Đồng Nhi đứng bên cạnh Khương Lê, thầm nghĩ tranh luận cho Khương Lê vài câu, nhưng nơi này không có chỗ cho một đứa nha hoàn như nàng nói chuyện.
Khương Bính Cát nhắc nhở mọi người ở đây, lúc trước Khương Lê tàn nhẫn độc ác bao nhiêu, một nữ tử mưu hại huyết mạch như vậy, đến cùng làm người ta sợ hãi.
Khương Lê giống như không nghe thấy Khương Bính Cát nói, trên mặt tươi cười không chút nào giảm, cười nói với Khương Bính Cát: “Đây là đệ đệ sao? Không nghĩ tới trở về nhìn đã cao như vậy, thật đáng yêu.”
Nàng khen ngợi không giống giả bộ, nhưng vào tai Quý Thục Nhiên, lại không có ý tốt. Còn không đợi bà ta mở miệng, Khương Bính Cát đã cao giọng nói: “Ai là đệ đệ của ngươi? Ngươi là hung thủ giết người!”
Lời này nói một lần thì thôi, nói hai lần thì có chút chói tai. Nhất là Khương Bính Cát còn quát to lên, mặt Khương Nguyên Bách trầm xuống, nói: “Ai dạy ngươi nói chuyện như vậy?”
Khương Bính Cát cổ co rụt lại, hình như có chút sợ hãi người phụ thân này, không dám nói nữa.
Khương lão phu nhân trấn an vỗ vỗ sau lưng Khương Bính Cát, trừng mắt liếc nhìn Khương Nguyên Bách: “Nói chuyện thì nói, nổi giận với hài tử làm cái gì?” Bà lại nhìn về phía Khương Lê, nhàn nhạt nói: “Nhị nha đầu, tới ra mắt các chú thím ngươi đi.”
Khương Lê theo lời, lúc này mới ngước mắt lên nhìn về phía những người khác.
Ngoại trừ đại phòng Khương Nguyên Bách, Khương phủ còn có một nhà nhị phòng Khương Nguyên Bình, một nhà tam phòng Khương Nguyên Hưng.
Khương Nguyên Bình là huynh đệ ruột với Khương Nguyên Bách, hiện giờ là tam phẩm thông chính của thành Yến Kinh. Phu nhân là đích nữ Lư thị của Thừa Vụ lang, môn đăng hộ đối.
Khương Nguyên Bình bụng phệ, khác hẳn với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của Khương Nguyên Bách, nhìn cười tủm tỉm, cũng vô cùng ôn hòa với Khương Lê. Lư thị là điển hình quý nữ Yến Kinh, rất chú ý cách ăn mặc, Khương Lê thoáng nhìn, trên xiêm y trâm cài khảm nhiều châu báu, chắc hẳn không thiếu bạc, cũng thích trang điểm.
Bộ dạng Lư thị mảnh mai nhu mì, ánh mắt lại thông minh lanh lợi, bổ sung cho Khương Nguyên Bình, nàng cởi xuống một chuỗi bích ngọc từ trên cổ tay cho Khương Lê làm lễ gặp mặt, miệng nói “Trở về thì tốt rồi”, không ngừng đánh giá Khương Lê.
Khương Lê nghe lời nhận lấy.
Về phần tam phòng Khương Nguyên Hưng, là nhi tử của thiếp thất Khương lão thái gia, là thứ tử. Tuy là thứ tử, nhưng quan hệ với hai phòng còn lại của Khương gia cũng hòa thuận không có việc gì, nhưng Khương lão phu nhân không thích nổi tam phòng, luôn lạnh nhạt với tam phòng. Tam phòng Khương Nguyên Hưng thanh tú yếu ớt, bộ dạng có chút thẹn thùng, phu nhân Dương thị của hắn nhìn khá đanh đá, nghe nói là thứ nữ trong phủ Tư Trực lang. Tuy là thứ nữ, nhưng dù sao phẩm cấp Tư Trực lang cũng cao hơn Khương Nguyên Hưng một Hiệu thư, có lẽ nguyên nhân là như thế, nên Dương thị luôn cho rằng mình thấp gả, đối xử với Khương Nguyên Hưng vô cùng cường thế.
Lúc Khương Lê và tam phòng chào hỏi, Dương thị cho Khương Lê một đôi hoa tai Trân Châu. Hoa tai Trân Châu này còn là đồ cũ, cũng không biết là tam phòng khó khăn hay là Dương thị keo kiệt, tóm lại so với hạt châu bích ngọc mà Lư thị cho, thật sự không đáng nhắc tới.
Đó là nhị thúc nhị thẩm và tam thúc tam thẩm của Khương Lê, mà bên cạnh Lư thị, còn đứng hai thiếu niên, tuổi tầm mười sáu bảy tuổi, trông giống Khương Nguyên Bình, bụ bẫm, cười tủm tỉm. Người nhỏ tuổi hơn có vẻ cũng tầm tuổi Khương Lê, dáng dấp giống Lư thị, dáng vẻ đường đường, đang nhìn chằm chằm Khương Lê, thấy Khương Lê nhìn sang, lập tức dời ánh mắt đi.
Khương Nguyên Bách nói: “Đây là đại đường huynh Cảnh Hữu và nhị đường huynh Cảnh Duệ của con.”
Thì ra là hai đích tôn của nhị phòng.
Tam phòng Dương thị có hai nữ nhi, nhìn qua cũng tầm tuổi với Khương Lê. Lớn chút kêu Khương Ngọc Yến, dáng dấp bình thường, ăn mặc cũng cực kỳ bình thường, thoạt nhìn có chút yếu đuối. Nhỏ chút kêu Khương Ngọc Nga, ngược lại rất có phong cách của tiểu nữ tử, ăn mặc cũng tươi đẹp hơn Khương Ngọc Nga, nhìn chằm chằm Khương Lê không biết suy nghĩ cái gì.
Đây, chính là người nhà của Khương nhị tiểu thư.
Đứng ở trong sảnh, nhìn những gương mặt hoàn toàn xa lạ, là người thân trên danh nghĩa của mình hiện giờ, trong đầu Khương Lê lại hiện lên huyện nhỏ Đồng Hương, cảnh tượng mình và Tiết Hoài Viễn, Tiết Chiêu chơi đùa.
Dù cho nơi này cẩm y ngọc thực, kim bích huy hoàng, Khương Lê cũng không cảm thấy Khương phủ có cái gì đáng giá lưu luyến.
Những người nhà này, ánh mắt nhìn nàng chỉ có dò xét, đánh giá, hoặc là lòng mang suy tính quỷ quái, hoặc là rắp tâm bất lương, cảm thấy phủ đệ này nhìn như phong nhã thanh tịnh, nhưng mà sát khí nặng nề.
Bọn họ nhìn chằm chằm Khương Lê, có lẽ bởi vì thời gian xa cách quá lâu, thật sự không thể thân thiết nổi, chỉ có Khương Nguyên Bình nói vài câu với Khương Lê, những người khác đều không nói chuyện, thậm chí Khương Lê còn nhìn thấy sự sợ hãi và khinh thường từ trong mắt hai vị thứ muội, Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Đường, có lẽ là lúc trước nàng mưu hại kế mẫu đích đệ thật sự đã khắc sâu vào lòng người, hiện giờ người ta đều coi nàng là ác nữ tàn nhẫn độc ác, không muốn kết bạn.
Khương Nguyên Bách thế nhưng không phát hiện ra điểm này, thấy Khương Lê đã chào hỏi hết người nhà, thì nói với Quý Thục Nhiên: “Phu nhân, bà sai người dẫn Lê Nhi đến viện của nàng, một đường bôn ba, Lê Nhi cũng mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”
Thái độ ôn hòa của Khương Nguyên Bách với Khương Lê, làm cho sắc mặt của mọi người trong Vãn Phượng Đường đều khác nhau.
Quý Thục Nhiên cười nói: “Cho dù lão gia không dặn dò, thiếp thân cũng đã sớm an bài tốt. Tôn ma ma,” bà ta ra lệnh: “Dẫn nhị tiểu thư đến viện của nàng.” Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cười nói với Khương Lê, “Lê Nhi mới trở về phủ, ta thấy bên cạnh con chỉ có một tiểu nha hoàn dùng cũng không thỏa đáng, nghĩ an bài cho con hai nha hoàn hầu hạ.” Bà ta lại nói với Khương lão phu nhân đang ngồi trên cao: “Hương Xảo và Vân Hương trong viện thiếp thân không tệ, cần mẫn lại ngoan ngoãn, muốn làm chủ đưa cho nhị tiểu thư, nương cảm thấy như thế nào?”
Khương lão phu nhân lạnh nhạt nói: “Ngươi xem mà làm.”
Quý Thục Nhiên cả cười, dò hỏi Khương Lê nói: “Lê Nhi có thích hay không?”
Khương Lê nhìn bộ dạng ôn nhu săn sóc của Quý Thục Nhiên, chỉ cảm thấy buồn cười. Thật sự không hiểu, hiện giờ Quý Thục Nhiên đã có đích tử, tâm Khương Nguyên Bách cũng ở trên người Quý Thục Nhiên, vì sao Quý Thục Nhiên vẫn bất an như thế, thậm chí ngay cả nàng kẻ bảy năm chưa từng hồi phủ, một đích nữ có ác danh bên ngoài cũng không buông tha? Mới vừa hồi phủ, đã đưa hai người của bà ta đến bên cạnh nàng.
Khương Lê mỉm cười: “Tấm lòng của mẫu thân, Lê Nhi tự nhiên thích, Lê Nhi từ chối thì bất kính.”
Quý Thục Nhiên yên tâm hơn nhẹ nhàng thở ra, nhìn thê tử và nữ nhi chung sống hòa thuận, vẻ mặt Khương Nguyên Bách cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ông ta nói: “Vậy đừng chậm trễ nữa, dẫn Lê Nhi đến chỗ ở trước đi.”
Tôn ma ma vội vàng dẫn Khương Lê rời đi.
Người của ba phòng đều ở trong Khương phủ, thế nên tự nhiên không nhỏ. Khương Lê đi theo Tôn ma ma, đường Khương phủ nàng cũng không quen thuộc, Đồng Nhi lại biết, càng đi về phía bên trong, vẻ mặt Đồng Nhi càng cổ quái.
Viện này thật sự rất xa, lúc đến nơi, ánh mắt Khương Lê nhìn thấy ba chữ trước cửa viện, giật mình.
Ở cửa viện, có tấm biển nhỏ làm bằng gỗ, chữ viết không được tốt lắm, nhưng không hiểu sao lại có một loại tiêu sái đáng yêu.
Phương Phỉ uyển.
Trong lòng Khương Lê nói không nên lời là cảm giác gì, ngẩn ra một lúc lâu sau, mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Phương Phỉ……”
“Đây là viện lúc trước phu nhân dưỡng bệnh.” Đồng Nhi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.