Ai ngờ vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy một tràn tiếng sủa. Đó chẳng phải là Tống Đầu Khuyển đó sao?
Tống Đầu Khuyển bị mất đầu trông giống hổ, đầu hơi vẹo về bên phải, đôi mắt trong veo như thủy tinh cầu.
Phần lông bị cạo đi do phẫu thuật chỉ qua một đêm đã mọc ra một lớp lông ngắn bồng bềnh, tuy có hơi mỏng chút nhưng trông giống một chú chó Đức hiện đại.
“Mày tỉnh rồi à? Cậu bé dũng cảm đó” Có lẽ do được Vân Sanh cứu mà Tiểu Khuyển cũng bớt ác cảm với nàng, nhưng khi Vân Sanh đặt bát cháo xuống thì nó không chịu ăn.
“Không thích ăn à? Không ăn vết thương của mày sẽ không khỏi đâu” Vân Sanh thở dài.
Có lẽ nàng sẽ phải đến thợ săn trong làng mua ít thịt sống về băm cho nó vậy.
“Ồ, ta nhớ đã liên lạc mà quên đi báo cáo ở Pháp Miếu rồi” Sau khi thở thành dược đồng của Pháp Miếu, ngày nào Vân Sanh cũng mất bốn tiếng để thu hái thảo dược giúp Mã Pháp Sư Dương Đại Pháp Miếu.
Vân Sanh vội vã rời khỏi nhà, sau khi nàng rời đi, Tiểu Khuyển nhìn bát cháo đầy nghi ngờ. Những gì con người vừa mới nói vẫn còn văng vẳng bên tai nó, nếu bạn không ăn nó thì vết thương của bạn sẽ không lành.
Nó ngập ngừng, hít hà bát cháo tỏ vẻ kinh tởm.
Lúc Vân Sanh đến Pháp Miếu đã là giữa trưa, sắc mặt Ma Pháp Sư Dương Đại âm trầm mắng.
“Đi thu dọn dược thảo đi, trước khi mặt t rời lặn phải phân loại hết thảo dược nếu không thu dọn cho ổn thì không cần tiền công tháng này nữa, cũng không được tiến vào kho trong cùng, nếu không….” Sắc mặt Vị Đại Ma Pháp Sư mới lạnh lùng, chỉ vì khí chất ông ta lạnh lùng, bình thường trẻ con chẳng có đứa nào dám đến gần ông ta.
Lúc ông ta nói có một tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt u ám của ông ta. Vân Sanh bị ông ta nhìn chằm chằm mà tim đập bình bịch, vội vàng giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhóc con dốt nát, trong hiệu thuốc có gần nghìn loại, để xem xem con nhóc sắp xếp chúng trong bốn canh giờ như thế nào. Một cô nhóc non nớt, lại để một Đại Ma Đạo như ông ta ngồi đợi thì thật là ngu ngốc.
Sau khi Dương Tố rời đi, Dạ Bắc Minh từ bên cạnh đi ra. Vân Sanh nhìn trong Pháp Miếu có hàng ngàn dược liệu thì nhíu mày, tiền lương một lạng bạc một tháng này thật sự không dễ lấy tý nào.
May mắn thay Vân Sanh cũng có khá nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý thảo mộc này. Theo lẽ thường thì trước tiên nàng sẽ xác định từng chủng loại dược thảo một cách cẩn thận, sau đó thì viết vào một quyển sách nhỏ.
Không rõ trời bên ngoài đã trở nên tối om, có một mùi thơm thoảng thoảng ngay chóp mũi Vân Sanh. Bụng nàng kêu rầm rầm, Vân Sanh tự sưng nhớ đến lúc sáng nàng vội vàng ra ngoài vẫn còn chưa ăn sáng.
Nguồn gốc mùi thơm bắt đầu từ chỗ Dạ Bắc Minh ngồi bên cửa sổ không rõ từ bao giờ. Trên tay anh chàng đang cầm một chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm.
“Tiểu Mèo Hoang, đói chưa, có muốn ăn không ha?” Dạ Bắc Minh chớp chớp mắt nhìn Vân Sanh, trong đôi mắt mờ sương lóe lên nụ cười âm hiểm.
Trong lòng Vân Sanh thầm nói, quân tử có thể giết nhưng không thể nhục, tuyệt đối không ăn thịt.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua, nhưng lời này đã nói ra, nhân phẩm quý giá, tự do càng quý hơn, nếu chỉ vì miếng cơm thì có thể vứt bỏ hết.
Đúng lúc nàng vung tay lên chuẩn bị giật đồ ăn trên tay Dạ Bắc Minh thì người sau đã duyên dáng cắn một miếng bánh bao rồi.
“Anh!” Vân Sanh tức giận suýt ngất.
“Động tác quá chậm, với tốc độ của em thì trăm lần gặp thôn nữ Hỏa Nham cũng chết trăm lần rồi, không phải em lúc nào cũng may mắn như vậy đâu” Dạ Bắc Minh nhếch mép, đã nước thêm một cái, còn cái chân thú trong tay thì ném cho Vân Sanh.
Vân Sanh do dự chút, nhìn cái chân thú, nàng chợt nhận ra đó là một chân yêu thú, có giá cao đến mức nhà trưởng thôn cũng không dám ăn tý nào.
“Chỉ cần thân hình nhỏ bé, không ăn chút thịt yêu thú thì thể lực không tiến bộ được tý nào đâu” Thịt yêu thú có tác dụng làm thân thể mạnh lên, Vân Sanh cũng chưa từng ăn thịt yêu thú bao giờ.
Mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn, Vân Sanh không thèm để ý nữa bắt đầu gặm chân thú, nghĩ đến Tiểu Khuyển ở nhà bất giác Vân Sanh hạ tốc độ ăn xuống.
“Mau ăn đi, hôm nay ta trộm cái chân thú này của Dương Đại Ma Pháp Sư, nếu ông ấy mà phát hiện ra thì đáng sợ lắm đó” Dạ Bắc Minh nói xong, Vân Sanh bỗng ho khan một tiếng, con người đen kịt như sắp rớt ra ngoài.
“Đừng có nhìn ta chằm chằm thế, em không phải lo bị phát hiện đâu. Lên núi săn mấy con yêu thú mang về, cứ yêu thú là được, ai ăn thì người đó phải chịu trách nhiệm, ta không giúp em được đâu” Nói xong Dạ Bắc Minh xoay người nhảy lên biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn mình Vân Sanh điên cuồng nhìn chằm chằm chỗ đó.
Cái tên chết tiệt này cón xảo quyệt hơn cáo nữa!
Vân Sanh cắn mạnh xuống chân thú, cứ như thể chân thú là Dạ Bắc Minh vậy. Nhưng phải nói rằng tay nghề của tên mù này khá được đó.
Vân Sanh đã sớm phát hiện ra thịt yêu thú có thể tăng cường thể lực, xem ra lời này rất đúng, Vân Sanh quyết định sáng mai sẽ lên núi ăn yêu thú một chút rồi về.
Khoảng đến chiều khi Dương Đại sư đến Pháp Miếu thì Vân Sanh đã cung kính đứng đợi sẵn ở đó rồi.
Một tập sách thuốc với nét chữ ngay ngắn, phân loại rõ ràng các loại dược thảo được trình ra.
“Dương đại sư, Pháp Miếu tổng cộng có 988 loại thảo dược, trong đó có hơn 50 loại đã hỏng, cháu đã thu dọn sạch rồi ạ, còn lại 938 loại cháu đã cất vào trong các ngăn kéo. Trên mỗi ngăn kéo đều có đánh số tương ứng, ông có thể đối chiều từng cái một ạ” Vân Sanh đưa tập sách thuốc ra.
Dương Đại sư thấy vậy thì sửng sốt, ông ta cố ý làm khó Vân Sanh, ai ngờ con bé chỉ mất có mấy tiếng đồng hồ mà có thể sắp xếp kho thuốc ngăn nắp đâu vào đấy.
Sau khi so sánh từng thứ một, thấy thảo dược thật sự đã được sắp xếp rất cẩn thận, sắc mặt Dương Đại sư cũng dịu đi chút.
Ông ta nghĩ thầm, “Không ngờ trong cái thôn nhỏ này mà lại có một đứa trẻ tinh thông y thuật thế này, tiếc là con bé xuất thân bần hàn, lại không biết pháp thuật. Nếu không con bé ở dưới tay chỉ dạy của Ma dược sư có lẽ sẽ kế thừa được y bát của ta cũng nên”
Dương Đại Sư trầm ngâm một lát, sau khi đối chiếu các tờ thuốc thấy không sai mới để Vân Sanh về.
“Dương Đại sư ơi, cháu phát hiện thấy trong hiệu thuốc không còn Thảo Phòng Phong nữa ạ, đây là thuốc cảm mạo thông thường, dân hay dùng, đại đa số mọc ở sau núi, không biết cháu có cần lên núi hái thuốc vào sáng mai không ạ?” Khuôn mặt Vân Sanh tươi cười.
“Được rồi, cháu còn nhỏ, một mình vào núi không tiện, để ta bảo Dạ Bắc Minh đi cùng cháu” Dương Mã Sư ngẫm nghĩ liền đồng ý đề nghị của Vân Sanh.
Sau khi Vân Sanh về đến nhà thấy cháo lúc sáng vẫn còn đầy, liền đặt nửa chân yêu thú còn sót lại trước mặt Tiểu Khuyển. Tiểu Khuyển liếc nhìn Vân Sanh, cuối cùng không nhịn được gặm lấy chân yêu thú bắt đầu ăn ngấu nghiến. Khóe miệng Vân Sanh nở nụ cười