Vừa vào nhà, bọn họ đã tiến thẳng vào phòng ngủ, hai người Long, Thắng đỡ Kiệt nằm xuống. Ryan tự nhiên như ở nhà mình, chả cần hỏi xem đồ vật cất ở đâu, cứ thế mà lục tung các phòng, lôi ra được một hộp thuốc cứu thương, lại chạy vào trong bếp, bới ra được một cây kéo, ‘phạch phạch’ mấy nhát cắt bung cái áo sơ mi của Kiệt. Nhìn một lớp băng quấn ướt máu trên bụng Kiệt, Mỹ loạng choạng suýt ngã.
“Get out!” Ryan đột ngột quay đầu lại, trừng mắt với Mỹ, nhưng cô cứ đứng im bất động, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vết thương của Kiệt, gương mặt càng lúc càng tái, mồ hôi đổ bết trán.
Ryan nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn bay lên một cước đá con nhóc kia ra khỏi phòng, nhưng hai tay đều bận cả, không thể làm gì khác hơn là hướng Hoàng Kim Long đang còn kinh ngạc bên cạnh gầm lên, “Take her outta here!”
Long lúc này mới sực tỉnh, bản thân cũng vì bất ngờ mà ngẩn ra, mới vội vàng kéo Mỹ ra ngoài. Nhìn vết máu trên tay Mỹ, hai đầu mày của anh nhíu chặt lại, vội mang cô vào phòng bếp rửa sạch. Gần ba mươi năm trời, đây là lần đầu tiên anh luống cuống như vậy. Là người trong thương giới, chuyện về Trần gia anh cũng đã nghe qua không ít, cũng lờ mờ đoán được Trần Gia Kiệt không phải loại hòa nhã như lớp vỏ bên ngoài. Nhưng anh không ngờ, những việc thằng nhóc kia dính vào còn nguy hiểm hơn anh tưởng.
Hai người đến phòng khách ngồi cùng Cường. Cậu nhóc này chỉ mới độ hai mươi bốn, trên người thương tích cũng không nhẹ, cứ ngồi thút thít mãi. Kim Long ngồi nhìn chướng mắt, cuối cùng nhịn không được, quát, “Nín ngay cho tôi! Đàn ông con trai! Khóc lóc cái gì?”
Cường giật mình, trưng đôi mắt đẫm nước vô tội nhìn Long, một gương mặt cực kì đáng yêu tội nghiệp. Mỹ ngồi một bên nhìn không chịu nổi, cũng phải lên tiếng, “Anh la lối làm gì? Không thấy cậu bé bị dọa sợ rồi sao?” nói xong, đến bản thân mình cũng phải giật mình, giọng nói run rẩy nghẹn ngào như thể sắp òa khóc đến nơi. Tránh đi ánh mắt của Long, Mỹ đứng dậy đi vào bếp, “Để em pha gì đó cho các anh uống.”
Mỹ vừa dời đi, ánh mắt của Long lập tức trở về trên mặt Cường, khiến cậu co rụt lại. Long hỏi, “Cậu tên gì?”
“Cường, em tên, híc, Huỳnh Túc Cường, híc!”
“Huỳnh Túc Cường?” Kim Long lẩm nhẩm cái tên này ba lần, liền nhổm dậy căng mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt. Không thể nào tin nổi, đây chẳng phải là đại diện pháp lý của Nam Thiên sao? Cái thằng nhóc đang khóc bù lu bù loa này, có chỗ nào giống tên luật sư kì cựu đánh đâu thắng đó trên đấu trường thương pháp đâu? Hoàng Kim Long, người vẫn luôn có cặp mắt tinh đời, vào lúc này, lại cảm thấy rất hoài nghi khả năng của mình đang bị bào mòn.
Trước ánh mắt kinh dị của Hoàng Kim Long, ‘luật sư kì cựu’ Huỳnh Túc Cường của chúng ta rất thức thời mà nhích mông, nhích nhích, xong lủi luôn vào trong bếp trốn.
Bên trong, Mỹ đang khuấy một thau nước đường với một dáng vẻ khiến người ta rất hoài nghi cô nàng đang mộng du, bị sự xuất hiện đột ngột của Cường làm cho tỉnh ra. Nhìn gương mặt ‘trẻ nhỏ mít ướt’ của cậu em, Mỹ không khỏi thở dài một hơi, bảo cậu ngồi xuống ghế, bản thân thì quay ra vắt một cái khăn nóng.
“Chị, chị, em, em, để em tự làm…” Cường bị bất ngờ, bị bối rối, bị… mắc cỡ đỏ bừng mặt.
“Cậu ngồi yên, trông mặt mũi thành cái bánh bao dập mất rồi…” Mỹ vừa chậm rãi lau mặt cho Cường, vừa cẩn thận tránh những vết thương, lại không ngừng trắc lưỡi tiếc hận.
Bản mặt xinh xắn thế cơ đấy, khiến cho chị Mỹ nhà ta thật sự rất hoài nghi, không biết trên đời này liệu có cô gái nào đủ cản đảm để trở thành bạn gái của cậu nhóc này không. Thử nghĩ mà xem, có ai lại tình nguyện muốn một người bạn trai còn đẹp gái hơn cả mình? Trừ phi người đó là Ryan, nhưng mà lại tiếc thay, thế giới này chỉ có một tên Ryan như thế, mà lại là ‘hoa đã có chủ’ mất rồi.
Ừm, Phan Mỹ ngẫm nghĩ. Phan Mỹ băn khoăn. Nếu chuyến này Ryan và Ken dứt khoát không thành, có nên thử tác hợp Ryan với cậu em nhỏ này không, nhở?
Trong khi Mỹ còn đang thả hồn trên mây với những suy nghĩ cực kì động kinh của mình, thì bàn tay cầm khăn lau của cô bị một bàn tay trắng nõn, thon dài khác chộp lại. Mỹ nhìn năm cái móng trắng hồng, sáng bóng, lại nghe giọng nói run rẩy của Huỳnh Túc Cường, “Chị, chị gì ơi… khăn này, sao, sao hôi quá?”
Lúc này họ Phan nào đấy mới sực tỉnh, nhìn cái khăn trên tay mình, khẽ thốt lên một câu, “À, quên mất, đây là khăn lau bàn thì phải…”
“Chị…”
“Để chị tìm cái khác lau cho cậu.” Mỹ nhe răng cười lấp liếm.
Cường lập tức lắc đầu, có trời mới biết kế tiếp chị sẽ cầm cái gì chùi vào mặt em! Hơn nữa, chị gì ơi, lúc suy nghĩ chị cũng đừng nói ra miệng chứ? Lời của chị nói, làm cho con tim bé nhỏ của em không chịu nổi!
Hiển nhiên, luật sư Cường có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám nói ra. Phải biết một điều rằng, người con gái xinh đẹp nhưng thần kinh không ổn định trước mắt chính là người trong tấm ảnh cũ, được xếp lớn của cậu cất giữ cẩn thận như bảo vật đấy. Cậu mà lộn xộn, thì có chín cái mạng cũng là cung không đủ cầu.
Vừa lúc ấy, Ryan cùng Lê Cao Thắng tiến vào phòng bếp, theo sau là Hoàng Kim Long. Ryan không nói hai lời liền bổ nhào về bồn rửa, kéo vòi nước xối lên đầu mình. Kế tiếp là quân sư Thắng. Ryan tiện tay giật cái khăn đang trong cuộc giằng co giữa Mỹ và Cường, chùi chùi lau lau trên mặt. Luật sư Cường bản tánh thiện lương, định lên tiếng ngăn cản, lại bị một câu của Phan Mỹ làm cho cứng họng, “Trễ một bước rồi…”
Trong lúc đó, cái khăn đã vào tay King Kong dưới cặp mắt kinh dị của Cường. Ryan nhíu mày, hỏi Mỹ, “Hình như khăn có mùi?”
“Khăn ở trên bếp, cũng không biết dùng để làm gì…” Mỹ rất thành thật đáp.
“Kinh!” King Kong lập tức ném cái khăn xuống sàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ vô số tội của Mỹ.
“Ha ha! Để em lấy nước cho mọi người uống!” Mỹ cười ha ha, xong liền vội vàng lấy vài ly đá, đổ nước từ trong cái thau mà vừa nãy mình đang khuấy ra.
Mọi người cùng ngồi xuống bàn. Ryan nhìn ly nước đục màu, nghi ngờ hỏi, “Cái gì vậy?”
“Định làm nước chanh, nhưng khuấy đường xong lại không thấy chanh, nên đành lấy dấm thế vào vậy!” Mỹ đáp.
“Phụt!” lần này là tiếng nước phun ra từ miệng Rồng Điên.
Phòng bếp rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Ryan ngồi khoanh tay, mặt trưng ra một vẻ ‘biết ngay mà.’ Quân sư King Kong ngồi nhìn chằm chằm ly nước đùng đục trước mặt, trong lòng đang suy nghĩ không biết có nên giúp Trần Gia Kiệt cột sợi tơ này không, hình như là hơi bị thất đức thì phải.
Rồng Điên Kim Long im lặng nhặt cái khăn trên sàn, dùng hai đầu ngón tay chậm rãi lau đi bãi nước dấm, trong bụng thầm nghĩ, thì ra đây là vị dấm mà người ta thường nói. (Anh à, phải hiểu theo nghĩa bóng, là nghĩa bóng đấy anh!). Luật sư Cường nhỏ tuổi rất là ‘ngoan,’ tự giác đứng lên mở tủ lạnh, lôi ra năm chai nước suối, đặt trước mặt từng người.
Ryan không khách sáo, mở nắp tu một hơi hơn nửa bình. Xong bèn đứng dậy hướng về phía Mỹ, nói, “Mình về thôi em.”
“A, à, ừm, về thôi.” không biết vì sao, trong lòng Mỹ có cảm giác không muốn. Ánh mắt lại vô thức liếc nhìn về cửa phòng ngủ.
“Không sao, vết thương đã được xử lý cẩn thận rồi, chẳng qua theo anh thấy, lẽ ra anh ta phải nằm viện mấy ngày theo dõi, kiểu này chắc là cãi lời bác sĩ đây mà.” Ryan nhìn theo tầm mắt Mỹ, chậm rãi nói.
“Vết thương đó…” Mỹ ngập ngừng nhìn Ryan, lại nhìn đến sắc mặt nặng nề của Cường và Thắng, nhất thời không biết phải làm sao.
Ryan liền biết con bé này không đành lòng rồi. Mặc dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Gia Kiệt. Từ lúc lấy hành lý ở sân bay, anh đã nhận ra người đàn ông trầm tĩnh kia, cũng biết anh ta hẳn đã nhìn ra mình. Vì thế, Ryan đã làm một phép thử đơn giản, chẳng ngờ lại chọc ra nhiều phiền toái như vậy. Trước đây, chỉ biết Trần Gia Kiệt là người Mỹ yêu thầm, cũng là nguyên nhân khiến con bé rơi vào vụ tai nạn năm đó. Qủa thật, lúc ấy anh rất giận cái người mang tên Trần Gia Kiệt, khiến cho một cô gái tốt như Mỹ chịu quá nhiều uất ức, đau khổ.
Khi ấy, có một việc mà anh đã không cho Mỹ và Ken biết. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Gia Kiệt, là một ngày sau khi Mỹ được ra khỏi ICU. Cô gái bình thường kiên cường là thế, hoạt bát vui vẻ là thế, hôm ấy lại ôm lấy anh khóc nức nở, khóc đến ngất đi. Khi anh rời khỏi phòng bệnh của Mỹ, nhìn thấy một người Việt vóc dáng cao gầy, đôi mắt sưng húp đỏ hực, sắc mặt như quỷ. Anh ta đứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Ryan muốn lên tiếng hỏi, y lại quay bước bỏ đi.
Lúc ấy, Ryan liền biết, người này đến vì Mỹ, nhưng lý do vì sao anh ta đã đến lại không vào thăm, Ryan chỉ có thể nghĩ, đại khái là hiểu lầm rồi. Cảnh Phan Mỹ vừa khóc vừa nói, ‘tạ ơn trời anh còn sống,’ cứ như là khóc thương cho chồng vậy, không hiểu lầm mới lạ.
Nhưng với một người dám nói dám làm như Ryan mà nói, hành động ghen tuông vô cớ của Trần Gia Kiệt được xem như ích kỷ. Nghĩ mà xem, người yêu anh vì anh mà bị tai nạn, khó khăn lắm mới vớt được cái mạng trở về. Đổi lại là bộ mặt cá chết của anh à? Nếu lúc ấy không phải tay chân bó bột, Ryan thật muốn nện mấy quả vào bản mặt ấy.
Lại nhìn Mỹ gắng gượng từng ngày đứng lên trở lại, Ryan quyết định, chi bằng cứ để mọi chuyện đi vào quên lãng. Anh biết, có lẽ mình nên nói, nhưng nói ra thì sao? Anh và Phan Mỹ là cùng một loại người, điều này anh cực kỳ biết rõ. Cùng một loại cố chấp, cũng cùng một loại tàn nhẫn, với chính bản thân mình và với người khác.
Mỹ đang vì lo lắng cho Kiệt mà đầu óc trống rỗng, Ryan mặc kệ. Theo anh thì hiện tại, bên cạnh Trần Gia Kiệt có nguy hiểm, anh sẽ không để Phan Mỹ, đứa ngốc mỗi việc đi bộ cũng tự dưng vấp ngã này dây vào. Vết thương trên người Kiệt là vết dao lụi, bên cạnh còn có vết sẹo cũ, nhìn qua đã thấy rợn người. Ân oán cỡ nào mà chơi nhau như vậy, có trời mới biết.
Đang lúc Ryan muốn dẫn Mỹ rời khỏi, thì Lê Cao Thắng bỗng dưng lên tiếng, “Em không muốn biết vì sao Kiệt ra nông nỗi này à?”
Mỹ ngẩng đầu nhìn Thắng, anh rất nghiêm túc, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Trái tim cô đập đến tưng tức trong lồng ngực, từng hơi thở càng lúc càng nghẹn cứng khiến lồng ngực đau nhói.
Ryan nhìn gương mặt tái mét của Mỹ, chỉ biết thôi xong rồi.
Lúc này Long đứng dậy, hướng Thắng nói, “Hôm nay tới đây thôi, cậu nên gọi bác sĩ tư tới chăm sóc cho Kiệt. Tôi đưa Mỹ và Ryan về trước.” nói rồi cầm tay Mỹ, định kéo cô rời khỏi.
Thắng cười lạnh, “Được rồi, không cần phải dặn. Dầu gì cũng đâu phải lần đầu bị người ta đâm, biết đâu chừng thằng nhóc này còn chục cái mạng nữa, cũng đủ xài rồi.”
Một câu này khiến Mỹ sửng sốt, bước tới chụp cổ áo Thắng, trừng mắt hỏi, “Anh, anh nói, không phải lần đầu? Tức là sao?”
Thắng nhe răng cười, “Em không hiểu tiếng Việt hả? Không phải lần đầu, nghĩa là trước đó đã có lần đầu rồi. Ài, cũng khó trách được em, thôi thì em cứ sống vui vẻ đi, biết nhiều cũng chẳng làm gì!”
“Thắng! Cậu nói gì kì vậy?” Kim Long không nhịn được rít lên.
Ryan bạnh mặt nhìn chằm chằm Lê Cao Thắng, nhưng lại lựa chọn giữ im lặng. Trong khi đó, người nhỏ tuổi nhất là Cường, vừa thấy Thắng nhe răng cười đã lùi lại dán sát vào tường, từ chối dính líu tới màn mưa gió bão bùng trước mắt.
Đôi tay nắm áo Thắng run lên bần bật, phải khó khăn lắm Mỹ mới tìm lại được tiếng nói của mình, khều khào hỏi, “Khi nào? Vì sao lại bị…”
Thắng nhướn mày, ra vẻ không sao cả, đáp, “Nhớ không? Mấy năm trước nó sang Mỹ tìm em đó! Anh còn tưởng nó phải ăn Tết bên đó với em rồi mới về, ai ngờ mới đi hôm trước, hôm sau lại vác xác về, vừa xuống phi trường bị vây đánh, ăn một dao! Chậc, em thật không biết gì à? Sao lại vô tâm thế?”
“Lê Cao Thắng, cậu muốn ăn đòn phải không?” Long gầm lên.
Thắng liếc mắt nhìn Long một cái, lại đảo qua gương mặt đen xịt của Ryan, mới nhìn sắc mặt trắng mét của Mỹ, giơ hai tay đầu hàng, cười toe toét, “Coi kìa, chỉ nói mấy câu thôi mà, làm gì dữ vậy? Em yên tâm về đi, ha, khi nào có đám anh nhất định sẽ báo cho em tới cúng điếu. Biết đâu em tới lại khiến cho thằng ngốc đó mừng đến nỗi đội nắp quan tài mà dậy cũng nên!”
Mỹ loạng choạng nghiêng ngả. Ryan vội vàng đỡ vai cô gái. Mỹ níu áo Ryan, thì thào, “Em, em muốn nhìn anh ấy một chút…”
“…Ok.” Ryan gật đầu, dìu Mỹ rời khỏi phòng bếp.
Ryan và Mỹ vừa đóng kín cửa phòng ngủ, Long lập tức nhào qua chộp cổ áo Thắng kéo ra sân sau, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu muốn gì?”
Thắng vẫn tươi cười, “Có gì đâu, chỉ là có một vài chuyện, tôi nghĩ mình nên nói rõ cho đương sự được biết. Không như ai kia, trăm phương ngàn kế giấu diếm khắp nơi.”
“Cậu…”
Chợt sắc mặt Thắng ngưng trọng, nhìn thẳng vào mắt Long, nhả ra từng chữ, “Long à, mặc dù là bạn thâm giao, nhưng tôi vẫn phải nói, cậu làm như vậy, hèn lắm.”
Long giận tím mặt, hất Thắng ra, ánh mắt dữ tợn, “Cậu thì biết cái gì? Nếu cậu là tôi, chắc chắn cậu cũng làm vậy!”
“Tôi sẽ lựa chọn cạnh tranh công bằng.”
“Công bằng? Cái quái gì là công bằng? Nếu có công bằng, thì lý ra tôi phải gặp cô ấy cùng lúc với Trần Gia Kiệt! Đó mới là công bằng!” Long rít gào qua kẽ răng.
Thắng lại lắc đầu, “Bọn họ tách ra hơn mười năm, giờ gặp lại như người xa lạ. Đối với cả ba người, đều là cùng trở lại vạch xuất phát.”
“Vậy tại sao cậu còn khơi ra chuyện cũ? Cậu rõ ràng là cố ý muốn phá tôi!”
“Không, tôi không hề có ý phá cậu. Tôi chỉ muốn Phan Mỹ nhìn rõ, ai mới là người xứng đáng.”
“Cậu cho rằng tôi không xứng đáng?”
“Tôi nghĩ cậu và cô ấy rất xứng đôi, nhưng đó là trường hợp không có một Trần Gia Kiệt vì cô ấy mà hy sinh hết thảy.”
“Tôi cũng có thể! Những gì Kiệt có thể cho Mỹ, tôi cũng có thể! Những gì cậu ta không thể cho cô ấy, tôi cũng có thể!”
Thắng đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn người bạn chí cốt của mình. Anh hít sâu một hơi, mới chậm rãi nhả ra từng chữ, “Tôi và cậu cùng lớn lên, làm sao tôi không hiểu cậu cho được? Có thể cậu thật sự thích Phan Mỹ, nhưng đấy chỉ là một phần, phần còn lại, là do bản chất hiếu thắng của cậu. Ngẫm lại đi Long, cậu có thời gian mười mấy năm qua, có điều kiện tuyệt hảo để theo đuổi Mỹ, từ gia thế đến bối cảnh, đầu óc và năng lực, muốn cưới Phan Mỹ về nhà, chỉ cần cậu quyết tâm là được. Nhưng cậu đã làm gì? Tôi nói thẳng, đối với cậu mà nói, Phan Mỹ chỉ là nhất thời. Nói đến chuyện cả một đời, cậu có ý định đó sao?”
Long cắn răng. Anh cho rằng mình thật thích Phan Mỹ, từ thời đi học anh đã thích cô rồi. Thế nhưng, vì sao anh lại chưa từng nghĩ đến một ngày cùng cô đi vào lễ đường? Hay nói đúng hơn, anh chưa từng nghĩ cả đời sẽ gắn bó ràng buộc với bất kì một ai, bất kì điều gì.
“Long à, đó là ích kỷ. Cậu có thể mãn nguyện vừa lòng với cuộc sống độc thân của mình, nhưng chưa chắc người khác cũng thế. Nhất là Phan Mỹ, cậu rốt cuộc là muốn cái gì? Chính cậu còn không rõ ràng nữa kìa!”