Lúc Khương Minh Ái biết được tin Tưởng Văn Hi và Yến Đình Nam sắp kết hôn thì lập tức giết qua, vừa nhìn thấy Tưởng Văn Hi thì Khương Minh Ái lập tức nhào đến nhào nặn một hồi sau đó bắt đầu rít gào: “Còn là bạn thân hay khoing hả! Chuyện lớn như vậy cậu cũng không nói cho tớ biết! Thế mà tớ biết tin này qua miệng người lớn! Tưởng Văn Hi! Cậu có coi tớ là bạn thân không hả!”
Tưởng Văn Hi vỗ vai cô, cười hì hì nói: “Nói cho cậu biết rồi thì sao có thể nhìn thấy bộ dáng rít gào của cậu bây giờ chứ.”
“A a a a a!!! Quá chấn kinh rồi! Vậy mà cậu lại thành đôi với cậu út! Chuyện này quả thực quá huyền huyễn rồi! Tưởng Văn Hi, cậu nói cho tớ biết có phải cậu có con với chua út của tớ rồi không!”
Tưởng Văn Hi tuỳ ý cho Khương Minh Ái tự mk nào bổ một trận, Tưởng Văn Hi mới nói: “Tớ có thể khẳng định cậu chưa có em trai hay em gái gì đâu.”
“Vậy cuối cùng là vì sao cậu lại thành đôi được với chú út?”
Lúc này Tưởng Văn Hi biết không thể lại gạt Khương Minh Ái nữa nên mới bắt đầu thành thật kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện.
Khương Minh Ái nghe xong cảm khái nói: “Chẳng lẽ đây là duyên phận, tớ cảm thấy vô cùng có hứng thú với quá trình tiếp xúc của hai người đấy.”
“Muốn nghe cái này nha?” Tưởng Văn Hi cười duyên: “Vậy để tớ bảo cậu út của cậu nói cho cậu nghe nha?”
Nghĩ đến bộ mặt đứng đắn của cậu út Khương Minh Ái nhanh chóng lắc đầu: “Trăm triệu lần không thể, giọng nói của cậu út chỉ hợp nói chuyện đứng đắn thôi. Nói, hai hôm nay cậu không định mời tớ ăn cơm à?”
Sau đó Khương Minh Ái liền thấy Tưởng Văn Hi gọi điện thoại: “Cháu gái anh nói anh nên mời cô ấy ăn cơm kìa.”
Không biết đầu bên kia nói gì mà Khương Minh Ái thấy biểu tình của Tưởng Văn Hi có chút lơ đãng, sau đó Tưởng Văn Hi lại hừ một tiếng nhưng hiển nhiên không phải tức giận vì cô thấy cô ấy đang mỉm cười, loại biểu tình này làm cho khuôn mặt vốn diễm lệ của cô càng làm cho ngta không rời mắt ra được, đột nhiên Khương Minh Ái nghĩ đến một từ sắc đẹp câu nhân.
Khương Minh Ái thích đồ ăn của【Thanh Thuỷ Phúc 】, nên bữa tối lại yêu cầu đi đến 【 Thanh Thuỷ Phúc 】ăn cơm, cho nên Tưởng Văn Hi gọi điện bảo người làm đồ Khương Minh Ái thích ăn.
Nhà hàng vốn luôn làm ăn tốt nhưng vì có quan hệ với Yến Đình Nam nên 【 Thanh Thuỷ Phúc 】 , hơn nữa bởi vì thân phận bất đồng nên bây giờ dù Tưởng Văn Hi không đi đến chào hỏi người ta thì người ta cũng đến bắt chuyện với cô, cô không thể không cảm thán, khó trách mọi người đều muốn bò lên chỗ cao.
Yến Đình Nam vào ghế lô, Khương Minh Ái liền thu liễm đi rất nhiều, thành thành thật thật chào: “Cậu út.”
Yến Đình Nam ngồi xuống bên cạnh Tưởng Văn Hi rồi nhìn Khương Minh Ái cười nói: “Bây giờ thấy cháu cũng ổn trọng hơn rồi, xem ra vẫn nên để anh rể quản cháu nhiều một chút.”
Nếu Tưởng Văn Hi không có một chân với hắn thì chắc cô cũng sẽ thành thật nghe theo giống Khương Minh Ái, cô chậm rãi nói: “Chú Yến thích người ổn trọng sao?”
Yến Đình Nam cầm bàn tay đặt dưới bàn của cô nhẹ nhàng xoa nắn rồi mới nói: “Minh Ái luôn hấp tấp, sau này nó phải gả đến Diệp gia nên có thể ổn trọng một chút mới tốt, còn Kiều Kiều thì tôi thích em làm nũng để tôi nuông chiều hơn.”
Hắn nói câu sau cực nhỏ nên Khương Minh Ái cũng không nghe thấy, nhưng cô có thể cảm giác được mình vừa bị ép ăn một đống cẩu lương.
Nhưng đến khi bắt đầu dùng bữa cô mới biết được cảm giác bị ép ăn cẩu lương liên tục ra sao, cậu út của cô lột vỏ tôm cho Tưởng Văn Hi đã vậy còn dỗ cô ấy ăn những thức ăn cô ấy không thích nhưng có lợi cho sức khỏe sau đó còn hôn một cái để khen ngợi, cô nhìn mà cằm sắp rớt xuống rồi, đây vẫn là cậu út của cô sao? Lúc trước cô cũng có tiếp xúc với mợ út, cô nhớ rõ lúc hai người họ ở chung thì cậu út cũng chỉ hơi dịu dàng hơn so với người khác thôi, đâu giống hiện tại chiều chuộng vợ tương lai của mình giống như con gái vậy. Thật là... Khó có thể tin nha...
Khương Minh Ái dùng vẻ mặt bội phục nhìn Tưởng Văn Hi mà cảm khái: “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha, lần đầu tiên tớ mới nhìn thấy bộ dáng... dỗ phụ nữ này của cậu út.”
Tưởng Văn Hi nâng cằm lên cười khoe khoang.
Hôn lẽ của Tưởng Văn Hi và Yến Đình Nam đã được định vào tháng năm vì tháng đó có ngày tốt, Yến Đình Nam nhậm chức ở Tô Giang nên đám cưới cũng được tổ chức ở Tô Giang, Tưởng Văn Hi chỉ cần làm một cô dâu xinh đẹp là được rồi, đương nhiên trước khi làm vợ người thì tất nhiên phải đi qua gặp trưởng bối, cho nên Yến Đình Nam đưa Tưởng Văn Hi về Bình Giang.
Cha mẹ Yến Đình Nam nhỏ tuổi hơn gia gia cô một chút, Tưởng Văn Hi cũng từng cũng gặp qua vài lần, nhưng hiện tại lấy thân phận con dâu tương lai đi gặp họ thì cô cũng hơi căng thẳng, không phải cô sợ hãi vì dù gia thế hắn có lớn nhưng Tưởng Văn Hi cô vẫn tự tin bản thân mình không kém.
So với cuộc hôn nhân đầu tiên của Yến Đình Nam thì Yến gia rất hài lòng với cuộc hôn nhân thứ hai này, Mẹ Yến Đình Nam cho cô một cái vòng ngọc, nhận nó cô chính thức được công nhận làm con dâu Yến gia.
“Mẹ người đây là có mới nới cũ, em dâu mới tới chúng ta còn chưa nói chuyện cùng nhau vậy mà đã đưa đồ gia truyền cho người ta rồi, có thể thấy mẹ rất hài lòng với em dâu nha.” Một người phụ nữ nhìn có vẻ khôn khéo trêu đùa nói.
“Chị nhớ rõ khi em dâu ba vào cửa mẹ cũng cho em một bộ mà!” Chị dâu thứ hai nhùn như đang nói đùa nhưng dường như vẫn có ý châm chọc.
Chị dâu thứ ba kia cũng không xấu hổ mà cười nói: “Bộ kia của em so ra vẫn kém bộ này mà, em dâu xuất thân từ danh môn ở Tô Giang chác thấy không ít thứ tốt, em thấy đồ gia truyền này thế nào?”
Tưởng Văn Hi lại cười, cô làm ra vẻ ngại ngùng nhìn Yến Đình Nam: “Đình Nam cũng từng tặng em một chiếc vòng cổ dương chi bạch ngọc nên giờ có thêm chiếc vòng này vừa lúc hợp thành một bộ.”
Nụ cười trên mặt chị dâu thứ ba nhạt hẳn đi, tiểu nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải là không có đầu óc, lúc này chị dâu thứ hai mới cười nói: “Không ngờ chú út có thể dỗ dành phụ nữ như vậy, lúc trước,”
“Chị dâu.” Yến Đình Nam nhàn nhạt nói: “Da mặt Văn Hi hơi mỏng nên cô ấy không chịu được khi bị các chị đùa như vậy đâu.”
Không thể không nói, tuy Yến Đình Nam là con út trong nhà nhưng hắn vẫn có uy nghiêm của mình, khi hắn nói như vậy thì ngay cả lão thái thái cũng không nói nhiều thêm một câu.
Tuy Tưởng Văn Hi có giao hảo với Khương Minh Ái nhưng Khương Minh Ái cũng rất ít khi nhắc đến chuyện bên này, cho nên khi cô thấy bầu không khí kì quái này cũng không nhiều lời, coi như mình là một cô gái dễ thẹn thùng cũng không nhiều lời.
Ăn xong cơm chiều, Yến Đình Nam lái xe đưa cô về chỗ ở lại nghĩ đến buổi tối cô ăn không nhiều lắm liền hỏi: “Có muốn ăn mì không?”
Ánh mắt Tưởng Văn Hi sáng lên: “Là mì lần trước anh nấu sao?”
Yến Đình Nam hôn nàng một cái: “Mèo tham ăn, giờ vẫn còn sớm chúng ta đến siêu thị mua chút đồ về nấu ăn.”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Văn Hi đi mua thức ăn thế này nhưng cô thấy dường như Yến Đình Nam giống như rất quen thuộc nên hơi tò mò hỏi: “Đáng lẽ đối với chuyện đi mua đồ ăn này anh phải không quá quen tuộc mới đúng, vì sao em cảm thấy anh có vẻ rất quen thuộc?”
“Có thể anh đã biết trước được sau này sẽ cưới phải một con mèo nhỏ tham ăn đi.”
“Hừ.”
Yến Đình Nam chọn một miếng cá tươi, tôm bóc vỏ, thịt bò cuốn, lại chọn chút rau dưa, cuối cùng lúc thanh toán còn thuận tay cầm một hộp bao cao su, Tưởng Văn Hi nghĩ thầm may là bọn họ không khoa trương nếu không rất mất mặt!
Tưởng Văn Hi nằm ở trên sô pha xem phim cẩu huyết, Yến Đình Nam ở phòng bếp làm mì, một lát sau Tưởng Văn Hi đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt bay tới, cô nhanh chõng đi dép lê rồi chạy vào bếp hít hít mũi rồi nói::Chú Yến, mèo nhỏ của chú đói rồi bao giờ mới có thể bắt đầu cho ăn nha!”
Về vấn đề xưng hô Yến Đình Nam cũng từng muốn sửa nhưng cô không sửa được, nhưng trước mặt người ngoài cô cũng sẽ không gọi hắn là chú Yến nên hiện tại hắn cũng tạm từ bỏ, chờ đến khi kết hôn lại từ từ dạy cô nên xưng hô thế nào. Hắn vẫy vẫy tay, Tưởng Văn Hi ngoan ngoãn chay qua, Yến Đình Nam sờ cằm cô nói: “Mèo nhỏ kêu một tiếng ‘meow’ xem nào.”
Tưởng Văn Hi ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt ngấn nước hai cái rồi giơ tay lên giống mèo cầu tài, nũng nịu ‘meow’ một tiếng.
Yến Đình Nam nhìn ra từ vẻ quyến rũ cô có chút thanh thuần vô tội làm lòng người ngứa ngáy, sau đó hắn trầm mặt nói: “Ngoan, lại lắc đuôi xem nào.”
Qua hồi lâu, Tưởng Văn Hi xoa eo mình ra vẻ đáng thương nói: “Mặt người dạ thú.”
Yến Đình Nam cười rất là sung sướng, hắn lại hôn Tưởng Văn Hi một cái mới không có ý tốt nói: “Lần trước nói sẽ giữ lời? Đều để dành cho em.”
“Đồ lưu manh! Người ta đói bụng! Còn không đi làm mì!”
“Hóa ra mèo con của anh còn chưa được ăn no nha, anh đi làm mì ngay đây.”
Lần này Tưởng Văn Hi xem như thấy rõ trình độ vô sỉ của Yến Đình Nam, lần đầu cũng không phải khắc chế mà lúc này lại nói như vậy mà lại còn buộc cô nói ra, mà cô lại không có tiết tháo mà bi khuất phục nhớ bộ dạng lúc đó của hắn, Tưởng Văn Hi không thể không cảm thán một câu ‘ nam sắc mê người ’.
Một tô mì sợi thơm ngào ngạt được đặt trước mặt Tưởng Văn Hi, Tưởng Văn Hi muốn ăn nhưng vẫn đẩy bát mì ra nói: “Bị chú lăn lộn nhiều như vậy, mau cho ăn đi.”
Yến Đình Nam nhìn cô nhếch miệng nhỏ còn làm ra vẻ lười biếng thì trong lòng cảm thấy mềm đi, hắn cảm giác lúc này cô muốn cái gì hắn đều đáp ứng. Hắn gắp mì sợi đến bên miệng cô, sợi mì bị cô linh hoạt hút đi, cô ăn xong sợi mì còn chưa đã thèm liếm liếm môi, Yến Đình Nam lại nghĩ tới cảm giác tuyệt vời vừa rồi, hắn lại gắp mì đút cho cô, lúc Tưởng Văn Hi há miệng chuẩn bị ăn thì hắn lại đưa mì sợi vào miệng mình, Tưởng Văn Hi nhìn hắn bằng ánh mắt muốn lên án lúc đang muốn chỉ trích hắn thì miệng hắn lại tới gần.
Loại chuyện miệng đối miệng đút thức ăn này Tưởng Văn Hi rất không vừa lòng vì như vậy lại dẫn đến hành vi mặt người dạ thú của Yến Đình Nam, khi cô bị Yến Đình Nam hôn đến mức cả người mềm oặt như sắp ngã xuống đất thì Yến Đình Nam mới buông tha cho cô, sau đó hắn lại nghiêm trang nói: “Đừng quyến rũ tôi, mì sắp nguội rồi.”
Tiểu nhân vô sỉ! Tưởng Văn Hi chỉ dám rít gào tròng lòng vì cô sợ khi nói ra Yến Đình Nam sẽ lại tự mình dạy cô thế nào là vô sỉ.