một cái.
Y trước kia không biết vật giá. Nhưng y ở trong Thù Luân Các hơn một ngày này, thêm vào tiền cơm nữa cũng mới gần hai mươi lượng mà thôi. Lam Trạm mở miệng một cái là hai vạn.
Thật sự là... cắt cổ nha! Lam Vong Cơ không nhìn Nhiếp Hoài Tang phản ứng thế nào, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Ngụy Vô Tiện, nhắc nhở: "Cẩn thận một chút. Uống chậm thôi."
Giọng nói của Lam Vong Cơ tựa như mang theo cảm giác lành lạnh. Nhưng mà lúc nói chuyện với Ngụy Vô Tiện lại biến thành dịu dàng, mềm mại như nước.
Trai biển ngàn năm là vô giá. Yêu thú tu luyện ngàn năm trong biển không có chỗ nào mà không phải là hải thú to lớn, hùng mạnh. Muốn lấy được ngọc trai của chúng chỉ có thể nói là khó của khó.
Tổ tiên Thanh Hà từng tìm được một hạt trai biển trăm năm, đã là một vạn lượng bạc rồi. Mà hạt trai biển trước mặt này là ngàn năm, chào giá hai vạn. Thật sự là quá rẻ.
Vị Hạ công tử này cũng quá là bất cẩn đi. Vật trân quý như vậy, dám đưa cho tiểu nhị chuyển giao, không sợ bọn họ quỵt nợ sao? Hơn nữa nơi đây là Thanh Hà!
Nhưng mà Nhiếp Hoài Tang cũng không dám có ý tưởng khác. Người có thể phất tay một cái đưa ra một viên hải châu ngàn năm há có thể là hạng người bình thường. Nếu Nhiếp Hoài Tang mà biết viên trai biển này Ngụy Vô Tiện và Ôn Uyển dùng chơi bắn bi trên đảo Hạ Mộc, không biết là sẽ có cảm tưởng gì.
Ngụy Vô Tiện lúc này còn kinh ngạc. Hạt trai này y có nhiều lắm. Cứ mỗi một đoạn thời gian, Lam Trạm sẽ kiếm mấy viên cho y chơi. Y và Ôn Uyển mỗi người có một hũ. Hai người thường xuyên chơi bắn bi. Hôm nay cha thắng mấy viên. Ngày mai con thắng mấy viên. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện cũng dùng thứ này để làm pháp khí, linh kiếm, nhưng mà Lam Trạm cho y thật sự là nhiều lắm. Nên y cũng không coi ra gì.
Giờ đây ngẫm lại một vò trai biển trong nhẫn. Trời đất ơi! Thì ra y Ngụy Vô Tiện có tiền vậy sao?
Viên trai biển này là vật huynh trưởng hắn cần gấp. Hôm qua Nhiếp Hoài Tang đã phái người đi kiểm thật giả thế nào rồi. Là trai biển chân chính. Hơn nữa, công hiệu rõ rệt. Hôm nay, hắn nhất định phải mua cho bằng được. Lúc tới, trong lòng hắn đã giấu đủ ngân phiếu. Vị Hạ công tử này nói chỉ cần hai vạn. Hắn còn không dám nghĩ rẻ thế đâu. Hắn còn chuẩn bị sẵn sàng đối phó với công phu sư tử ngoạm của đối phương nữa cơ.
Nhiếp Hoài Tang quyết đoán đưa ra ngân phiếu hai vạn lượng. Hắn nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên bàn, tò mò cầm lên xem: "Thứ này dùng làm gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Đây là nhẫn trữ vật. Cùng công dụng như túi trữ vật." Lúc này, chiếc nhẫn còn chưa nhận chủ. Ngụy Vô Tiện vừa nói, Nhiếp Hoài Tang liền hiểu. Ý thức của hắn với vào trong không gian trong nhẫn thăm dò, chỉ thấy không gian lớn hơn túi trữ vật nhiều lắm. Ước chừng phải to bằng một gian phòng, mà còn là cái loại phòng ở rộng rãi nữa cơ. Ý nghĩ đầu tiên của Nhiếp Hoài Tang chính là: Á á á! Một đống báu vật của ta rốt cuộc có nhà rồi!