Những ngày này, trong lòng Vị Hi luôn âm ỉ một suy nghĩ, nếu có một ngày, thế giới đột nhiên không còn Nguyễn Thiệu Nam, cô sẽ như thế nào? Cô sẽ sống vui vẻ hơn hay đau khổ hơn?
Cô có thể yêu một người đàn ông khác không? Đó là người đàn ông như thế nào? Một viên chức nhỏ bình thường? Hay một nhà nghệ thuật lãng mạn?
Họ sẽ có cuộc sống ra sao? Hai người chen chúc trong căn nhà bé nhỏ, sinh một đứa trẻ xinh xắn? Hay tay nắm tay tới tận chân trời để theo đuổi giấc mơ nghệ thuật xa xôi, khó đạt được?
Nhưng cho dù cô gặp người như thế nào, sống cuộc sống ra sao, Vị Hi biết, một phần nào đó trong cuộc đời cô đã vĩnh viễn mục nát, cho dù cả thế giới đều là mùa xuân, chúng cũng giống như lá cỏ héo úa, mãi mãi không thể phơi phới sức sống mới.
Kì thi cuối kì kết thúc, hôm nay là ngày thi viết giành học bổng du học. Thời gian thi vào lúc hai giờ chiều, nghe nói đề thi đều do chuyên gia Học viện Mĩ thuật Hoàng gia ra, mọi người xắn tay áo lên, không mảy may dám có chút sơ suất.
Buổi sáng Vị Hi ôn bài ở thư viện, bữa trưa liền giải quyết tại nhà ăn của trường. Gần kì nghỉ, người đến ăn cũng ít đi rất nhiều. Vị Hi tìm một góc yên tĩnh, ăn từng miếng cơm rang Dương Châu chẳng chính thống tí nào, vẫn không nỡ đặt sách xuống.
Đột nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh có chút khác thường, trong nhà ăn hình như có rất nhiều đôi mắt đồng thời liếc về phía cô.
Cô ngẩng đầu, mới tìm thấy căn nguyên của vấn đề.
Lăng Lạc Xuyên, con người này dường như cho dù tới đâu cũng đều có thể mang theo một trận gió xoáy, to hay nhỏ còn phải xem tâm trạng của anh ta.
Anh ta đứng trước mặt cô, rất lịch sự mỉm cười, “Không ngại tôi ngồi xuống chứ?”.
Cô có thể nói không không?
Vị Hi nhìn xung quanh, có bạn học vừa quan sát bọn họ, vừa thì thầm, chắc đã nhận ra anh ta. Phải biết rắng, tỉ suất thu hút giới truyền thông của anh ta không kém Nguyễn Thiệu Nam, đặc biệt là các tin tức ngoài rìa.
Ánh mắt bạn học đã khiến cô cảm thấy bất an, nhưng Lăng Lạc Xuyên không kiêng nể, ngồi đối diện cô, càng khiến cô như ngồi trên bàn chông. Bàn tay cầm thìa của cô đổ mồ hôi, cơ thể vừa thẳng vừa cứng đờ, có ý nghĩ muốn tẩu thoát.
Lăng Lạc Xuyên dường như nhìn ra ý đồ của cô, cười nói với cô, giọng điệu rất dịu dàng, “Tốt nhất em ngoan ngoãn ngồi đấy, nếu không, tôi đảm bảo em còn khó chịu gấp mười lần bây giờ”.
Vị Hi hoảng hốt nhìn anh ta, quả thật không hiểu, một người có vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy sao có thể cười giống ác ma đến thế?
Cô bất lực nhìn anh ta, “Anh Lăng, tôi không biết lại chọc anh không vui khi nào, nhưng hôm nay tôi thực sự có việc vô cùng quan trọng phải làm, cho dù anh muốn giáo huấn tôi, có thể đổi khi khác không?”.
Người đàn ông cười khẽ, cầm cốc nước hoa quả Vị Hi đặt trên bàn uống một ngụm, chắc là rất khó uống, chỉ thấy anh ta nhíu mày rồi đặt trở lại.
“Em không cần sợ đến mức đó, tôi đồng ý với Thiệu Nam sẽ không động vào em thì nhất định sẽ không động vào em. Có điều hôm nay tôi đến thăm em, thỏa mãn một chút lòng hiếu kì của mình”.
Anh ta vừa nói vừa quan sát cô, ánh mắt cực kì ác độc, “Lục Vị Hi, trước đây tôi đã xem thường em rồi, không ngờ, Lục Tử Tục lại có một người con gái lưu lạc ở ngoài như em, thật thất kính”.
Nghe ra sự cay nghiệt trong lời nói của anh ta, Vị Hi có phần kinh hoảng, vội vàng giải thích: “Tôi và nhà họ Lục sớm đã không còn quan hệ rồi, điểm này anh Lăng chắc đã biết'’.
Lăng Lạc Xuyên bật cười, “Tôi đương nhiên biết, nên tôi mới thấy kì lạ. Em rời nhà họ Lục lâu như vậy, sao bản lĩnh giày vò người khác của người nhà họ Lục, em lại có thể học đến mức thâm hậu đến thế? Lẽ nào thực sự là máu mủ tình thâm, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh? Hay có lẽ đây là bản tính trời sinh của người nhà họ Lục, nên em căn bản chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời?”.
Vị Hi ngó ra vẻ bị anh ta chế giễu, “Anh Lăng, tôi không hiểu ý của anh”.
“Không hiểu? Không phải chứ, Lục tiểu thư hôm đó đã làm chuyện gì, nhanh như vậy đã quên ư? ”.
Hóa ra là chuyện tối hôm ấy.
“Anh Lăng, cho dù tôi và anh ấy ai đúng ai sai, nói cho cùng, đây cũng là chuyện giữa chúng tôi”.
Ngụ ý rằng đại thiếu gia như anh ta phải chăng quá thích quản việc không liên quan tới mình?
Lăng Lạc Xuyên cười lạnh lùng, “Nếu không phải Thiệu Nam vì em, công ty cũng không quan tâm, thù cũng không báo, hàng ngày đều uống rượu thay nước, bộ dạng sống dở chết dở, em cho rằng tôi muốn quan tâm đến hai người ư?”.
Não Vị Hi ù một tiếng rồi rối loạn, Nguyễn Thiệu Nam không phải là người cảm tính, trước nay bình tĩnh, khách quan, thận trọng, tự kiềm chế, sao có thể có hành động đầy cảm tình như vậy?
“Em không tin?”. Đôi mắt như chim ưng của Lăng Lạc Xuyên nhìn chằm chằm cô, “Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho Thiệu Nam, tất cả mọi thứ anh ấy làm cho em thì thế nào? Đến sự tin tưởng tối thiểu nhất anh ấy nhận được từ em cũng không có. Lục Vị Hi, tôi muốn hỏi em một câu, Thiệu Nam đối với em mà nói có phải thực sự là tội ác tày trời như thế không?”.
Thời gian thi viết sắp đến, học sinh trong nhà ăn bưng khay lần lượt rời đi.
Vị Hi hơi sốt một, cổ họng siết lại, cô nói: “Anh Lăng, nếu hôm nay anh đến là muốn xem đứa con gái bị bỏ rơi của nhà họ Lục, tôi tin rằng anh đã mãn nguyện. Nếu anh còn muốn thảo luận với tôi về tính cách của anh ấy, vậy chúng ta có thểđổi khi khác không? Hôm nay thực sự tôi có việc, xin lỗi'’.
Đang định đứng lên...
“Ngồi xuống. Người đàn ông đối diện lạnh lùng trách, “Tôi vẫn chưa nói xong”.
Vị Hi đành hậm hực ngồi xuống, Lăng Lạc Xuyên mím chặt khóe môi, ánh mắt vô cùng khinh thường, “Anh ấy đang sống tốt, lại thành ra như vậy vì cô, cuối cùng cô lại thờ ơ. Thiệu Nam nói không sai, cô thực sự không quan tâm một chút nào đến anh ấy. Cho dù anh ấy làm gì, cho dù anh ấy bù đắp thế nào, cô chỉ ghi nhớ cái xấu của anh ấy, chỉ ghi nhớ anh ấy từng cưỡng ép cô, uy hiếp cô. Lục Vị Hi, nếu cô thực sự không thích, cô có thể đi kiện anh ấy, không ai ngăn cô. Nhưng cô không thể treo anh ấy lên một cách mơ mơ hồ hồ, sống dở chết dở như vậy. Cho dù trong lòng cô oán hận, giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất. Cô đối với anh ấy như vậy có phải đã quá đáng rồi không?”.
Lời của anh ta tựa như súng bắn đạn trái phá, gương mặt Vị Hi hết đỏ lại trắng vì trận oanh tạc điên cuồng của anh ta. Xem ra hai người này thực sự là anh em tốt không còn lời nào để nói, đến chuyện thân mật riêng tư này cũng có thể mang ra đàm luận. Đã như vậy, cô cũng dứt khoát không đếm xỉa gì.
“Anh Lăng, xem ra anh rất rõ giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì. Vậy tôi cũng muốn nói cho anh biết, nếu tôi có quyền, có thế giống anh, không, dù cho chỉ có một phần mười, một phần trăm của anh, thậm chí một phần nghìn, tôi cũng sẽ không để bản thân uất ức. Vì tôi vô cùng hiểu rõ, chút nguyện vọng đáng thương đó của chúng tôi trong mắt những người hô mưa gọi gió như các người căn bản không đáng một đồng. Tôi chỉ có thể nói, tôi chưa hề nghĩ rằng bản thân có lực sát thương lớn đến thế, bây giờ anh ấy trở thành như vậy… ” Cô cắn môi, “Thực sự không phải là chủ ý của tôi. Nhưng tôi quả thật lực bất tòng tâm, yêu cầu của anh ấy, tôi không thỏa mãn nổi. Hơn nữa, anh Lăng, anh ấy đã buông tha cho tôi, bây giờ anh hà tất uổng phí làm tiểu nhân? Không có ý nghĩa gì”.
Người đàn ông nhìn cô một cách kĩ càng bằng ánh mắt dò xét, dường như đang nghiên cứu điều gì đó, tiếp đó anh ta cười khinh thường, “Quả thật chẳng có ý nghĩa gì. Bởi hôm nay tôi mới phát hiện, cô là một cô gái giả dối biết bao”.
Đột nhiên anh ta đứng lên, ghé sát tai cô, tư thế này vô cùng thân mật, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng là lời thì thầm âu yếm giữa tình nhân.
“Biết ngày hôm đó Thiệu Nam uống say đã nói gì với tôi không? Anh ấy hỏi tôi, nếu một cô gái chưa từng trải qua chuyện đời, cho phép người đàn ông tiến vào cơ thể cô ấy, điều này nói lên điều gì? Nếu một cô gái chưa trải qua chuyện đời, khi làm việc ấy luôn ôm người đàn ông đó, điều này nói lên điều gì?”.
Vị Hi biến sắc, anh ta khẽ cười, “Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng đối với đàn ông mà nói, điều này có nghĩa rằng - Em thích anh. Cô nói không sai, chúng tôi là tiểu nhân, vậy cô là gì? Đồ nhát gan giả dối! Thiệu Nam không từ thủ đoạn song anh ấy có dũng khí yêu. Nhưng còn cô? Cô thì sao? Đến dũng khí thừa nhận cô cũng không có. Đừng tưởng rằng bản thân mình che giấu giỏi lắm, mánh khóe bé nhỏ ấy của cô, một mắt tôi cũng có thể nhìn thấu”.
Vị Hi mở to mắt, ngẩn ra nhìn anh ta, nhưng người đàn ông vẫn thong dong, tay chụp lấy gương mặt cô, “Song có một điểm, cô nói không sai. Giữa cô và chúng tôi căn bản không có dân chủ thực sự. Cô cho rằng cô là ai? Nếu không phải Thiệu Nam vẫn luôn bảo vệ cô, cô còn có thể ngồi trong ngôi trường xinh đẹp như vậy, làm sinh viên giỏi đạo mạo nghiêm trang ư? Rơi vào tay tôi, đến mẩu vụn cô đã không còn từ lâu rồi! Cô không cần biết ơn, nhưng cô nên vui mừng. Vui mừng vì có một tên ngốc hô mưa gọi gió như anh ấy, luôn đứng sau lặng lẽ bảo vệ cô”.
Anh ta đẩy cô ra, rút một tờ giấy trong túi, lắc lắc trước mặt cô, “Hôm nay tôi tới vốn muốn đưa cho cô cái này. Đây là địa chỉ bệnh viện, Thiệu Nam nằm viện rồi. Bác sĩ nói ung thư xương giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã vào não, mấy ngày nay vừa đến tối liền đau đến chết đi sống lại. vốn muốn kêu cô đi thăm anh ấy, có điều…” Anh ta xé tờ giấy làm hai, “Bỏ đi, giống như cô nói, chẳng có ý nghĩa gì”.
Hai mảnh giấy lướt qua rồi rơi xuống, Vị Hi đờ đẫn nhìn chúng, ngơ ngẩn nhìn rất lâu mới đột nhiên hiểu ra, thình lình ngẩng đầu lên, “Anh nói gì?”.
Anh ta nhìn vào mắt cô, nói rành rọt từng từ: “Tôi nói ung thư xương giai đoạn cuối, bác sĩ nói anh ấy chống đỡ nhiều nhất được hai tháng nữa. Chúc mừng cô, cuối cùng đạt được ước nguyện. Bây giờ cô nên vui mừng, chẳng phải cô hận anh ấy, ghét anh ấy, không muốn gặp anh ấy ư? Yên tâm, rất nhanh thôi cô sẽ vĩnh viễn không thấy anh ấy nữa. Đợi anh ấy chết rồi thì mãi mãi sẽ không dây dưa với cô nữa, cô giận gì cũng xả được rồi, người nhà họ Lục các cô nên nâng cốc chúc mừng! Biết vì sao anh ấy bị bệnh này không? Bác sĩ nói, tám mươi phần trăm là do vết thương gãy xương hồi trước không được chữa trị kịp thời, lâu dần dẫn tới ung thư. Mỗi một người nhà họ Lục các cô, đặc biệt là Lục Tử Tục, đều nên chết băm chết vằm”.
Vị Hi kinh hoàng nhìn anh ta, vẻ mặt của người đàn ông này lạnh lẽo tới mức đáng sợ, “Bây giờ cô chắc đã hiểu vì sao Thiệu Nam muốn gấp rút để thành công cho dù đối với cô hay đối với nhà họ Lục. Vì anh ấy không còn thời gian! Anh ấy không có thời gian đợi cô dần dần hiểu anh ấy, tiếp nhận anh ấy. Cô không biết anh ấy sống những ngày tháng thế nào ở Mỹ, cô cũng không biết để đạt được thành tựu ngày hôm nay, anh ấy đã trả giá những gì. Nhưng cô nên biết, là ai dễ dàng lấy đi tất cả mọi thứ của anh ấy. Trước đây là vậy, bây giờ vẫn vậy. Rốt cuộc là ai quá đáng?”.
Vị Hi sững sờ nhìn anh ta, một câu cũng không thốt ra nổi, Lăng Lạc Xuyên lại không muốn bỏ qua cho cô như vậy.
“Lục Vị Hi, cô tự hỏi lương tâm của mình, từ khi bắt đầu đến bây giờ, Thiệu Nam đã từng thực sự làm tổn thương đến cô chưa? Anh ấy lúc nào cũng nghĩ đến cô, đến khi sinh bệnh vẫn luôn nhớ đến cô. Cô nhíu mày nhăn trán, đến mấy người bạn vớ vẩn của cô cũng được nhờ. Cô quả thật lợi hại! Bây giờ tôi mới hiểu hóa ra cô cao thủ hơn bất cứ ai, không cần một binh một tốt, thậm chí không cần bản thân chủ động lên tiếng, đã có thể khiến một người đàn ông cung cúc tận tụy, chết mới buông tay vì cô. Nhưng tôi thực sự không hiểu, loại phụ nữ vừa tuyệt tình vừa ích kỉ như cô, sao anh ấy vẫn còn quyết một lòng với cô như vậy?”. Anh ta cười khinh thường, “Có điều bây giờ nói những điều này, thực sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Anh ta vỗ vỗ vào mặt cô, hơi thở lạnh buốt thổi bên tai cô, “Tôi chúc cô học hành thành đạt! Cô nhất định phải sống thật tốt. Vì mỗi ngày cô sống, cô đều sẽ nhớ cả đời này rốt cuộc cô đã bỏ lỡ cái gì”.
Lăng Lạc Xuyên đi rồi, anh ta vút lại sấm sét giữa trời quang cho cô, khiến cô nổ thành bột vụn tung bay.
Bỗng nhiên Vị Hi có phần bối rối, không biết bản thân nên làm gì.
Đúng rồi, cô nên đi thi trước đã!
Cô cầm sách rồi bước đi, đi được hai bước đột nhiên nhớ ra, vẫn chưa mang trả khay cơm. Cô quay đầu cầm khay cơm, lại nhớ ra, nên nhặt hai mảnh giấy lên. Kết quả không biết thế nào liền cầm không xong, cơm canh, cốc hoa quả, loảng xoảng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều đang nhìn cô, cô vội vàng ngồi xuống thu dọn. Hai tay quơ qua, mảnh vụn của cốc đâm vào ngón tay cô chảy máu. Cô giơ hai tay lên, ngơ ngẩn nhìn chúng, nhìn máu tràn ra từ vết thương, men theo ngón tay chảy vào lòng bàn tay.
Cả tay cô đầy máu tươi, mắt thấy toàn màu đỏ, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Đau! Đau như kim châm vào tim! Đau đến một gan đứt đoạn, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều méo mó.
Cô chán nản ngồi trên nền nhà, chỉ cảm thấy đau, ngực đau tựa như sắp nổ tung. Cô biết thời gian đã tới, cô nên chuẩn bị vào địa điểm thi. Nhưng bây giờ cái gì cô cũng không muốn quan tâm, cô chỉ muốn tìm tờ giấy bị xé nát kia thôi, cơ hồ như vậy liền có thể lấy lại tất cả những thứ không thể vãn hồi.
Cô quỳ gối trên đất, tìm kiếm xung quanh, nhưng ánh mắt cô mơ hồ, cô không nhìn thấy gì cả, một khoảng nước mênh mông trước mắt, cái gì cô cũng không nhìn thấy. Đôi tay nhuộm đầy máu tươi của cô qua qua qua lại, hình như có người đang kéo cô, hình như có bạn học đang gọi tên cô. Cô bật khóc, ban đầu chỉ khóc nhỏ, tiếp theo cô gào khóc.
Cô biết, cô đã xong rồi. Thế giới này đã mất, chẳng còn bất cứ ý nghĩa nào với cô nữa.
Thi làm gì? Du học làm gì? Nếu như thế giới này không có anh, cô còn là gì nữa?
Các bạn học chắc chắn đã bị cô dọa cho chết khiếp, sự thờ ơ của cô giống như người điên, không thể thuyết phục. Khi họ kéo cô đến phòng y tế, tay cô vẫn nắm chặt hai mảnh giấy đó, Nhưng đã bị ướt sũng bởi máu.
Bác sĩ trường học tiêm cho cô một mũi an thần cô mới bình tĩnh lại. Cô nằm trên giường, cơ thể giống như rời ra từng mảnh chỉ cảm thấy đau. Tay cô, tim cô, cả người cô, đau đến mức tan nát cõi lòng. Nhưng cô không khóc nổi nữa.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, thần trí cô ngơ ngẩn. Chỉ nằm đó, nhìn trần nhà méo mó của phòng y tế, láng máng nghe thấy bác sĩ nói với người bạn học đưa cô tới rằng có lẽ cô có chứng bệnh sợ nhìn thấy máu mới hành động bất thường như vậy.
Bất giác cô ngủ thiếp đi mất, cô chìm trong một biển tối om.
Đến khi cô mở mắt lần nữa đã là ba giờ chiều, bác sĩ của trường không còn đó, tay đã được băng bó cẩn thận.
Cô lặng lẽ đến ngẩn người, nhìn tờ giấy đỏ tươi trên bàn, kí ức đã qua lại ào ào trở lại.
Cô không còn rơi lệ nữa, đi giày, cầm tờ giấy trên bàn, rồi rời khỏi phòng y tế.