- Con để tạm cho cậu bé ở chung phòng với khách cũng được. Ngày mai chúng ta sẽ nhờ cảnh sát vậy.
- Dạ…
Vọng Thiên vẫn im lặng. Lâm Hân càng nhìn cậu bé càng cảm thấy lo lắng. Khải Lạc -Khải Hoa bảo là anh ấy biết nói chuyện, thế nhưng suốt cả buổi tối, ngay cả lúc ăn cơm Vọng Thiên chỉ ăn rất ít, sau đó không một lời đáp lại, ánh mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Một đứa bé 6 -7 tuổi lại có biểu tình như thế được sao?
Những suy nghĩ, đắn đo trong lòng Lâm Hân tạm lắng xuống khi hai đứa con nhỏ lại quấn quýt lấy cô. Khải Hoa chăm Tiểu Đồng uống sữa, sau đó đòi mẹ kể chuyện ngày xưa. Khải Lạc không đòi hỏi nhưng cũng nằm sát bên, đôi mắt mở to chờ đợi…Lâm Hân trước thái độ của hai đứa con không nén nổi phải bật cười:
- Được rồi…Muốn nghe chuyện gì đây?
Khi Lâm Hân mới 10 tuổi, ba mẹ cô đã ra đi đột ngột. Nhưng những ký ức thơ trẻ còn đọng lại, mẹ cô vẫn thường kể chuyện cho Lâm Hân nghe…Những câu chuyện ngày xưa ngọt ngào về Đào Thái Lang, Thất tiên nữ đã ru Lâm Hân vào trong giấc ngủ ấu thơ.
Bây giờ cô lại ru con bằng những câu chuyện như vậy. Cậu bé quả đào, tiên nữ thứ bảy của Ngọc đế, chuyện Thỏ ngọc, Hậu Nghệ tài giỏi bắn rơi 8 mặt trời.
- Anh!
Khải Hoa bỗng bật dậy. Ngoài cửa là gương mặt tuấn tú của Vọng Thiên. Cậu bé đứng tựa vào cửa, dường như đã ở đó rất lâu.
- Anh thích nghe kể chuyện không? Vào nghe với em nè…
Khải Hoa từ ngày có ba đã trở nên sinh động và hoạt bát hơn rất nhiều. Khải Lạc với những nụ cười hạnh phúc….Lâm Hân đang từ từ thấm thía, giá trị của một gia đình với con trẻ là thế nào.
Hạo Thiên là một người cha tốt…Anh yêu thương chúng, lo lắng cho con cái tận đáy lòng. Với vợ thì dịu dàng, nồng ấm. Câu chuyện hôm nào Trương Cửu Hồng nói, Lâm Hân không phải không để ý….Chỉ là…Nó đã là quá khứ. Cô chỉ biết Hạo Thiên trong hiện tại. Quá khứ của anh, cứ để lại một góc tối nào trong tiềm thức. Nếu anh muốn chia sẻ thì sẽ nói, còn không Lâm Hân cũng chẳng cần biết làm gì.
Cô chỉ biết, hiện tại Hạo Thiên là chồng mình, là cha của hai đứa con cô. Một khi đã nếm hương vị hạnh phúc, nếu mất đi sẽ đau lòng còn hơn chưa từng có. Lâm Hân nỗ lực vì hiện tại. Cô sẽ nắm giữ hạnh phúc cho các con mình, bằng bất cứ những gì mình đang có trong tay.
- Anh nghe chuyện Cậu bé quả đào chưa?
Vọng Thiên lắc đầu…Khải Lạc lại hỏi tiếp:
- Còn chuyện Thất tiên nữ?
- ……….
- Chuyện Hậu Nghệ bắn 8 mặt trời?
Hỏi gì Vọng Thiên cũng lắc đầu cả. Khải Lạc nhìn cậu bé, còn Khải Hoa bất chợt ôm lấy Vọng Thiên, dụi đầu vào ngực Vọng Thiên:
- Anh thật tội nghiệp. Chắc mẹ anh bận lắm, không kể chuyện cho anh nghe.
Kinh nghiệm từ các bộ phim truyền hình và câu chuyện của cậu bạn nào đó trong nhà trẻ của Khải Lạc -Khải Hoa khiến lời chia sẻ của hai đứa trở nên khá buồn cười trong mắt Lâm Hân. Song Vọng Thiên lại khác….Gương mặt như tượng tạc của cậu bé từ từ biến đổi…Đột nhiên hai dòng nước mắt lăn dài trên đôi má. Vọng Thiên khóc…Cách khóc lặng lẽ buồn tủi của một đứa trẻ làm lòng Lâm Hân chợt nhói lên:
- Mẹ anh không bận…Mẹ anh không muốn ôm anh. Mẹ anh không bao giờ kể chuyện cho anh nghe hết. Anh ghét mẹ lắm….Anh ghét mẹ…Anh chỉ thương có ba thôi.
Một đứa bé bảo là ghét mẹ. Càng ghét thì càng cho thấy, nó đã hy vọng ở tình thương của mẹ rất nhiều.
Trong vòng tay Lâm Hân bây giờ có đến ba đứa trẻ. Khải Lạc, Khải Hoa và Vọng Thiên nữa. Cậu bé thật ra có ánh mắt rất trong sáng. Khi cô kể chuyện, đôi mắt ấy lấp lánh niềm vui và hạnh phúc…Thoáng cái, lớp mặt nạ lạnh lùng rơi xuống. Trẻ con vốn không giỏi che giấu. Vọng Thiên không nghiêng người né tránh khi Lâm Hân bất chợt vỗ nhẹ lên đầu mình.
Hôm nay cô kể cho ba đứa nghe chuyện mới. Câu chuyện Bà chúa Tuyết. Kể đến đoạn cậu bé trai bị băng giá làm cho trái tim đông cứng, Khải Hoa rúc sâu hơn vào lòng mẹ, ngây thơ:
- Mẹ ơi, vậy con nghe lời mẹ….Con không bị Bà chúa Tuyết bắt đi có phải không?
- Em ngốc quá…-Khải Lạc bĩu môi với em gái -Cậu bé đó tim bị đóng băng là do cậu ấy không nhớ về người thân đó chứ. Chỉ cần tim em lúc nào cũng chảy máu, cũng nhớ về anh và ba mẹ thì trái tim làm sao bị đóng băng được. Bà chúa Tuyết cũng sẽ thả em về thôi.
Vọng Thiên không hỏi gì nhưng lại bất giác sờ tay lên trái tim bé nhỏ của nó. Tim vẫn còn đập. Chưa bị làm cho đóng thành băng.
Lâm Hân kể hết chuyện thì đã hơn 10 giờ. Cô dịu dàng nói với đám trẻ:
- Khuya rồi đó…Ngủ đi con!
- Mẹ ơi!- Khải Hoa bỗng lên tiếng -Để cho anh ngủ lại đây đi mẹ. Anh vào phòng một mình sẽ bị quái vật bắt đó…Con để Tiểu Đồng xuống ổ phía dưới ngủ, có được không?
- Vậy em không sợ Tiểu Đồng bị quái vật bắt à?
- Tiểu Đồng là mèo đen mà. Mèo đen sẽ không bị quái vật bắt đâu. Hơn nữa em chỉ để Tiểu Đồng xuống đằng kia thôi. Nếu quái vật vào hai anh sẽ dậy trước, bảo vệ Tiểu Đồng.
- Còn em, em làm gì?
- Em sợ quái vật lắm -Khải Hoa nũng nịu -Em chạy qua phòng mẹ, kêu ba sang bắt quái vật cho hai anh.
Khải Lạc bật cười khoe hai chiếc răng sún, Vọng Thiên cũng cười trước câu chuyện của Khải Hoa.
Lâm Hân cười nhẹ…Đứa bé này không phải là không giống một đứa trẻ. Chỉ là…chưa ai làm cho nó được sống như một đứa trẻ mà thôi.