Mồi lửa đầu tiên được thắp lên vào tết trung thu năm nay, khi Lê Minh cùng Trần Mạnh Quân chuẩn bị lên giường đi ngủ thì ngửi được một mùi cháy khét trong không khí, ánh lửa bên ngoài hắt lên xuyên qua cửa giấy thắp sáng cả căn phòng
Sau khi dặn dò Lê Minh vài câu Trần Mạnh Quân ra ngoài xem xét tình hình, cậu nhìn thấy trong sân vườn mà bản thân vất vả vun đắp, từng bông hoa đang oằn mình trong ngọn lửa rồi bị nuốt chửng mà tàn lụi
Trần Mạnh Quân đi gọi tiểu Đồng và một số gia nhân phụ cậu dập lửa, không bao lâu đã dập xong nhưng tất cả hoa mà cậu trồng đều cháy đen, cá dưới hồ cũng vì nóng quá mà chết, Trần Mạnh Quân đau lòng không thôi nhìn mấy con cá nhỏ được cậu nuôi béo ú bị người ta luộc chín trôi lềnh bềnh trong nước
Về đến phòng Trần Mạnh Quân được Lê Minh dùng khăn ướt lau lại đôi tay dính đầy than tro và gò má bị lửa hun nóng, thấy cậu im lặng mãi không nói gì chắc là nhớ thương mấy con cá béo liền siết tay ôm cậu vào lòng hướng môi cậu mà hôn hôn
Trần Mạnh Quân được Lê Minh an ủi cũng bớt thương nhớ đám cá nhỏ, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, cậu biết sau hôm nay có khi sẽ chẳng còn nhiều cơ hội để an tâm ngủ. Trần Mạnh Quân vùi đầu thật sâu vào lồng ngực Lê Minh, hít thở mùi hương của hắn để xoa dịu tâm tình bất an trước sóng to gió lớn
Mấy ngày sau đám cháy Trần Mạnh Quân ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi, hoa trong vườn cũng không trồng lại, đám cá đã chết được cậu với tiểu Đồng chôn cất cạnh bên gốc cây già. Cậu vẫn bình thản xem đó như một sự cố ngoài ý muốn vẫn vui vẻ chăm sóc Lê Minh
Hôm nay sau khi cơm nước xong rồi hôn vài cái dỗ dành Lê Minh, Trần Mạnh Quân cùng tiểu Đồng và tiểu Hoa ra chợ mua thêm ít vật dụng cần sử dụng, cậu cũng muốn mua cho Lê Minh vài quyển truyện dân gian khi nhàm chán có thể đọc qua
Nhưng thật không may vừa rời khỏi Lê gia không lâu, Trần Mạnh Quân bị một kẻ bịt mặt dùng khăn tay tẩm thuốc mê bắt đi
Tiểu Hoa cùng tiểu Đồng chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng không đuổi kịp kẻ bắt cóc, chỉ có thể gấp gáp mà chạy về Lê gia báo tin
Lê Minh sau khi nghe tiểu Đồng nói xong suýt đã gấp không chờ nổi mà chạy ra ngoài kiếm cậu, sáng nay Trần Mạnh Quân còn ngọt ngào hôn hắn, cậu dùng ngón tay trỏ câu lấy ngón tay hắn quấn quýt dỗ hắn vui vẻ, còn chưa hết một ngày đã bị bắt đi, hơn nữa còn không biết là kẻ nào làm
Lê Minh bình ổn lại tâm trạng của mình, dặn dò tiểu Đồng đi báo quan phủ và lão gia vẻ mặt không giấu nổi sự bất an. Tiểu Đồng vừa ra khỏi cửa Lê Minh liền không nhịn nổi nữa mà đứng dậy, hắn suy xét một lượt từ đầu đến cuối những sự việc đã diễn ra gần đây
Về phía Trần Mạnh Quân, sau khi tỉnh lại cậu cố gắng mở mắt để xem tình hình bên ngoài nhưng phát hiện trước mắt tối đen, chắc chắn là đã bị bịt kín. Cậu thử cử động nhưng tay chân đã bị trói chặt, phía dưới nơi cậu nằm có lót đệm mềm có vẻ như là đang trong một căn phòng nào đó
Cảm giác bị chụp thuốc mê quả không dễ chịu, đầu cậu hiện tại còn đang quay cuồng lâng lâng, muốn ngồi dậy cũng không được
Cậu nghe có tiếng ồn ào phía ngoài nhưng miệng bị nhét vải cơ bản là không thể la hét kêu cứu, quả nhiên thả mồi câu liền dính cá, nhưng lộ liễu như này cũng thật làm Trần Mạnh Quân bất ngờ
Trần Mạnh Quân đến đây thân cô thế cô, Lê Minh hiện tại không tiện ra mặt, nếu hôm nay bị bắt tám phần mười là cậu sẽ bị giết chết. Đương nhiên Trần Mạnh Quân chưa muốn chết, cậu còn chưa giúp Lê Minh trả được thù, còn chưa gặp lại được ba mẹ và em gái sao cậu cam tâm mà chết chứ
Đợi một lúc lâu sau có tiếng bước chân từ xa đến gần, tiếng cửa cót két sau đó đóng lại. Người nọ bước tới gần cậu, Trần Mạnh Quân giả vờ chưa tỉnh dậy định xem tiếp theo hắn sẽ làm gì
Thấy cậu giả vờ cũng quá vụng về, người đó một tiếng cười nhạo, đến gần kéo xuống bịt mắt cho cậu
Đôi mắt thời gian dài không tiếp xúc với ánh sáng khiến Trần Mạnh Quân chớp mở vài lần để thích nghi mới nhìn tới người trước mặt
Một người không biết tính vào quen biết hay xa lạ, vừa mới gặp cách đây không lâu, ấn tượng cuối cùng còn có chút đau đớn
Trương Đông thông thả cầm miếng vải đen vừa tháo từ người Trần Mạnh Quân ra ngồi lại trên ghế bắt chéo chân, mũi dí sát vào mảnh vải mắt híp lại mà hít hà mùi hương của Trần Mạnh Quân còn lưu trên đó
Trần Mạnh Quân nhìn thấy hắn ta như vậy gai ngược khắp cơ thể đều nổi lên, cảm giác ghê tởm như hắn đang hít hà khắp cơ thể cậu
Cậu hiện tại tức đến ngứa răng, hối hận khi đó bản thân vẫn là ra chân quá nhẹ, để tên biến thái này hồi phục sớm như vậy
"Aizz, mùi vị của thái thái vẫn y như vậy, làm ta cứ thương nhớ a!" Sau khi ngửi tới đã đời, Trương Đông ngẩng mặt lên ngắm nhìn gương mặt tức giận đỏ bừng của Trần Mạnh Quân. Biết cậu không nói được hắn ta cũng không phật lòng mà tự biên tự diễn
"Ngày đó ta từng nói muốn vui vẻ với thái thái trước mặt Lê Minh, e là giờ cũng không thực hiện được" Hắn ta ngưng lại quan sát nét mặt của Trần Mạnh Quân, hài lòng nhìn ra nét hoảng sợ trên mặt cậu lại nói tiếp
"Nhưng hôm nay có dịp vô tình hai chúng ta gặp nhau, ta cũng không ngại bồi thái thái một đêm đâu nha" Nói xong hắn cười nham hiểm mà đến gần giường Trần Mạnh Quân đang bị trói
Trương Đông vươn tay cọ vào đôi gò má đỏ bừng, có chút phồng lên do miệng đang bị nhét vải của cậu, hắn ta than thở
"Cái miệng nhỏ xinh như này, không nên ngậm cái miếng vải rách này nha, thái thái có muốn ngậm cái khác không? Ta chắc là bộ dạng thái thái sẽ rất xinh đẹp đó"
Tay hắn ta trượt theo gò má xuống cái cổ mảnh khảnh, lướt qua lồng ngực xuống bụng, dừng trên tiểu Quân ấn nhẹ rồi cười khẽ khi thấy cậu tránh né, cuối cùng dừng lại ve vuốt đùi non mẫn cảm
Trương Đông hài lòng thấy Trần Mạnh Quân cựa quậy tránh né bàn tay hắn ta, Trương Đông thuận theo cậu mà rút tay về, bắt đầu cởi thắt lưng của mình
Trần Mạnh Quân nhìn hành động của hắn ta thì mở to mắt trừng trừng trong đầu tìm cách trốn chạy. Hắn ta chậm rãi cởi bỏ từng lớp từng lớp quần áo trên người lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng dương v*t đen đúa xấu xí
"Thái thái lần trước nhẫn tâm lắm nha, đá ta một cái đau chết được, lần này coi như ta trả lại thái thái cả vốn lẫn lãi. Cậu em dưới này đã chinh chiến qua vô số mỹ nhân, chắc chắn khiến thái thái dục tiên dục tử, có khi ngày mai tỉnh dậy thái thái còn quên mất Lê Minh là ai đó chứ" Vừa nói hắn ta vừa cười đắc ý, trong lời nói càn rỡ đến kinh tởm khiến Trần Mạnh Quân Nghe xong chỉ muốn giết người
Hắn ta leo lên giường nằm đè lên người Trần Mạnh Quân, tay không an phận mà bắt đầu tháo quần áo trên người cậu, mặt vùi vào cổ cậu hít hà, vươn cái lưỡi tanh hôi liếm láp tới lui
Quần áo bị níu kéo lộ ra lồng ngực trắng nõn, trên đó còn động lại vài dấu hôn Lê Minh để lại hôm qua
Trương Đông nhìn chằm chằm vào dấu hôn chói mắt, hắn ta đương nhiên bất ngờ vì nghĩ rằng Trần Mạnh Quân cũng chỉ theo Lê Minh hầu hạ hắn ăn ngon uống ngon, chứ sao có thể thõa mãn được cậu. Thì ra kỹ nữ này đã bị chơi qua, hắn ta tức giận quát
"Kỹ nữ, thì ra Lê Minh không thỏa mãn được ngươi, ngươi liền không chờ được mà ra ngoài tìm nam nhân vui vẻ. Trước mặt ta còn tỏ vẻ liệt nữ, thật ra bên trong cũng chỉ là một con điếm, biết trước vậy ta đã bắt ngươi về sớm hơn rồi" Vừa nói hắn ta vừa dùng tay đánh mạnh vào hai cái vú cậu, cảm giác đau đớn nhục nhã truyền khắp toàn thân khiến Trần Mạnh Quân tủi thân mà rưng rung
"Ta còn định nhẹ nhàng với ngươi nhưng xem ra không cần nữa" Máu giận nổi lên Trương Đông mạnh tay xé nát cái quần mỏng manh trên người Trần Mạnh Quân, tay cởi trói trên chân cậu, bàn tay to rộng cầm lấy cổ chân cậu tách ra thật rộng, Trần Mạnh Quân dùng hết sức xùng vẫy nhưng bất thành, chân bị bắt dang rộng sang hai bên
Động tác ngay lập tức dừng lại vì hắn ta đã thấy phía dưới dương v*t nhỏ nhắn tinh xảo kia, một miệng huyệt đỏ au. Nếu Trương Đông còn không biết đây là gì thì kinh nghiệm thân kinh bách chiến của hắn ta coi như bỏ đi, chỉ là hắn ta chưa từng được nhìn qua cảnh sắc nào tươi đẹp như thế
Cả người Trần Mạnh Quân hoảng sợ mà run run, hai chân bị tách ra, khiến hai mép thịt bướm vốn ngày thường dè dặt khép chặt bị kéo ra một khe hở, phía dưới còn lấp ló cái miệng nhỏ xíu
Trương Đông gấp không chờ nổi mà cười đê tiện, thì ra kỹ nữ này còn có một cái bướm non, hèn chi dâm như vậy, không nhịn nổi mà một bên đi tìm nam nhân chơi mình một bên giả vờ liệt nữ ngày ngày chăm sóc phu quân
Hắn ta chuyên tâm nhìn vào cái bướm nhỏ, nhìn thịt bướm ngại ngùng mà co rút, tay hắn ta còn cầm chặt chân Trần Mạnh Quân không buông, hắn ta đưa mặt lại gần thổi vài cái vào lỗ bướm thành công khiến lỗ bướm co rút nhanh hơn
Trần Mạnh Quân đau khổ mà khóc, nước mắt như chuỗi hạt nối đuôi nhau trào ra khỏi khóe mắt làm ướt đẫm tóc mai hai bên, tiếng nức nở bị tắc trong cổ họng. Cậu xấu hổ nhục nhã, cảm giác khác xa so với khi Lê Minh chạm vào khiến cậu sơ hãi. Trần Mạnh Quân muốn trốn tránh nhưng sức lực cậu chẳng còn bao nhiêu làm thế nào cũng không tránh thoát
Trương Đông nhìn thấy cậu khóc hắn ta càng thích thú, ép sát thân trên lên người cậu, cử động eo đặt quy đầu bên ngoài miệng huyệt chuẩn bị tấn công
Tưởng chừng Trần Mạnh Quân sẽ thất thân trong tay Trương Đông, ngay khi hắn ta chuẩn bị dùng lực động eo, một tiếng động bén nhọn vang lên bên tai. Trần Mạnh Quân chỉ thấy Trương Đông trừng lớn mắt mà không động đậy, chất lỏng ấm áp dính nhớp từ cách tay phải hắn ta không ngừng tràn ra thành dòng chảy xuống bụng Trần Mạnh Quân
Chân phải thoát khỏi trói buộc, nhân lúc Trương Đông còn ngơ ngác Trần Mạnh Quân dùng chân được tự do đạp mạnh vào ngực hắn ta, giả thoát cho cái chân còn lại. Cậu liều mình dùng hết sức bình sinh mà chạy xuống giường
Do dùng lực quá mạnh chân cậu đạp phải đồ vật gì đó khiến cả người bổ nhào về phía trước, nhắm mắt chờ đợi cơn đau ập đến, cả người Trần Mạnh Quân liền rơi vào cái ôm ấm áp, nhưng chưa kịp cảm nhận được vòng tay người nọ, cậu đã nghe sau lưng truyền đến tiếng hét của Trương Đông
"Aaaaaaaaaa.." Trần Mạnh Quân bị dọa sợ, theo bản năng quay đầu lại quan sát phía sau, cậu chỉ thấy Trương Đông đang lăn lộn trên giường, tay phải hắn đang ôm lấy cánh tay trái không ngừng chảy máu, cánh tay còn lại từ khuỷu tay đã biến mất.
Gương mặt khôi ngô vì đau mà vặn vẹo đáng sợ, phần cánh tay bị cắt đứt của hắn ta do khi nãy bị Trần Mạnh Quân quấy loạn mà lăn lóc dưới chân giường, bị cậu vô tình đạp trúng, hai mắt hắn ta trợn to giận dữ nhìn về phía Trần Mạnh Quân
Trần Mạnh Quân chứng kiến cảnh tượng trước mắt trong đầu chỉ có một chữ chạy, cơ thể vừa nhúc nhích đã bị giữ chặt, cậu không suy nghĩ được gì nhiều mà vùng vẫy tránh thoát. Thấy cậu kích động như vậy người kia càng giữ chặt cậu, vương tay lấy miếng vải đang nhồi miệng cậu ra để cậu dễ dàng hít thở hơn
Miệng được giải thoát Trần Mạnh Quân liền vừa la hét vừa chống trả "Buông.....buông ra...buông tôi ra" Nước mắt không kiểm soát mà tuông rơi trên mặt làm nhòe tầm nhìn của cậu
"Ngoan, là anh đây, đừng sợ, đừng sợ" thấy cậu càng ngày càng hoảng loạn Lê Minh không đành lòng mà siết chặt cậu vào lòng, tay để trên đỉnh đầu cậu khẽ vỗ chờ cậu bình tĩnh lại
Ngửi được mùi vị quen thuộc, cơ thể lạnh lẽo được bao trùm trong cái ôm ấm áp Trần Mạnh Quân dần lấy lại được bình tĩnh, động tác né tránh cũng yếu dần. Lê Minh thấy cậu không còn tránh né hắn nữa mới đưa tay cởi trói tay cho cậu, sau đó kéo bịt mặt xuống để cậu nhìn thấy mặt hắn
Trần Mạnh Quân nhìn thấy Lê Minh, không nói lời nào liền dùng đôi tay bé nhỏ bị siết đến đổ máu ôm chặt hắn, vùi mình vào lồng ngực hắn tham lam hít lấy mùi hương làm cậu yên lòng. Kích động qua đi cơ thể trở lại trạng thái thả lỏng, người cậu không chút sức lực mà dần dần trượt xuống được Lê Minh nhanh tay giữ lại
Nước mắt Trần Mạnh Quân làm ướt một mảng lớn trên người Lê Minh, hắn không chê bai còn ôm lấy cậu, cởi ra áo của mình khoác lên người Trần Mạnh Quân che lại cơ thể đang không ngừng run rẩy
Nhận được ám hiệu của Lê Minh, người mặc đồ đen còn lại không chút do dự đánh ngất Trương Đông trước khi hắn ta thấy được diện mạo của Lê Minh
Lê Minh dặn dò vài câu, cuối người xuống vòng qua hai chân Trần Mạnh Quân để cậu vòng tay lên cổ hắn, bế người mang đi
Người mặc áo đen còn lại nhìn hai người anh anh em em rồi đi mất, sau đó nhìn qua Trương Đông không một mảnh vải đang nằm liệt trên giường máu chảy thành sông mà ê cả răng, cuối cùng cam chịu xé một miếng vải từ đống quần áo loạn xa trên sàn quấn vài vòng siết chặt phía trên vết thương rồi vác ngang người hắn ta trên vai bay đi
- -----------------------------------------------------------
Huhuhu tui là team sủng thụ nên tui thề, tui hứa, tui đảm bảo là chuyện như này sẽ không xảy ra nữa đâu
Hãy tha thứ cho tui đi, chỉ một lần này thôi ~.~
Chương sau không có H đâu ạ! đừng mong đợi nữa