Thượng Quan Húc thấy bộ dạng nàng như vậy, vừa nhìn đã biết nàng có chuyện muốn kể, nhịn không được liền hỏi, “Nha đầu, mau đem đầu đuôi câu chuyện nói cho ta nghe.”
Thượng Quan Yên Uyển có chút do dự, nếu đem hết chuyện của đời trước nói cho Hoàng gia gia biết, thật không biết Hoàng gia gia có tức giận đến mức muốn bóp chết nàng hay không.
Dù sao cũng là do nàng làm giang sơn của Thượng Quan gia bị cướp mất, đến Đại Đoan triều cũng bị thay đổi tên họ, không khác gì đào mộ tổ tiên nhà mình lên.
Thượng Quan Yên Uyển suy nghĩ thật lâu, nàng vẫn là đem sự việc của đời trước tất cả đều nói ra hết, sau đó liền giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu ngồi ở đình hóng gió.
Thượng Quan Húc nghe xong, lại không có tức giận như nàng tưởng tượng, đảo mắt một vòng, rồi lại lướt qua xoa đầu nàng, “Nha đầu, con không cần tự trách bản thân mình, một quốc gia bị lật đổ, cũng không phải bằng sức của một người là có thể làm được việc này.
Con có phải muốn hỏi ta, vì sao ta lại không tức giận? Kỳ thật ta cũng vừa mới nói, sau khi đến địa phủ, tất cả chuyện ở kiếp trước đều hóa thành bụi đất, sớm đã không còn tồn tại những dục vọng khi còn sống nữa rồi.
Ở địa phủ, dục vọng càng ít, cấp bậc càng cao, phúc khí cùng trường thọ càng lớn. Ta đã không còn là hoàng đế như trước nữa, đương nhiên sẽ không còn lo lắng hậu bối có thể ngồi trên ngai vàng bao lâu nữa. Quyền lực và địa vị gì đó, sớm đã là mây khói thoảng qua, cho nên ta sẽ không trách cứ con.
Hơn nữa, có lẽ trong chuyện này con thật sự có lỗi, nhưng không thể dành hết lỗi vào người con được, con chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, thật sự không cần thiết vì việc này mà tự trách.”
Thượng Quan Yên Uyển không ngờ tới Hoàng gia gia sẽ nói như thế, lập tức ngẩng đầu, “Hoàng gia gia, nhưng cái chướng ngại này luôn ở trong lòng, con không vượt qua được, đời trước, con đánh mất giang sơn của Thượng Quan gia ta.
Khi đó nếu không phải do con nhất quyết phải gả cho Tôn Khải Yến, dẫn sói vào nhà, thì sao giang sơn của Thượng Quan gia ta bị lật đổ được?
Sao con có thể không tự trách, mỗi khi nhớ tới, trong lòng con đều đau thắt lại, còn có căm giận vô biên, con hận không thể đem hắn ta mà chém thành từng mảnh.
Hắn không chỉ cướp đoạt giang sơn, mà còn sát hại cả mẫu hậu, thái tử ca ca và cả lục hoàng huynh nữa!”
Thượng Quan Húc vẫn lơ lửng bên người nàng, “Nha đầu, con cũng biết canh giờ ở địa phủ và nhân gian là không giống nhau.
Cho dù hiện tại con trọng sinh, trở về Nguyên Khang năm thứ hai mươi mốt, nhưng thời gian ở địa phủ vẫn là như cũ, sau khi con chết mấy năm thì đối với bọn ta chuyện này cũng đã qua hết rồi.
Chẳng qua hiện giờ, chỉ là lại một lần nữa xảy ra mà thôi. Chính là bởi vì lần trước ta không có đuổi kịp để nhìn Đạc Nhi lần cuối, cho nên lần này mới đến sớm, sợ lại bỏ lỡ.”
Thượng Quan Yên Uyển nghe vậy, hai mắt mở to, nghi ngờ hỏi, “Ý của Hoàng gia gia là, thật ra người đã biết được mọi chuyện của kiếp trước?”
Thượng Quan Húc trịnh trọng gật đầu.
Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển tràn đầy kinh ngạc, “Thì ra Hoàng gia gia đã sớm biết hết, vậy tại sao người lại còn hỏi con làm gì?”
Thượng Quan Húc lại xoa đầu nàng, “Hiếm khi lại gặp được một hoàng tôn nữ có thể nhìn thấy ta, tất nhiên không đành lòng nhìn con buồn bực, những việc này, đoán chừng là ngoại trừ ta ra, con không dám nói cho bất luận kẻ nào khác.
Có một số việc nói ra, trong lòng liền sẽ thoải mái rất nhiều, sẽ không còn cảm giác ngực bị cục đá đè nặng, ngủ cũng ngủ không yên, ăn cũng ăn không ngon.
Nếu là như vậy, thì con được sống lại cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu? Con vẫn cứ bị quá khứ đè nén, bị tự trách ràng buộc, cứ định buồn bực mà chết sao?”
Thượng Quan Yên Uyển nghe xong lời cùa Hoàng gia gia, nước mắt liền nhất thời rơi xuống, yên lặng, chịu đựng. Đúng vậy, Thượng Quan Húc đã nói ra những lời trong lòng của nàng, quả nhiên có tảng đá lớn đè ở trong lòng đến thở nàng cũng cảm thấy khó khăn.
Nàng đem mọi lỗi lầm đều để lên người của mình, như là đang tra tấn chính mình, thật ra nàng cũng không nghĩ được sống lại một lần nữa, không chỉ là vì để báo thù, mà nàng còn muốn bù đắp cho những người mà nàng đã bỏ lỡ ở kiếp trước.
Thượng Quan Húc thấy nàng chỉ im lặng mà khóc, bộ dáng như đang cố tỏ ra mạnh mẽ, không khỏi thở dài một tiếng, lại an ủi nói,“Thật ra ta không có tức giận, do còn có một lý do khác.”
Lý do khác?