Sau tràng vỗ tay rộn rã chúc mừng, mọi người giải vây ra trò chuyện, bắt đầu hòa vào bữa tiệc.
Tôi lại lạc mọi người nữa rồi, nhưng không sao, chỉ ở trong này thôi mà, đi tham quan chút cũng được.
Lại giống như khi nãy mới vào, có một vài người thì thầm chỉ trỏ tôi.
Lạ thật.
Ngời xuống một chiếc bàn không người ở trong góc, lấy chút bánh ăn.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tôi dừng ăn, nhìn lên, nhíu mày mới nhận ra là người nãy tôi đâm vào.
- Vâng.
- Tôi có thể ngồi đây chứ?
- Dạ
Anh ngời xuống, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn tôi.
Ánh mắt này tôi cảm thấy kiểu gì ý, như bị xoi xét khó chịu lắm.
- Cô gái, em tên gì?
Hỏi tên tôi làm gì chứ, nhưng tôi vẫn trả lời:
- Em là Ly.
Anh gật gật- Tuổi?
Hỏi tuổi tôi sao?
- 16.
Sao tôi thấy người này có điểm giống với người ấy nhỉ? nhất là cách hỏi ngắn gọn khiến người khác khó hiểu này, nhưng người này không băng lãnh như anh Tuấn, anh nói chuyện ấm áp hơn nhiều và cũng có cười với tôi.
- À, anh cho em hỏi cái này được không?
- Em hỏi đi.
Đó anh lại cười, nụ cười rất đẹp, ấm áp như anh tôi vậy.
- Không biết em có nhầm không nhưng từ khi em bước vào thì có nhiều người nhìn em lắm, họ chỉ chỏ cái gì đó em không rõ lắm.
- Vì họ thấy em lạ
Lạ, tôi trông khác người vậy sao?
- Lạ ở đâu chứ?
- Trước đó, anh muốn hỏi em chưa từng tham gia mấy bữa tiệc như vậy phải không?
- Vâng, đây là lần đầu tiên.
- Đó, đây chính là điểm mà người ta nhìn ở em, ví như anh, sao họ không nhìn anh như vậy, là bởi vì họ chưa từng gặp em bao giờ, không biết em là con nhà ai, có quan hệ ra sao với nhà này nên họ mới vậy?
Ra là vậy, cũng đúng, nhà tôi mới nhận lại tôi mà, chắc họ chưa biết đến sự tồn tại của tôi, có khi người bên cạnh này cũng không biết.
Vừa uống nước vừa nghĩ.
- Vậy anh có biết em là ai không?
Anh lắc đầu.
- Vậy em là ai, có quan hệ thế nào với Diễm.
Anh cũng biết chị Diễm, người này chắc cũng không đơn giản đâu nhỉ?
- Em là em chị Diễm.
Nhưng không nói rõ em ruột hay họ hàng ra sao.
Tôi cảm giác nói chuyện với người này vui thật.
Điện thoại anh kêu lên."Được, lát con về, mọi người về trước"
- Em có thể cho anh xin số điện thoại không?
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt tôi, anh cười huề:
- Để sau này có thể trò chuyện cùng em, hay thỉnh thoảng chúng ta hẹn gặp còn có thứ để nói chứ.
- Vâng, anh đưa điện thoại của anh đây.
Nhưng chưa kịp nhận lấy chiếc điện thoại thì đã bị kéo về phía sau.
Kêu"a" lên, làm tôi giật mình, ai mà vô duyên vậy chứ?
Nhìn lên, ặc, người vô duyên mà tôi nói lại chính là anh Tuấn.
Nhưng sao anh lại ở đây.
- Đi theo tôi.
Nhưng chưa được một bước thì tay còn lại của tôi thì bị người kia kéo lại.
- Này, cậu có biết thế nào là lịch sự không? tôi đang nới chuyện cùng cô bé đấy, cậu có quyền gì mà can thiệp vào?
Anh Tuấn không nói gì, vẫn kéo tôi đi.
- Nè, cậu không được mang cô bé đi.
Tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh lên.
Trời ạ, cái mồm kia có thể bớt nói đi được không?
- Bỏ cái tay dơ bẩn của cậu ra - giọng nói lạnh tanh nhưng dường như không hề làm người kia hoảng sợ, thêm giọng kiên quyết:
- Không
Họ đang đối đầu nhau. tôi nên làm gì đây, 2 cổ tay của tôi đã đỏ lên rồi.
- Ly, em bảo người này bỏ tay em ra đi, tự dưng vào phá đám - anh kia
Sau đó tôi nhìn lên anh, anh nhìn vào mắt tôi bằng sự cảnh cáo.
Tôi tất nhiên không có gan làm trái ý anh.
- À, anh gì đó, anh mới nên bỏ tay em ra đi, chúng ta sẽ gặp lại giờ em còn có việc rồi.
Tôi gỡ tay mình ra khỏi tay anh.
- Em...2 người là thế nào? Anh khó hiểu hỏi.
- Là gì là việc của chúng tôi, không liên quân đến cậu.
Nói xong anh đẩy cô bé ra xa một chút, ghé vào tai của người kia rồi nói:
- Cậu sau này tốt nhất đừng để tôi biết, cậu cố ý tiếp xúc với Ly Ly, cảnh cáo cậu đừng có gặp người con gái đó nữa, tôi mà biết thì đừng trách độc ác.
- Nếu tôi vẫn gặp thì sao?
Anh cũng không vừa.
- Vậy chắc cậu chưa từng tiếp nhận cơn tức giận của tôi nhỉ? có muốn thử thì cứ việc.
Anh nói xong lập tức kéo tay cô gái đi.
Chỉ còn lại một người cùng với sự tức giận, tay nắm chặt thành quả đấm.
Lại là tên đó, tại sao cái gì anh muốn đều rơi vào tay cậu ta vậy?
Nhưng lần này anh sẽ không nhường nữa.
Anh chính là Lâm Minh Quân .