Lạnh giá làm cho hắn dừng lại động tác, tay phải vén chăn gấm thật dày ra đối Xuân Yến hầu hạ ở ngoại sảnh phân phó, "Xuân Yến, mang hai chiếc chăn gấm tới đây, nhanh!"
Xuân Yến nghe vậy, xốc bức rèm che lên đi vào, đến tủ quần áo lấy ra hai chiếc chăn gấm màu đỏ nhẹ nhàng phủ lên trên hai người.
"Thêm than vào lò sưởi!" Cảm giác lạnh lẽo kia làm Dạ Vô Ưu đau lòng, hắn không biết Mộ Dung Tình chống đỡ như thế nào, ở trong bão tuyết đi tới ba ngày ba đêm.
Nhưng hắn biết, một khắc kia khi thấy nàng ngã xuống, hắn lo lắng đi tìm ba ngày đến chân đều đã run run cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Trời giá lạnh đến đất cũng đóng băng, gió cùng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, sự giá rét kia, hắn không biết nàng là như thế nào từ Lang Gia sơn chạy đi, thậm chí đi nhầm hướng, làm hại hắn mang theo Dạ Lang cùng thị vệ vương phủ tìm ba ngày ba đêm mới tìm được.
Thời điểm tìm thấy nàng, trên lông mi của nàng đều lấp lánh băng, áo lông chồn bạc trên người sớm ướt đẫm kết băng, cứng ngắc dán trên người nàng, một khắc kia, tim của hắn không hiểu co rút đau đớn.
Giờ khắc này, hắn lại cảm thấy đau lòng đối với quân cờ là nàng! Mất đi nàng, mục đích của hắn tuy vẫn có thể đạt được, nhưng sẽ trễ thật lâu.
Hắn đợi nhiều năm, ẩn nhẫn nhiều năm, đã không muốn đợi nữa, không muốn nhịn nữa, nhất là... trong cung truyền ra tin tức hai tháng sau đại thọ phụ hoàng Dạ Lăng Thiên 50 tuổi liền muốn lập trưởng tử làm Thái tử...
Hắn hiểu rất rõ đại ca mình, hữu dũng vô mưu, vạn nhất bị người kích động, thực lực ẩn tàng cùng địa vị hiện tại của hắn khả năng đều sẽ bị...
Buông mắt xuống mâu, Mộ Dung Tình trong lòng vẫn như cũ không một tiếng động, toàn thân tản ra hàn khí băng lãnh, phượng mâu nhắm chặt không một tiếng động, do hơi nóng từ lò sưởi, băng tinh trên lông mi đã được hòa tan, tạo nên ánh sáng lấp lánh trong suốt càng làm khuôn mặt nàng thêm trắng xanh.
Dơ tay giam cầm nữ tử nhỏ xinh trong lồng ngực, rét lạnh thấu xương chui vào đáy lòng, tuấn mi hơi nhíu, sau khi hít sâu một hơi thả lỏng toàn thân, mặc cho rét lạnh theo huyết dịch chảy khắp thân thể.
Cúi đầu, bờ môi ấm áp đụng tới cái trán lạnh giá của nàng, hàn khí từ khóe môi nhanh chóng lan khắp tứ chi bách hài, hắn bất vi sở động, cánh tay trái nhẹ nhàng nhấc lên lót phía dưới đầu nàng, tay phải bị thương chậm rãi đi xuống eo nàng, chạm đến vòng eo nhỏ không đầy nắm tay của nàng, trong lòng hắn đau xót không rõ lí do.
Nàng vốn là thiên kim phủ tướng quân vô ưu vô lự lại bị cửa nát nhà tan, chính mình đổi trắng thay đen giấu nàng ở trong phủ, nàng thông tuệ như vậy nhất định phát hiện dị thường, cho nên mới không vui đi?
Bởi vì không vui, cho nên mang theo Xuân Đào cùng Trương Dực tới phủ tướng quân hoài niệm những chuyên trước kia, thời điểm trở về lại bị sơn tặc Lang Gia sơn cướp đi, nhìn địa phương nàng bị cướp đi kia toàn những dấu chân hỗn độn cùng máu tươi đầy đất, lúc ấy chắc hẳn nàng lại bị kinh hách.
Nàng yếu ớt như vậy lại chỉ dựa vào một chấp niệm mà chống chọi với thân thể bị đông cứng, mặc y phục kết băng trốn khỏi Lang Gia sơn, sau đó lại trong đại tuyết bôn tẩu ba ngày?
Nhìn xuống, ánh mắt rơi vào đôi má xinh đẹp nhưng vẫn mang theo vẻ ngây ngô của nàng, trong đầu hắn lại hiện lên một màn khi mới vừa tìm thấy nàng, cánh tay phải của nàng bị những hòn đá bén nhọn làm bị thương, máu tươi đông cứng trên khuỷu tay, màu máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng nhìn thấy ghê người.
Nếu không phải nàng còn đang máy móc đi về phía trước, nếu không phải nàng mở miệng nói chuyện với hắn, hắn sẽ cho rằng nàng đã đi theo người nhà, cùng bọn hắn đoàn tụ dưới suối vàng.
Hai chân thon dài duỗi ra kẹp chặt lấy hai chân mảnh khảnh của nàng, đem thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Tình giam cầm tại trước ngực mình, hơi thở lạnh giá của nữ tử xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh truyền vào trong ngực, trong lòng hắn tê rần, đem nàng ôm chặt hơn.
"Hảo hảo ngủ đi, tỉnh dậy chuyện gì cũng đều đã đi qua, về sau, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi!" Tiểu thân thể lạnh băng trong ngực không có bất luận phản ứng gì, Dạ Vô Ưu cúi đầu, cũng không biết nàng có thể nghe được hay không, dán lỗ tai nàng nói nhỏ.
Đúng vậy, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ Dạ Cơ, Dạ Cơ là một quân cờ vô cùng quan trọng của hắn, trước khi hoàn thành nghiệp lớn, người nào cũng không thể khi dễ phụ bạc nàng.
Xuân Yến chỉnh lý xong chăn gấm liền lặng lẽ ra ngoài nội thất, xuyên thấu qua bức rèm che nàng lờ mờ có thể nhìn thấy chăn gấm nhúc nhích, Dạ Vô Ưu tựa hồ đem thân hình trên giường ôm vào trong lòng.
Vội vàng dời ánh mắt, trên mặt mang theo đỏ ửng ngượng ngùng, thầm nghĩ: Vương gia thật sự là nói một đằng làm nột nẻo, để cho nàng cùng Xuân Đào chiếu cố Dạ Cơ cô nương, lại khiến các nàng đứng ngoài nhìn.
Hiện tại nàng đông cứng ở trên giường, Vương gia vẫn còn ôm nàng sưởi ấm, đây cũng quá không giống hắn bình thường phong lưu thành tánh, trầm mê thanh sắc rồi.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân cùng thanh âm của Dạ Lang, "Tam phu nhân, thời tiết rét lạnh, Vương gia đã ngủ, nếu không có chuyện gì quan trọng, mời trở về đi."
"Dạ Lang, bản phu nhân là tới gặp gia, không phải đến gặp ngươi, gia có gặp ta hay không cũng không tới phiên ngươi nói chuyện!" Tiếng nói của nữ tử cực kỳ hung hãn, Xuân Yến thậm chí có thể hình dung ra bộ dáng tam phu nhân y phục đỏ như lửa mắt hạnh trợn tròn, hai tay chống nạnh.