• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor : La Mạn Vân Linh 

Dạ Thiên Lăng dù sao đã làm chuyện xấu nên có chút chột dạ, thấy lông mi Nhược Hi giật giật, cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền tự động buông lỏng ra môi Nhược Hi. 

Chờ hắn hiểu được kỳ thật chính mình một chút cũng không sợ Nhược Hi biết, hơn nữa thập phần chờ mong nàng biết hắn hôn trộm nàng, Nhược Hi lại xoay người, lấy tư thế nằm úp sấp để ngủ, làm cho hắn không thể nào hôn tiếp.

(Linh : Lăng ca dê qa >_<)

Hắn tuy rằng không cam lòng, rất muốn tiếp tục hôn nàng nhưng cuối cùng không có làm gì khác, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng hồi lâu, xác định Nhược Hi hiện tại không có biểu hiện sẽ tỉnh lại, liền xoay người đi ra ngoài, không dừng lại, trực tiếp rời khỏi Lãm Nguyệt các.

Tiểu Hương luôn luôn canh chừng ở bên ngoài, thấy Dạ Thiên Lăng đi ra mới âm thầm nhẹ nhàng thở phào, giả bộ hái hoa trong sân, kỳ thật nàng vừa rồi vẫn canh giữ ở cửa, sợ bị người ngoài nhìn thấy tình cảnh hắn xâm phạm tiểu thư nhà nàng. Nàng không hề tiếp tục suy nghĩ vấn đề tiểu thư có biết Thất vương gia hôn trộm tiểu thư hay không, tóm lại tiểu thư không biết cũng tốt, miễn cho đến lúc đó nàng sẽ làm ra hành động quá khích gì đó. Mà nàng cũng quyết định đem chuyện hôm nay mình nhìn thấy toàn bộ đều chôn đến trong bụng.

Bạch Dật nghe xong lời Nhược Hi nói, quả thực ngày hôm sau xuất phát đi Phong thành, Nhược Hi cuối cùng yên tâm .

Ngay buổi chiều ngày thứ ba Bạch Dật rời đi, nàng nhàm chán ở trong sân dạo qua một vòng lại một vòng, quyết định đến hậu hoa viên đi một chút, hơn nữa không cho bọn nha hoàn đi theo. Tiểu Đào các nàng cũng không lại đi theo nàng, dù sao hiện tại Tứ vương phủ không có nữ nhân, thật sự rất an toàn.

Nhược Hi lần đầu tiên đi vào đình, nhắm mắt lại cảm thụ được gió nhẹ từ bên hồ thổi tới.

Đột nhiên, nàng có cảm giác bị người khác nhìn trộm, nàng bỗng nhiên mở mắt, lại vừa vặn tiến vào một đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu nàng, ánh mắt của hắn rất đẹp, đen láy giống ngọc, khoảnh khắc hai bên chạm mắt nhau, ánh mắt người kia rõ ràng chỉ ngây ngẩn trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.

Nhược Hi lăng lăng nhìn nam nhân trước mắt, khác với vẻ đẹp yêu nghiệt của Dạ Thiên Lăng, cũng không tuấn dật giống ca ca Thượng Quan Nhược Ngôn, nam nhân ở trước mắt có gương mặt hình dáng rõ ràng, môi dày nở nang, trên người hắn có một loại khí chất bá đạo không tha người khác bỏ qua, làn da rám nắng màu lúa mạch, có vẻ như ánh mặt trời lại không thô tục, nhất là ánh mắt của hắn, trong thâm thúy có độc cụ thâm tình, làm khuôn mặt rõ ràng nam tính này còn có chút phong tình vạn chủng.

Nàng tò mò đánh giá hắn, tự nhiên cũng không xem nhẹ sự kinh ngạc lóe ra trong mắt của hắn, thật hiển nhiên, người tới cũng không nhận ra nàng.

Trình Phong thật không ngờ nữ tử ban đầu nhắm mắt lại sẽ đột nhiên mở to mắt, một khắc đối diện kia, nói thực ra, hắn bị rung động, ánh mắt của nàng rất được, thật trong suốt, không chút nào nhăn nhó giả tạo giống mấy nữ nhân khác, đẹp như một viên ngọc sáng, trong suốt như nước. 

Hắn căn bản cũng không có nghĩ tới trong Tứ vương phủ sẽ có một nhân vật như nàng xuất hiện, nữ nhân ở Tứ vương phủ không phải đều rời đi hết sao? Mấy nữ nhân kia đại đa số hắn đã gặp qua ở yến hội, nhưng nữ tử trước mắt này là ai? Bộ dạng đẹp như vậy, mình tại sao cho tới bây giờ liền chưa từng thấy qua?

"Nhược Hi, Nhược Hi, ngươi ở nơi nào?"

Đột nhiên, thanh âm Dạ Thiên Lăng từ đàng xa truyền đến, hắn vừa đi Lãm Nguyệt các, không có nhìn thấy Nhược Hi liền căn cứ lời Tiểu Đào chỉ dẫn một đường tìm đến đây. 

Trình Phong nghe được giọng nói kia, trực giác liền nhìn Nhược Hi, trong lòng kinh ngạc, nàng chính là muội muội của Thượng Quan Nhược Ngôn, Thượng Quan Nhược Hi sao? Không phải là một mỹ nhân ngốc sao? Như thế nào giờ phút này ánh mắt linh động lại tràn ngập thanh tú, nửa điểm nhìn không ra bộ dáng ngu dại?

"Trình Phong, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Dạ Thiên Lăng cũng không có trực tiếp nhìn đến Nhược Hi, thân thể của nàng vừa vặn hoàn toàn bị thân thể hắn che khuất. 

Thẳng đến khi Trình Phong xoay người, Dạ Thiên Lăng mới nhìn thất Nhược Hi, ánh mắt Dạ Thiên Lăng khẽ đổi, bất quá cũng không có biểu lộ rõ ràng, "Nhược Hi!"

Nhược Hi ngẩn người, không thể tưởng được soái ca trước mắt này thế nhưng chính là Trình đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cảm giác hắn cấp cho nàng hoàn toàn là một nam tử như ánh mặt trời, không giống như người trong truyền thuyết nắm giữ quyền to sinh sát, quen ở trên chiến trường giết người không chớp mắt a!

Bất quá rất nhanh, nàng liền tự giễu cười cười, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, hiểu biết của nàng đối người này cũng chỉ do nghe thấy bọn nha hoàn nói chuyện, bất quá nghe nói quan hệ giữa hắn và Tứ vương gia đã tới mức thủy hỏa bất dung, như thế nào giờ phút này hắn sẽ xuất hiện tại Tứ vương phủ?

"Nga, ta chỉ là muốn tới hỏi đường." Trình Phong vẻ mặt khốc khốc trả lời, ánh mắt cũng có vẻ bình tĩnh vô ba.

Dạ Thiên Lăng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, đến gần Nhược Hi, "Tứ vương phủ lớn như vậy, ngươi tùy tiện hỏi cái thị vệ là được!"

Nói xong, hắn xoay người nhìn Nhược Hi, miệng nói lời vô cùng thân thiết mà lại tự nhiên, "Nhược Hi, thân thể ngươi vừa mới chuyển tốt, tại sao một mình chạy đến đây, lần sau nhớ rõ để Tiểu Lan và mấy người khác đi theo ngươi, như vậy ta mới yên tâm."

Một đôi mắt hoa đào của hắn càng không e dè nhìn mặt Nhược Hi, trong mắt nhu tình chỉ sợ ngay cả chính hắn đều không có phát giác.

Trình Phong kỳ quái nhìn một màn trước mắt, tên này thật là Dạ Thiên Lăng bất cần đời hắn quen khi nhỏ sao?

Trước mắt là chuyện gì xảy ra?
Nếu như nữ tử trước mắt thật sự chính là Thượng Quan Nhược Hi, như vậy nàng không phải là vị hôn thê của Tứ vương gia Dạ Thiên Triệt sao? Dạ Thiên Lăng đây là đang thích tẩu tử ( chị dâu ) hắn?

Ha ha, chuyện này quá thú vị, Trình Phong bỗng nhiên thật chờ mong nhìn thấy biểu tình của Dạ Thiên Triệt sau khi biết chuyện này.

Nhược Hi không sao cả trả lời Dạ Thiên Lăng, "Không có việc gì, thân thể ta đã tốt lắm rồi."

"Nga, Tiểu Đào các nàng đã chuẩn bị xong cơm chiều cho ngươi, ngươi mau trở về ăn đi thôi." Dạ Thiên Lăng vừa nói vừa một bên đứng ở giữa nàng và Trình Phong, trùng hợp ngăn chặn tầm mắt của Nhược Hi , không biết tại sao, hắn không thích Nhược Hi nhìn nam nhân khác. 

Nhược Hi thế này mới bất tri bất giác nhìn Dạ Thiên Lăng mang theo một chút tính trẻ con, nhất là ánh mắt của hắn không chút che dấu chấp nhất cùng thâm tình với nàng, trong lòng không khỏi rung động, tên ngốc này không phải là hôn trộm mình hai lần nên trao ra tình cảm thật sự đi?

"Uh, vậy ta về trước ." Nhược Hi rất nhanh thu hồi tầm mắt, có vẻ dị thường nhu thuận, trực giác nói cho nàng lúc này không nên ở lâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK