Tiêu Thịnh cầm di động bấm số thành thục đã nhớ trong tâm, bất quá nghĩ hai tiếng mới bắt máy, lại rất nhanh có tiếng trả lời.
“Uy”, bên kia truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tỉnh Thiên Thu.
“Thiên Thu, ta hiện tại đi tìm ngươi có được không?Ngươi làm báo cáo hẳn là đã xong rồi đi?” Tiêu Thịnh không chút nào không có giải thích vì cái gì hai ngày nay không có liên hệ Tỉnh Thiên Thu, vì cái gì rõ ràng ở vườn trường lại cùng nữ sinh khác cùng một chỗ.
Qua thật lâu, hai người tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Tỉnh Thiên Thu nắm chặt cơ tay chậm rãi nói, “Hảo, ngươi lại đây đi.”
Treo điện thoại,đầu Tiêu Thịnh lại cảm giác đầy mồ hôi lạnh, Tỉnh Thiên Thu phản ứng cùng chính mình tưởng tượng không giống nhau? Một bên không yên hướng kí túc xá của Tỉnh Thiên Thu.
Tới kí túc xá, đã nhẫn nại vài ngày không tới, cho tới hôm nay mới nhìn thấy bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng,cánh cửa im lặng vì chính mình rộng mở, Tiêu Thịnh lại cảm giác được rõ ràng Tỉnh Thiên Thu trên người phát ra hơi thở lạnh lùng như trước đây.
Tiêu Thịnh đến gần trước người Tỉnh Thiên Thu, nhất thời ý thức được chính mình chỉ sợ là phạm vào một cái sai lầm lớn. Vốn nghĩ lúc vắng người yêu, cùng nữ sinh khác thân mật một chút lại trùng hợp bị nhìn đến, có thể nhìn thấy Tỉnh Thiên Thu bộ dáng ghen mà tức giận, bởi vì quá mức để ý, hoặc là quá mức khát vọng, thiết kế ý tưởng như thế vừa ra trò lại khôi hài cũng chân chính thương tổn Tỉnh Thiên Thu, khiến cho tâm trạng thực lo lắng. Có lẽ chính mình có thể nói năng ngọt xớt trong quá khứ, nhưng là hiện giờ, bóng dáng Tỉnh Thiên Thu nói cho chính mình nếu hôm nay đi nhầm từng bước, như vậy hai người sẽ là người lạ, bởi vì quá khứ Tỉnh Thiên Thu đã trở lại, mang đầy cấm kỵ không cho mọi người tới gần.
Thôi thôi, chính mình làm không phải sao,vì yêu ma nhỏ bé này, lãnh liệt mà yếu ớt, rõ ràng thẹn thùng cực độ, vẫn là mặt hồng mặc chính mình muốn làm gì thì làm, này chỉ sợ Tỉnh Thiên Thu cho rằng là phương thức biểu đạt tốt nhất đi. Tiêu Thịnh trong lòng nghĩ như vậy. Yên lặng mà đem chính mình dán lên lưng Tỉnh Thiên Thu, đầu rối xù đáp ở trên vai người yêu, hai cánh tay dài đem Tỉnh Thiên Thu cả người vào trong lòng ngực.”Ai, vợ lạnh lùng của ta a.” Tiêu Thịnh nhỏ giọng thấp giọng nói.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, Tỉnh Thiên Thu là nghe được, lúc điện thoại muốn đợi giải thích cũng không có, hiện tại chạy tới đã biết chỉ làm nũng đổi lấy đồng cảm, không có cửa đâu. Tỉnh Thiên Thu vốn trong lòng nhóm ngọn lửa nho nhỏ không chừng sẽ thiêu đốt thành biển lửa, vừa mới quay đầu đi, há mồm muốn dốc toàn bộ lực lượng muốn phát tiết,muốn chửi rủa, muốn đem ủy khuất ra nói, Tiêu Thịnh lại cười tủm tỉm đụng tới miệng mình.
Như vậy Tiêu Thịnh làm cho Tỉnh Thiên Thu càng thêm phát hoả, không để ý tới cánh môi ấm áp, một ngụm cắn, đầu lưỡi mưu toan xâm nhập khoang miệng chính mình, hung hăng cắn, Tiêu Thịnh kêu lên một tiếng đau đớn, sinh đẻ thừa nhận không thể nói bằng lời, đầu lưỡi vốn chính là bộ vị yếu ớt, Tỉnh Thiên Thu hoàn toàn thật không ngờ Tiêu Thịnh không tránh,kiên cương tiến tới, buông lỏng răng nanh, máu tươi vẫn là theo miệng Tiêu Thịnh chảy ra, hồng chói mắt.
Tỉnh Thiên Thu khẽ nhếch miệng lại ảo não mím môi không nói, quay đầu đi. Tiêu Thịnh từ một bên vươn tay đến trên bàn lấy khăn tay đè lại miệng dính máu, mơ hồ nói, “Từ lúc cùng ngươi cùng một chỗ, liền luôn đổ máu mà...”
Tỉnh Thiên Thu nghĩ thầm,rằng, chẳng lẽ còn là sai của ta sao? Nghĩ đến vài thứ,Tiêu Thịnh mê đắm nhìn chính mình mà máu mũi chảy xuống,muốn đỉnh vài câu rồi lại nhịn xuống, trong lòng lửa giận cũng vơi đi một hơn phân nửa, Tỉnh Thiên Thu quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Thịnh liếc mắt một cái, Tiêu Thịnh vẫn là cười tủm tỉm, một tay che miệng lại, một tay cầm tay mình ôn nhu nhìn, Tỉnh Thiên Thu nhìn Tiêu Thịnh hiện trong con ngươi,muốn nói nhiều cũng nói không nên lời. Mà như vậy lại buồn cười vô cùng, Tỉnh Thiên Thu trong lòng yên lặng ai thán, chính mình quả thật là bị ăn gắt gao mà? Thật sự là không cam lòng, thật không cam lòng.
Tiêu Thịnh nhìn khoé miệng Tỉnh Thiên Thu hơi hơi cong lên độ cung, biết người yêu cơn tức vơi đi một nửa, làm nũng ôm chặt lấy Tỉnh Thiên Thu bồi tội hỏi, “Vợ, nguôi giận sao?” Một bên đem đầu hướng gáy Thiên Thu đẩy đến đẩy đi.Tỉnh Thiên Thu bị nháo chịu không được, rồi lại thật sự nhẫn không được khẩu khí mà buông tha nam nhân này.
Tiêu Thịnh lại ủy ủy khuất khuất,nhăn mặt mày nhìn Tỉnh Thiên Thu, thân dài quá cổ cũng không cố, đầu lưỡi còn đổ máu lại hôn môi Tỉnh Thiên Thu, Tỉnh Thiên Thu tức giận muốn đẩy ra,trong khoang miệng lại tràn đầy hương vị mùi máu, chậm rãi thả lỏng, quả thực vẫn là không đành lòng, tên hỗn đản này.
Chỉ có Tiêu Thịnh, rõ ràng dùng phương thức ác liệt trêu cợt,rồi lại ôn nhu trấn an chính mình, đoán chắc chính mình sẽ không đẩy ra, cho dù chính mình đẩy ra cũng có biện pháp làm cho chính mình trở về. Đáng giận, Tỉnh Thiên Thu lại ủy khuất không cam lòng, chỉ có ở trước mặt Tiêu Thịnh,chính mình lại giống đứa nhỏ cáu kỉnh, nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, lướt qua khuôn mặt, chảy xuống cái cổ trắng nõn, là nước mắt tình nhân, trong suốt như tuyết.
Tiêu Thịnh nhìn Tỉnh Thiên Thu nhắm mắt, lông mi dày sắp hàng một chỗ, nước mắt không ngừng mà trào ra trong suốt, trong lòng hung hăng mà đau đớn...... Đây là kết quả mình muốn sao?
Lồng ngực như là bị đào rỗng, thế là Tiêu Thịnh càng thêm ôn nhu, dáng vóc tiều tụy hôn trán Tỉnh Thiên Thu, thấp giọng nói: thực xin lỗi.......