Không người nào dám đấu cùng Tần Trang, em cũng đấu không lại hắn nên lựa chọn thủ đoạn cực đoan. Mà chuyện đó em làm cũng không phải là vì chính em.
Tôi từ từ ngồi xuống, vuốt lông Đông Đông. Nó khàn đục phát ra mấy tiếng gừ gừ, tôi cứ vuốt lông nó cho đến khi thần trí quay về, tôi mới nhận ra chính mình đang khóc.
Tôi ôm chặt lấy Đông Đông nhưng trong lòng lại ấp iu hi vọng trong ngực mình giờ phút này chính là Phàn Vũ, tôi không biết cái gì thúc đẩy tôi khiến tôi muốn như thế, tôi không nghĩ nữa. Nhưng tôi muốn cứ như thế mà ôm em, bây giờ đã không còn bức tường nào chắn giữa tôi và em nữa. Bời vì, em là người tôi yêu!
Lúc chân tôi đi ra khỏi sân cũng đã gần hai giờ sáng, tôi không biết mình đi đâu, đi một hồi đã tới quầy rượu của Lữ Thu. Không ngoài dự liệu của tôi, Lạc Kỳ và Ngô Hải Xuyên đều ở đây.
Tôi không thể vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể đi tìm bọn họ.
Bọn họ nhìn thấy tôi, hơi kinh ngạc một chút. Lạc Kỳ đưa mắt nhìn tôi, hai chúng tôi cứ nhìn nhau, cuối cùng y nói,
”Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?”
”Xấu.” Tôi thẳng thắn nói.
”Tần Trang bị đâm xuyên thận.”
Tôi tiếp lời, ”Tin tốt là hắn chưa chết đúng không?”
Lạc Kỳ cười khổ, ”Không biết chuyện gã chưa chết có tính là tin tốt hay không. Tình trạng bây giờ của gã chết vẫn sướng hơn.”
Tôi nhìn Lạc Kỳ rồi nói, ”Tôi có thể được gặp Phàn Vũ không?”
Y nhìn Xuyên ca, Xuyên ca bảo ”Anh sẽ nghĩ cách, anh sẽ tìm người bạn ở cục cảnh sát của anh.”
Lữ Thu nói, ”Tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Tôi giương mắt nhìn Lữ Thu, y giải thích ”Lữ Thu biết một người rất lợi hại, hi vọng người đó có thể giúp chúng ta. Song, cậu biết đấy, bót cảnh sát không phải là nơi dễ dàng châm chước đến thế. Tần Trang không có chết cũng tốt, nhưng Phàn Vũ cố ý giết người, mặc dù không thành công nhưng lại bị cảnh sát bắt được.”
”Cố ý giết người?”
”Đúng, tôi vừa nghe tin gió lúc em đi vào, tay có cầm dao. Thật ra thì nếu như em không đi vào là đâm Tần Trang ngay lập tức, Tần Trang sẽ không dễ dàng bị em đâm xuyên thận thế đâu.”
Tôi nhớ lại một quyền Tần Trang tặng tôi ban chiều, thảo nào, hắn đâu có phải loại người dễ dàng bị người khác đâm như đâm một miếng đậu phụ.
Lạc Kỳ ngừng lại, ”Chuyện Phàn Vũ chạy về nhà của cậu trong mắt cảnh sát chính là cố ý chạy trốn. Cho nên dù Tần Trang không có chết, Phàn Vũ vẫn phải đợi trong tù mấy năm. Mấy năm này chắc chắn sẽ có khối chuyện xảy ra, tôi hiểu tay chân của Tần Trang phủ sóng tận chốn nhà giam. Thế thì Phàn Vũ sẽ sống không bằng chết mất.”
Tôi cả người phát lạnh như sốt rét, muốn rùng mình.
Xuyên ca tiếp lời, ”Bây giờ chúng ta chỉ hi vọng người bạn kia của Lữ Thu có thể giúp được, giơ cao đánh khẽ. Xử nhẹ hoặc là án treo, sau đó đưa Phàn Vũ về đây, hết sức bảo vệ. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, nó, lại có thể làm chuyện như vậy…”
Tôi nhìn Ngô Hải Xuyên rồi nhìn Lạc Kỳ, ”Nhất định phải cứu em ấy ra!”
Hai người không lập tức cam kết với tôi chuyện đó, tôi hiểu, chuyện này không phải là một chuyện dễ dàng.
Lạc Kỳ cúi đầu, ”Tôi đã nói, tôi nhất định phải cứu em ra.”
Xuyên ca liếc y, liếc luôn cả tôi.
Chỉ duy nhất Lữ Thu ngồi yên bên cạnh, không nói gì, nhìn chúng tôi. Lúc ấy bầu không khí như đông lại, nặng nề u ám. Trong lòng tôi ngoài áy náy, khó chịu với chính mình thì có một loại khát vọng luôn hơn thảy, khát vọng được thấy Phàn Vũ!
Lạc Kỳ vì chuyện này mà bôn ba khắp chốn, tôi nghe rằng Tần Trang đã tỉnh, hơn nữa xem lời của tôi là gió thoảng bên tai, hắn bảo chúng tôi chuẩn bị nhặt xác Phàn Vũ đi là vừa.
Tôi liên lạc với Lạc Kỳ nhiều hơn, y cũng biết tôi nôn nóng trong chuyện này còn hơn y thế nên tất cả tiến triển của vụ Phàn Vũ y sẽ chủ động nói cho tôi một ít chuyện.
Có lẽ bởi vì đứng chung một phía, cộng thêm tiếp xúc với Lạc Kỳ nhiều, y quả thật là một người rất chững chạc, hơn nữa còn có đầu óc, và tỉnh táo.
Lạc Kỳ cũng thường nói tôi tỉnh táo, thật ra thì tôi một tí cũng không tỉnh táo.
Mỗi ngày trở về cái sân quen thuộc, tâm hồn tôi lại vò thành một cục.
Những xó xỉnh mà Phàn Vũ đã từng xuất hiện, tôi lúc nào cũng có ảo giác âm thanh của em sẽ theo gió truyền tới bên tai.
Chén bát lạnh ngắt trên bàn cơm, dường như có thể tỏa ra mùi cơm nóng.
Phòng bếp ngăn nắp, dường như tôi thấy bóng em đứng cầm cái vá bận rộn nấu cho tôi.
Nụ cười em, hàm răng trắng, mặt mày hồn nhiên như một đứa trẻ cũng lướt qua nhưng tôi không thể chạm tới.
Ban đêm tôi co rúm nằm trên giường, nhìn giường em trống rỗng. Dưới ánh trăng mờ, giống như phản quang, nếu như khi đó, em ở nơi đó, tôi nhất định sẽ lao xuống ôm em thật chặt, không cho em đi nữa!
”Triển Huy, anh đừng khóc, anh mà khóc em sẽ rơi lệ đó.”
Tôi yêu Phàn Vũ!
Có lẽ loại tâm tình này tôi từ sớm đã có, bởi vì tôi lúc đó còn bận hoài nghi với chính mình nên tới tận bây giờ mới có thể thốt được tiếng yêu.
Mọi người đều tập trung vào chuyện của Phàn Vũ, quay phim Xuyên ca cũng gác lại. Tổ kịch được an bài đi chụp vùng ngoại cảnh khác, chủ nhiệm sản xuất cũng không tới.
Một buổi sáng nọ, Lạc Kỳ đột nhiên gọi tới, y bảo, Triển Huy, chúng ta đi thăm Phàn Vũ!
Ngồi ở trên xe, hai người cũng không nói gì. Tôi nghĩ mọi người vẫn đang suy nghĩ về tình hình của Phàn Vũ hiện tại. Lạc Kỳ vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nắng nhẹ và gió theo tấm kính hạ xuống một nửa thổi vào trong xe, nâng tóc y lên, đường nét trên gương mặt y rõ ràng, nhưng không một chút xao động.
Lạc Kỳ không phải là một người hướng ngoại, vui giận thể hiện hết ra bên ngoài. Không hiểu tại sao, bây giờ tôi không ghét y nữa, tôi cảm giác được y là một người rất chân thành.
Những thước phim ngày ấy vẫn có thể xuất hiện trong đầu tôi, có thể tôi cũng đã thay đổi, sự căm hận Lạc Kỳ cũng nhạt đi ít nhiều.
Y ngày đêm lăn lộn để được gặp Phàn Vũ, tôi không biết đó là chuộc tội hay là tình yêu dành cho Trương Kiều?
Xe ngừng ở trại tạm giam. Có người đứng ở đó chờ, là một vị cảnh sát. Ông ấy nói mấy thứ chúng tôi phải chú ý, sau đó nhìn tôi mang đồ chằm chằm, ”Có phải là đi thăm người thân đâu, cậu mang đồ nhiều vậy làm gì?”
Tôi bảo, ”Cái gì có thể mang cho cậu ấy, cậy bố nói con.”
Hôm nay tôi mang mấy món mà Phàn Vũ thích, áo quần, đồ ăn, sách, còn có tấm hình mới nhất của Đông Đông.
Vị cảnh sát kinh ngạc nhìn tôi một cái.
Chúng tôi đi vào bên trong, Lạc Kỳ hỏi ”Thưa bố, cậu ấy có khỏe không?”
”Nó không thích nói chuyện.”
Trong đầu tôi là cảnh Phàn Vũ phồng má mím môi, ánh mắt long lanh biết cười nhìn tôi.
Đồ đều bị để ở bên ngoài, cái gì cũng không cho cầm vào. Ông ấy dắt chúng tôi đến một căn phòng nhỏ, chờ Phàn Vũ tới.
Tôi như ngồi trên lò than một thế kỉ, nghe được thanh âm kim loại nặng nề va vào nhau từ ngoài cửa truyền vào, rồi tiếng mở cửa, tôi không kìm nổi đứng bật dậy. Người cảnh sát kia đẩy cửa ra, Phàn Vũ cúi đầu, đứng cạnh cửa. Em mặc một bộ đồ tù, trên đó viết ”Trại tạm giam XX”.
Cảnh sát cho em đi vào, sau đó khoá cửa lại, trước khi đi ông nói với Lạc Kỳ, ”15 phút, đừng khiến tôi khó xử!”
Phàn Vũ ngẩng đầu lên, tôi nhìn còng tay thô nặng trên cổ tay xương xương của em, trong lòng bện xoắn như tơ.
Lúc em thấy chúng tôi, vài giây đầu còn ngẩn ngơ rồi cười rộ lên. Phàn Vũ rõ ràng gầy hơn cũng không có tinh thần gì, mặt mũi tiều tụy còn cười như thế khiến người đau lòng.
Phàn Vũ nhìn chúng tôi nói, ”Hai người làm sao tới hay thế?”
Tôi kinh ngạc nhìn em, không nói được câu nào, em nhìn tôi, vành mắt đỏ lên nhưng vẫn duy trì nụ cười kia. Tim tôi như bị dao cùn cứa.
Thanh âm của Lạc Kỳ từ bên cạnh truyền tới, ”Có người ăn hiếp em sao?”
Phàn Vũ lắc đầu.
Y còn nói, ”Em ráng thêm hai ngày, tôi sẽ mang em ra.”
Phàn Vũ trợn mắt to một cách kinh dị, ”Lạc Kỳ, em giết người!”
”Nhưng gã không có chết.”
”Hả?” Phàn Vũ cau mày, nhìn tôi một cái, tôi nhắc lại lời của Lạc Kỳ, ”Tần Trang chưa chết.”
”Anh ta không chết?” Cả người em lay động, cảm giác như sấm đánh bên tai, tôi nhận ra dưới chân em cũng có cùm sắt.
”Anh ta không có chết, thì không có xong đâu. Anh ta…”
”Em tại sao lại ngu như vậy, tại sao lại hành xử như thế?!” Tôi rốt cuộc nói.
”Em không còn cách nào khác, em không muốn vì em mà anh bị kéo vào, em chỉ nghĩ được có thế. Em không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này, như vậy cái gì cũng không giải quyết được!”
”Giết người phải đền mạng, Phàn Vũ, em nghĩ tới chưa?”
”Rồi.” Phàn Vũ tỉnh táo nói, ”Em nghĩ tới rồi.”
”Phàn Vũ!” Tôi nóng nảy, tôi sợ hai chữ đền mạng. Thì ra là em ôm quyết tâm liều chết đi đâm Tần Trang, định cá chết lưới rách. Nhưng đáng sợ hơn là không phải em ôm cừu hận với Tần Trang mà là em không muốn tôi bị cuốn vào. Vì tôi, mà mạng em cũng không tiếc.
Phàn Vũ nhìn tôi, trong mắt áy náy vô cùng.
Tại sao là áy náy?
Trong bụng tôi tràn đầy ức chế, nếu như có khả năng giữa một triệu khả năng, tôi muốn đổi chỗ cho Phàn Vũ! Tôi không muốn em vì tôi mà hi sinh, không muốn!
Lạc Kỳ bảo em ngồi xuống, đoạn nhanh chóng nói, ”Phàn Vũ, em nghe đây. Trước khi Tần Trang hành động tôi sẽ mang em ra. Trước lúc đó ở đây em phải bảo vệ tốt chính bản thân mình, vị cảnh sát mới vừa mang em tới là bạn của một người quen, ông ấy sẽ để mắt đến em trong khoảng thời gian này. Bất kể bây giờ Tần Trang như thế nào, chúng ta chỉ có thể làm những điều có thể mà thôi. Em đừng nản chí, Lữ Thu nói cô ấy có quan hệ với một nhân vật tương đối có thế lực. Cho dù Tần Trang chết, chuyện mang em ra cũng không phải không thể cho nên em phải có lòng tin. Tóm lại, em phải bảo vệ tốt chính bản thân em! Thời khắc bất lợi, em có thể giả vờ bệnh, giả vờ hen suyễn, hay kêu cảnh sát, hết sức hoãn binh. Nghe chưa, không được để bản thân xảy ra chuyện. Có được hay không?”
Phàn Vũ nhìn chằm chằm Lạc Kỳ, y bảo ”Phàn Vũ, chúng tôi mỗi một người đều hi vọng em lành lặn trở về…”
Em từ từ gật đầu.
”Em xem, bây giờ nhìn Triển Huy khó chịu bao nhiêu.” Lạc Kỳ chỉ tôi, nói với em như nói với một đứa nhỏ, ”Mỗi ngày ngủ không được mấy tiếng, mới vừa mở mắt đã hỏi tôi em thế nào rồi. Mới vừa rồi mang một đống đồ cho em, đáng tiếc đều bị người ta giữ ở ngoài hết.”
Phàn Vũ ngước đầu nhìn tôi, tôi quay đầu chỗ khác, đè nén khó chịu trong lòng. Tôi không thể vì em làm bất cứ chuyện gì, không thể giống như Lạc Kỳ chạy vạy cầu cứu bạn bè. Tôi chỉ có thể chờ, chỉ có thể nhớ, thậm chí ngay cả chữ thích cũng chưa từng nói qua.
Cảnh sát mở cửa, bảo chúng tôi ra ngoài.
Tôi bảo, ”Thưa bố, cậu ấy bị hen suyễn, mong bố để mắt tới cậu ấy hộ con.”
Ông ấy không nói, dò người Phàn Vũ rồi miễn cưỡng gật đầu.
Phàn Vũ cười cười nhìn chúng tôi, ”Em phải đi rồi.”
Lạc Kỳ nắm tay em, bảo em nhớ mấy lời ban nãy.
Rồi em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em. Em lại đang cười, tôi trong giây lát kéo em qua, ôm vào lòng. Vị cảnh sát giật nảy người, Phàn Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, tôi ôm em vào trong ngực, ôm thật chặt, điên cuồng hôn lên môi em. Phút chốc, bao đè nén của tôi ào ào chạy ra ngoài.
Lúc buông Phàn Vũ ra, em mở hai mắt thật to, một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt em rơi xuống tay tôi.
Cảnh sát khó tin nhìn chúng tôi, Lạc Kỳ khẽ mỉm cười một cái.
Tôi siết chặt bả vai em, xúc động nói, ”Phàn Vũ, anh và Đông Đông đợi em ở nhà.”
Em cúi đầu cười.
”Anh như vậy làm sao em chờ được…”
Vị cảnh sát đó đem em đi, tôi nghe tiếng kim loại kéo lê trên hành lang dần dần biến mất. Nhìn ô cửa tí xíu, ngoài kia bóng cây đang nghiêng nghiêng dưới nắng, trong lòng lại có một giây thấy hạnh phúc.
Lạc Kỳ vỗ vai tôi, đi ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài rất rộng, gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái, màu xanh lơ trải dài vô tận đến đường chân trời.
Lạc Kỳ ngồi trên xe, không nói gì, tôi ngồi ở bên kia. Giống như đến lúc, y kêu, ”Triển Huy…”
”Ừ?”
Y cười, ”Không biết phải nói gì.”
”Nói về Phàn Vũ à?” Tôi hỏi.
Lạc Kỳ bảo, ”Ngày đó lúc Xuyên ca tìm Phàn Vũ, tôi có nói với cậu, tôi muốn thật lòng thật dạ yêu Phàn Vũ. Mặc dù từ yêu đó có thể ý nghĩa không giống yêu cho lắm. Lần đó em đã khóc. Sau đó em nhìn thấy cậu với Vu Song. Tôi nghĩ cậu không phải là loại người giống chúng tôi, cho dù cậu đối với Phàn Vũ tốt như vậy cũng sẽ không thế nào được. Hơn nữa đối với em, cảm nhận của em hoàn toàn khác. Cậu biết đấy, đối với cong, chuyện yêu một thẳng là chuyện vô cùng thống khổ.”
”Cho nên Xuyên ca mới khuyên cậu như thế. Cậu lần đó làm gì với Vu Song tôi đại khái cũng đoán ra, nhưng chuyện Vu Song làm như thế, tôi cũng không nghĩ tới! Nói Phàn Vũ ngu, nó cũng ngu không kém. Nhưng mà Triển Huy, tôi muốn xác nhận với cậu một chuyện, tình cảm của cậu đối với Phàn Vũ cuối cùng là tình cảm gì? Vừa rồi cậu làm như thế, tôi không thể không nghĩ tới, cậu là gay rồi sao?”
”Tôi không phải gay.”
Y ngẩn ra.
”Nhưng tôi yêu Phàn Vũ.”
Y nhìn tôi. Tôi nhìn y. Y cười. Tôi cũng cười.
Tôi nghĩ, tất cả, có lẽ đều tốt đẹp hết rồi.
Cuộc sống này vốn là có một số chuyện, không cần nhất định phải là cái gì mới có thể làm gì, đặc biệt là tình cảm.
Về nhà, tôi cho Đông Đông ăn sau đó ngồi xem với nó mấy đĩa CD quay Phàn Vũ và Trương Kiều. Phàn Vũ trước mặt tôi, mặc dù không thể chạm nhưng gần đến rung động.
Ban đêm, điện thoại tôi đổ chuông. Đêm khuya thanh vắng, tiếng chuông điện thoại càng trở nên chói tai.
”Triển Huy!” Lạc Kỳ gấp gáp nói vào điện thoại.
Tôi nghe được âm thanh của y, từ trên giường phóng xuống, Lạc Kỳ ngập ngừng không nói ngay làm tôi sốt ruột muốn chết.
Một hồi sau, y mới nhả ra được mấy chữ rời rạc,
”Phàn Vũ, bệnh viện!”
”Phàn Vũ…” Tôi không biết phải hỏi thế nào.
”Lát nữa tôi qua, cậu và tôi đi.”
”Phàn Vũ không có chuyện gì chứ? Hen suyễn lại phát tác sao?”
Lại là một hồi trầm mặc, Lạc Kỳ bảo
”Tần Trang, bắt đầu hành động rồi.”
Đầu tôi nhoáng một cái rơi vào bóng tối, Tần Trang – danh tự này đối với tôi mà nói đã trở thành ác mộng sâu kín nhất. Đó là tên của một ác ma!