Giờ thì bắt đầu.
Tôi dường như đã từng nghe giọng nói ấy trước đây. Sao lại có thể gần gũi đến vậy? Hắn đã khiến tôi đau đớn nhường nào,tại sao tôi đối với hắn lại là một cảm giác mơ hồ quen thuộc?Rốt cuộc,Trọng Phi anh ta...là gì với tôi?
_Trọng Phi, cậu làm thế này có hơi quá rồi đấy.
_Hay là đừng diễn nữa. Nói thật cho Vãn biết đi,về thân phận của em ấy cũng như quan hệ của em ấy với chúng ta.
_Giờ chưa phải lúc.
_Chưa phải là lúc?!Trọng Phi,rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?Tôi thật sự không hiểu nổi.
Mọi người lần lượt bỏ đi trước ánh mắt mơ hồ của tôi:"Họ đang nói gì vậy? Về mình ư?..."
Mơ hồ,tôi nhìn thấy một bóng người quay lại.Nam nhân đó đặt tay lên trán tôi,nhẹ nhàng xoa,giọng nói dịu dàng:
_Tiểu Vãn,đừng trách anh.Được ko?
Mơ hồ rồi cũng lịm đi,tôi lại say giấc.Thật mệt mỏi,câu nói ấy cứ vang mãi trong cơn mơ của tôi.
___________
Khi từng ánh nắng vàng choé xuyên qua cửa sổ, tiếng xe cộ buổi sớm ầm ĩ vang lên,tôi mới khẽ lật mình ngồi dậy.Mắt lờ đờ mở ra,miệng mấp máy:
_Đầu mình muốn nổ tung luôn.Hôm trước mình hơi quá,lỡ tay tát anh ta,có nên xin lỗi không nhỉ?
Tôi lật đật bò xuống giường, đi vào phòng tắm.