Lam Thiên xua tay: "Đừng cảm ơn vội, tôi cũng có chuyện muốn nói."
"Ừm, nói đi."
"Tôi thích nam."
Lam Thiên nói rất tự nhiên, giống như nói "tôi thích bánh cốm giòn", "tôi thích snack khoai tây", "tôi thích ăn Ferrero Rocher".
Lam Thiên thích nam, hoàng hôn vẫn có màu vàng sẫm, tà dương vẫn trôi về tây, thiên nhai vẫn ánh lên một đường cam đỏ, khác chăng là áng mây phía xa xa bị trời chiều nhuộm thành màu hồng, nhưng chỗ biến đổi này cũng chẳng có gì không ổn.
Vậy nên Triển Thành Chu nói: "Vẫn tốt mà."
Lam Thiên hơi trợn mắt, lộ ra một ít cảm xúc phức tạp mà Triển Thành Chu không hiểu được.
"Có biết tốt thế nào không mà dám nói tốt hả?" Giọng điệu của Lam Thiên có chút bất mãn, không cho Triển Thành Chu cơ hội biện giải mà nói tiếp, "Mẹ tôi nói thích nam thì không giống đa số con trai, không giống không có nghĩa là sai, cũng không phải là bệnh, chỉ là khác biệt thôi. Mẹ tôi còn nói không phải ai cũng hiểu được chuyện này, vậy nên so với người khác tôi khó sống hơn một chút, mà như vậy so với người khác càng phải dũng cảm hơn một chút. Dũng cảm là một phẩm chất tốt, đúng không?"
Triển Thành Chu gật đầu.
Lam Thiên cười nói: "Về thôi."
Chân Lam Thiên bị thương, ngồi ở yên sau xe Triển Thành Chu, chờ Triển Thành Chu đạp đi mới vịn khung sắt phía sau mà hỏi: "Cậu có bận tâm không?"
Trời tối, đèn đường lần lượt sáng lên, tốc độ của Triển Thành Chu vẫn nhanh hơn đèn một chút, tầm nhìn không rõ ràng, thính giác cũng kém đi.
Hắn cao giọng hỏi: "Anh nói gì?"
"Tôi hỏi cậu có bận tâm không?"
"Bận tâm cái gì?"
Lam Thiên không đáp.
Triển Thành Chu dừng lại ở giao lộ, nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại nói: "Phía trước có dốc."
Lam Thiên nhìn hắn mỉm cười khiến tâm tình Triển Thành Chu thoải mái: "Ôm chặt."
Con dốc đó rất dài, dài đến mức lực hút Trái Đất có thể thừa cơ tác quái.
Lam Thiên vòng tay qua eo Triển Thành Chu, mặt theo quán tính mà áp vào lưng hắn, tim theo cảm xúc mà rung động liên hồi.
Thích mà một cảm xúc kỳ lạ, khiến con người trở nên dũng cảm, cũng làm con người yếu đuối.
Lam Thiên vô số lần đắn đo có nên biểu lộ với Triển Thành Chu hay không.
Trước khi trở thành bạn bè của Triển Thành Chu, cậu nghĩ, để thân thiết hơn đi, gần thêm chút nữa rồi hẵng quyết định.
Hiện tại bọn họ chỉ cách một lớp quần áo, Lam Thiên lại nghĩ, như thế này đã đủ rồi, rất tốt rồi.
Cậu xoắn xuýt cực kỳ.
Triển Thành Chu đưa Lam Thiên đến dưới nhà, liếc nhìn mắt cá chân cậu: "Sáng mai em đến đón anh."
Lam Thiên nhảy lò cò xuống xe: "Ừa."
Cậu nói: "Bye bye", rồi nhảy lò cò về hướng cửa.
Triển Thành Chu nhìn theo bóng lưng cậu, cảm thấy Lam Thiên còn gầy hơn trong ấn tượng của hắn, tay áo đồng phục rộng hơn một cỡ, đung đưa theo động tác của cậu.
Triển Thành Chu gọi một tiếng, chân sải một bước dài đến trước mặt Lam Thiên, "Em đưa anh lên."
Lam Thiên nghiêng đầu: "Chỉ có mấy bước thôi."
Triển Thành Chu ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Lam Thiên do dự một chút, sau có ôm cổ Triển Thành Chu.
"Lên nhé?"
"Ừm."
Triển Thành Chu cõng Lam Thiên lên, hai tay nâng khuỷu chân.
Lam Thiên rất nhẹ, thanh âm quanh quẩn bên tai Triển Thành Chu cũng rất nhẹ: "Triển, ngày mai có thể thắng không?"
"Không phải anh nói trận hôm nay là khó nhất sao? Về sau đều dễ dàng, có thể thắng."
"Nếu ngày mai thắng..."
Hơi thở của Lam Thiên phủ khắp tai phải Triển Thành Chu, vừa ẩm vừa ấm, khiến nội tâm Triển Thành Chu tê dại.
Hắn dừng bước, nghiêng mặt, chóp mũi lướt qua gò má Lam Thiên: "Hửm?"
Mặt Lam Thiên lập tức đỏ lên. Đèn ở hành lang không quá sáng, Triển Thành Chu không nhìn rõ lắm, nhưng hắn cảm giác được Lam Thiên đang thẹn thùng.
"Tôi sẽ nói thêm một chuyện."
"Bây giờ không thể nói sao?"
"Ngày mai đi, ngày mai lại nói."
Trước khi ngủ, Triển Thành Chu ngẫm nghĩ lại những chuyện phát sinh hôm nay. Lam Thiên chơi bóng bạt mạng; Lam Thiên bị thương, hắn vào thay cậu; hắn thẳng thắng với Lam Thiên, Lam Thiên nói hắn khác biệt; Lam Thiên nói mình thích nam, giống như muốn động viên hắn; Lam Thiên còn nói chờ thắng trận đấu tiếp theo lại nói với hắn một chuyện.
Là chuyện gì?
Có vẻ không phải là chuyện quá quan trọng.
Lam Thiên là người như vậy —— ước mơ kinh động trời đất, tính hướng kinh động lòng người*, nhưng hết thảy những chuyện hi hữu hiện diện trên người Lam Thiên đều trở nên hết sức bình thường.
*Raw là 石破天惊 – thạch động thiên kinh, thành ngữ xuất phát từ bài Lí Bằng không hầu dẫn của Lí Hạ đời nhà Đường, chỉ việc bất ngờ, gây kinh ngạc.